Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Chương 86




Edit: phuong_bchii

________________

Tất cả mọi người đều không nhận ra bất cứ điều gì không ổn, ngoại trừ ba đương sự.

Giang Tiêu cười với Mạnh Tiêu, Mạnh Tiêu cũng cười với Giang Thự, giống như gió êm sóng lặng, nhưng Quý Liên Tinh bị kẹp ở giữa không biết làm thế nào, luôn cảm thấy hai người kia ngoài cười nhưng trong không cười, lại cảm thấy có phải mình suy nghĩ quá nhiều hay không.

Lý Hướng Ngạn đi về phía mọi người, có lẽ là bởi vì bản thân anh khá là bảnh, sạch sẽ, còn rất thời thượng, cho nên đứng giữa một nhón phụ nữ không hề có cảm giác không thích hợp, "Có chút đói bụng......"

Anh vừa đáp lời, mới giải cứu Quý Liên Tinh ra, Quý Liên Tinh vội vàng theo lời của anh nói sang chuyện khác: "Cơm đã làm xong, cùng nhau ăn thôi!"

Mọi người đi vào trong nhà trọ, tổng cộng có khoảng mười người, đã lâu cũng không có náo nhiệt như vậy, tuy rằng không phải ăn tết, nhưng bởi vì nhiều người nên có loại không khí ăn tết.

Tiểu Trương mang đến một cái bàn tròn lớn đặt ở trong sân sau, ngồi mười người vừa vặn.

Mấy ngày hôm trước Mạnh Tiêu đều ngồi cạnh Quý Liên Tinh, hiện tại nếu cố ý không ngồi cùng một chỗ ngược lại có vẻ quá cố ý, cho nên cô ấy cũng không né tránh, vẫn ngồi bên phải Quý Liên Tinh như cũ, mà Giang Thự lại tự nhiên ngồi bên trái Quý Liên Tinh.

Vì thế Quý Liên Tinh đột nhiên bị kẹp ở giữa, không thể nói rõ cảm giác gì, tóm lại chính là không quá thoải mái, tương tự như cảm giác bên trái một giám thị bên phải một giám thị trong phòng thi.

Luôn cảm thấy khí thế của hai người này rất mạnh, mạnh mẽ va chạm vào nhau, có loại cảm giác cách không khí đang đánh nhau, nàng ngồi ở giữa giống như một cái bánh bích quy kẹp tim, lúc thì bị khí thế của Giang Thự đè, lúc lại bị Mạnh Tiêu ép, toàn thân đều không được tự nhiên.

Cũng may đầu bếp rất nhanh đã mang thức ăn lên, mặc dù đều là một số món ăn gia đình, nhưng ngửi cũng rất thơm.

"Đi thôi mọi người!" Quý Liên Tinh dẫn đầu giơ đũa lên, gắp một miếng sườn kho tàu đặt vào trong bát Giang Thự, "Nếm thử xem ~"

Mạnh Tiêu bên cạnh lựa rau thơm trên sườn, Quý Liên Tinh phát hiện chi tiết này, hỏi cô ấy: "Chị không ăn rau thơm à?"

Mạnh Tiêu lắc đầu: "Không, chị có thể ăn, nhưng chị biết em không thể ăn."

Đây là Mạnh Tiêu mấy ngày nay phát hiện ra vào lúc ăn cơm, Quý Liên Tinh chưa từng ăn rau thơm, cho dù là có rau thơm cũng sẽ hoàn hảo tránh qua, vì thế kết luận người này khẳng định không ăn rau thơm.

Sự cẩn thận tỉ mỉ của cô ấy khiến Quý Liên Tinh cảm thấy kinh ngạc, lời nói của người bình thường, bởi vì sẽ không cố ý nhớ sở thích ăn cơm của người khác, trừ phi là người rất quan trọng.


Giang Thự rõ ràng cũng sửng sốt một chút, cô biết Quý Liên Tinh không ăn rau thơm, nhưng không cẩn thận như Mạnh Tiêu, trong nháy mắt tâm trạng Giang Thự có chút vi diệu, không thể nói rõ là cảm giác gì, không phải không vui, liền cảm thấy có chút tiếc nuối, làm ra chuyện như vậy không phải cô mà là Mạnh Tiêu.

