Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Chương 120




Hôm nay là sinh nhật Quý Liên Tinh, chớp mắt lại lớn thêm một tuổi, khác với mấy năm trước là sinh nhật năm nay có Giang Thự ở cạnh.

Tích tích, tích tích......

Đồng hồ báo thức ở đầu giường vang lên, một bàn tay vươn ra trong chăn ấn một cái.

"Bảo bối, sinh nhật vui vẻ."

Trong chăn vươn ra một cánh tay mảnh mai khác, bàn tay kia theo tủ đầu giường sờ tới sờ lui, cuối cùng sờ tới điện thoại di động, Quý Liên Tinh híp mắt nhìn, biểu hiện thời gian là chín giờ lẻ một phút.

"Ưm, đã chín giờ rồi, không muốn dậy đâu, hu hu hu......" Nàng để điện thoại xuống, chui vào lòng Giang Thự.

Giang Thự cười ôm nàng, một tay xuyên qua tóc nàng, vỗ vỗ đầu, cưng chiều nói: "Vậy em ngủ thêm một lát, chị đi làm bữa sáng cho em."

Quý Liên Tinh nhắm mắt lại vẫn lắc đầu, bởi vì tối hôm qua nàng quá mệt mỏi cho nên không muốn nói chuyện, nhưng tay ôm Giang Thự vẫn không buông ra.

"Không muốn chị dậy hả?"

Quý Liên Tinh gật đầu, mỗi lần nàng vừa mới tỉnh ngủ mang theo một chút tính trẻ con, tóc có chút rối bù, da thịt láng mịn, là kiểu sạch sẽ sau lễ rửa tội cả đêm.

Bình thường Giang Thự sẽ nhìn chằm chằm nàng một lúc, có lúc là toàn bộ khuôn mặt, có lúc là một phần, môi hoặc mắt.

Lúc này Giang Thự đang nhìn lông mày Quý Liên Tinh, từ trán hôn xuống một lần lại một lần, còn nhẹ giọng nói nhỏ: "Ngoan, em ngủ thêm một lát nữa, chị phải nấu cơm, không ăn sáng không tốt cho sức khoẻ."

Cô kiên nhẫn dỗ dành Quý Liên Tinh thật lâu mới buông tay, Giang Thự rón rén xuống giường, xuống lầu làm bữa sáng cho nàng.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, chuyện đầu tiên Giang Thự xuống lầu chính là mở cửa ban công ra, thay nước đổi thức ăn cho ba bé động vật nhỏ, Giang Thự còn có một thân phận mới: người hốt phân.

Sau khi tất cả kết thúc, cô mới cúi người vào bếp nấu cơm cho "động vật" trên lầu.

Hôm nay là sinh nhật Nhím Nhỏ, và theo truyền thống Trung Quốc, ăn mì trường thọ với trứng gà là tốt nhất.

Giang Thự đã chọn hai loại thức ăn này, mì trường thọ rất đơn giản, nhưng cô muốn làm chút gì đó, cho nên đã tìm được hướng dẫn trên mạng trước vài ngày.

Nguyên liệu