Mạnh Tiêu gắp một miếng khoai tây nhỏ vào trong bát Quý Liên Tinh.

"Cảm ơn, chị mau ăn đi." Quý Liên Tinh chỉ có thể lễ phép ứng phó, nàng hiểu Giang Thự như vậy, đương nhiên biết tâm trạng hiện tại của Giang Thự, liếc mắt nhìn, quả nhiên phát hiện trong mắt Giang Thự lóe lên ánh sáng bất an.

Thật ngốc, chuyện có bé tí.

Quý Liên Tinh có chút đau lòng, lại gắp vài đũa thức ăn cho Giang Thự, chất đầy bát của cô, mà Mạnh Tiêu hình như cũng chưa từng làm hành động quá đáng, chỉ thỉnh thoảng đáp lời, Quý Liên Tinh cũng thất thần đáp lại cô ấy, tất cả lực chú ý đều đặt trên người Giang Thự.

Nàng hiểu được, nếu đã lựa chọn yêu đương với Giang Thự, như vậy phải cho cô đầy đủ cảm giác an toàn, không nên khiến cô bất an, nhất là biểu cảm vừa rồi xuất hiện trên mặt Giang Thự, Quý Liên Tinh cảm thấy mình còn buồn hơn cô.

Ăn được một nửa, Giang Thự rất nhanh đã buông bát xuống, tỏ vẻ mình ăn no rồi, trong lúc cô rút khăn ra lau miệng, chiếc đũa trong tay Quý Liên Tinh cũng buông xuống.

"Mọi người ăn tiếp đi ~" Quý Liên Tinh nhìn về phía Giang Thự, một tay nắm tay cô, nhéo hai cái trong lòng bàn tay, còn nói: "Giang Thự có lẽ có chút không thoải mái, em đi với chị ấy một chuyến."

Giang Thự cũng rất phối hợp, xoa xoa huyệt thái dương, "Bị cảm nhẹ, ăn không ngon lắm, muốn lên nghỉ ngơi một lát."

Mọi người ném tới ánh mắt quan tâm.

Dụ Mộng nói: "Mau đi mau đi~ Vốn lái xe đã mệt lắm rồi."

Giang Thự nhìn về phía Lý Hướng Ngạn, anh ăn rất nhiệt tình, còn thích nói chuyện, anh là một người xã giao, một giây trước còn cùng Hứa Thư Hạ tán gẫu chuyện mỹ phẩm dưỡng da, một chút cũng không xấu hổ.

"Lý Hướng Ngạn, anh ăn xong tự mình lên lầu nhé, phòng anh ở lầu hai, lát nữa bảo Tiểu Trương đưa thẻ phòng cho anh."

Lý Hướng Ngạn gật đầu cho có lệ: "Được, em đi đi."

Quý Liên Tinh và Giang Thự đứng dậy, yên lặng rời đi, mọi người trên bàn đều đang nói chuyện, ngoại trừ Mạnh Tiêu cực kỳ yên tĩnh, cô ấy chỉ cúi đầu ăn cơm, không nói một câu.

Dụ Mộng thận trọng quan sát điểm này, nhíu mày.


Từ hậu viện đi ra, tay hai người vẫn không buông ra, Quý Liên Tinh len lén liếc mắt nhìn Giang Thự một cái, Giang Thự cảm nhận được ánh mắt của nàng, cũng liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt hai người đụng vào nhau, đều bật cười.

"Làm gì? Nhìn lén chị làm gì?"

"Không có nha, em đang suy nghĩ không phải chị nói buổi tối mới đến sao, sao giữa trưa đã đến rồi?" Quý Liên Tinh ý cười lan ra, có trời mới biết nàng nhớ Giang Thự bao nhiêu, cô có thể đến sớm nửa ngày đương nhiên càng vui vẻ.

"Em đoán xem." Thật ra Giang Thự vốn dự định đến vào sáng thứ sáu, nhưng để cho nàng vui mừng nói là buổi tối đến, chỉ là không ngờ buổi sáng Quý Liên Tinh vẫn bề bộn nhiều việc như cũ, còn đi quay video.

Cho nên Giang Thự ở cửa nhà trọ đợi nàng rất lâu, kết quả vừa thấy mặt liền thấy tay Mạnh Tiêu khoác lên vai Quý Liên Tinh.

Muốn nói cảm nhận chân thật trong nháy mắt kia, thật ra còn rất không vui, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, loại không vui này khi Quý Liên Tinh giới thiệu cô là "bạn gái" liền tiêu tán.

"Thử Thử......" Quý Liên Tinh kéo tay Giang Thự, nhẹ nhàng lắc một cái, "Có phải chị chưa ăn no không?"

"Cũng tạm." Giang Thự nhìn nàng, trong ánh mắt có thêm vài phần nhu tình.

Hai người đã lên lầu, lúc ở góc cầu thang buông tay ra, Quý Liên Tinh đi ở phía sau Giang Thự, ánh mắt dừng ở mắt cá chân Giang Thự, cảm giác xương cốt mảnh mai, hơn nữa hôm nay Giang Thự mặc váy, lộ ra bắp chân trắng nõn, dưới mắt cá chân trắng noãn là một đôi giày lười kaki, cao quý lại gợi cảm.

Quý Liên Tinh luôn cảm thấy, Giang Thự giống như sau khi yêu trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, loại cảm giác này thể hiện ở cách ăn mặc và cử chỉ lời nói của cô.

Hai người đi tới lầu ba, Quý Liên Tinh lấy chìa khóa ra mở cửa, Giang Thự liền đứng ở bên cạnh nàng, không nói một câu.

Trong nháy mắt cửa mở ra, mèo trên bàn ngẩng đầu nhìn, lười biếng, không nhúc nhích một chút.

Quý Liên Tinh từ trong tủ giày lấy ra hai đôi dép lê, nàng thấy Giang Thự muốn cúi đầu mang, vội nói: "Đừng nhúc nhích ~"

Giang Thự dừng động tác trong tay, ánh mắt hoang mang, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Một giây sau, Quý Liên Tinh đã ngồi chồm hổm xuống, một đôi tay trắng nõn chạm vào giày Giang Thự, nhẹ nhàng nhấc lên, chân Giang Thự tháo giày ra.


Quý Liên Tinh nắm chân cô, giúp cô mang dép lê, động tác tương đối trôi chảy.

Giang Thự sửng sốt một chút, ngứa ngáy từ bàn chân truyền tới trong lòng, từ từ tản ra, tim đập bắt đầu nhanh hơn, biểu tình lại còn không có gì thay đổi.

"Để chị tự làm."

"Để tôi." Quý Liên Tinh nhanh chóng thay giày cho cô, nàng đứng dậy, sánh vai với Giang Thự ở lối vào nhỏ hẹp, nàng thấp hơn Giang Thự một chút, vì vậy ánh mắt bất giác dừng lại trên môi Giang Thự, đôi môi mềm mại sáng bóng động lòng người, lóe lên ánh sáng mê người.

Chỉ là liếc mắt một cái, Quý Liên Tinh liền có chút chống đỡ không được, nhất định là rất nhớ cô, cảm thấy thấy nhìn thế nào cũng mê người. Ngày ngày nhớ đêm đêm nhớ, đợi một tuần rốt cuộc cũng gặp mặt, hiện tại hận không thể gặm cô một lần.

"Thử Thử......" Quý Liên Tinh vươn tay, chủ động ôm lấy bả vai Giang Thự, tựa vào lòng cô, nhỏ giọng nói: "Nhớ chị."

Chiêu này Giang Thự vô cùng hưởng thụ, cô thích Quý Liên Tinh làm nũng với mình.

Giang Thự nhắm mắt lại, đưa tay vòng qua eo Quý Liên Tinh, thấp giọng hỏi nàng: "Nhớ nhiều bao nhiêu?"

Cằm Quý Liên Tinh tựa vào vai Giang Thự, "Nhớ chị muốn chết."

Nàng rất thích ôm ấp Giang Thự, gần như đều sắp treo ở trên người Giang Thự, trong lòng suy nghĩ, Giang Thự rõ ràng rất gầy, vì sao ôm lên lại mềm mại?

Da thịt dán sát mang theo một chút ấm áp, làm người ta có một loại cảm giác đặc biệt muốn cắn một miếng.

Giang Thự khóe môi hơi cong lên, tâm hoa nộ phóng, "Ồ, nhớ chị muốn chết, là loại nào? Cụ thể một chút."

Lời nói quá lộ liệu Quý Liên Tinh nói không nên lời, một câu "Nhớ chị muốn chết" đã là cực hạn của nàng, đối mặt với câu hỏi của Giang Thự không biết trả lời như thế nào, chỉ là vùi vào trong lòng cô, không nói một câu.

"Không nói lời nào, vậy để chị đoán." Giang Thự ôm eo Quý Liên Tinh, hơi ép về phía trước một chút, Quý Liên Tinh lui về phía sau một chút, tựa vào tủ giày.

Nàng cũng không phản kháng, tùy ý Giang Thự bài bố.

Giang Thự cúi đầu, ghé vào tai nàng thì thầm: "Chị đoán em mỗi ngày đều nhớ chị, đặc biệt là vào buổi tối, lúc ngủ, em sẽ mơ thấy chị, có phải hay không?"

Vừa nói đến giấc mơ, hình ảnh những giấc mơ kia chui vào trong đầu, Quý Liên Tinh mặt thoáng cái liền đỏ lên.

"Em nói có phải hay không?" Giang Thự ở trên lưng Quý Liên Tinh nhẹ nhàng nhéo nhéo, thổi một ngụm nhiệt khí đến tai Quý Liên Tinh.

Nhiệt ý chui vào trong tai, chậm rãi vòng qua, biến thành một trận than thở.


"Ừm ~" Bả vai Quý Liên Tinh run lên, nhẹ nhàng đẩy Giang Thự ra ngoài, "Giang Thự, đừng......"

Giang Thự ngừng trêu chọc, chộp lấy cằm Quý Liên Tinh, bỗng dưng phát hiện trong mắt Quý Liên Tinh đã sớm chứa dục niệm khát cầu.

Nhớ, rồi lại không nói, là Nhím Nhỏ của cô không sai.

Giang Thự cúi đầu, nhẹ nhàng cắn môi Quý Liên Tinh một cái, ngậm chặt môi nàng, cảm giác mềm mại mà ngọt ngào quấy cùng một chỗ, qua lại mấy lần, đã đốt dây dẫn phản ứng hóa học.

Quý Liên Tinh hừ một tiếng, thân thể nặng nề hướng trầm xuống, cả người như nhũn ra, cũng may có Giang Thự thay nàng chống đỡ.

Nàng thích môi và lưỡi của Giang Thự, lưỡi mềm mại bá đạo thò vào, từng sợi từng sợi lôi kéo lý trí của nàng.

Quý Liên Tinh dán vào môi Giang Thự, mỗi lần chạm vào, giống như chạm vào trái tim.

Nàng nâng mặt Giang Thự, chân thật hơn mộng cảnh nhiều, nàng giống như là một cái người từ trong mộng trốn ra, cảm thụ được hiện thực mang đến vui thích.

Hai người tận tình phóng thích nhung nhớ sau khi xa nhau, nụ hôn này mới dừng lại.

Quý Liên Tinh một tay đặt ở vị trí trái tim mình, cảm nhận nhịp tim đập thình thịch, gò má đỏ ửng lan tràn tới cổ, tai cũng hồng phấn nhàn nhạt.

Giang Thự buông nàng ra, cười thành tiếng, "Có muốn đổi dép lê một chút không?"

Quý Liên Tinh vén tóc, "Ừ."

Giang Thự ngồi xổm, thay dép cho Quý Liên Tinh, đột nhiên nói: "Tối hôm qua chị mất nửa giờ cắt móng tay, còn duỗi một chút."

"Hả???" Đề tài nhảy quá nhanh, Quý Liên Tinh thiếu chút nữa không tiếp được, nàng không muốn làm cô gái nháy mắt đã hiểu, nhưng quả thật một giây đã hiểu, mặt lại nóng lên, "Ồ......"

Giang Thự mang dép vào cho nàng, lại giơ tay lên, đưa cho Quý Liên Tinh xem.

Móng tay của cô thật sự được cắt tỉa rất gọn gàng, xem ra đã chuẩn bị đầy đủ cho lần gặp mặt này.

"Em thấy được không?" Giang Thự trong mắt chứa đầy nụ cười, "Vượt qua kiểm tra không?"

Quý Liên Tinh mím môi, ánh mắt tránh đi, khuôn mặt phấn hồng lại đỏ thêm một độ.

Cái này phải trả lời như thế nào!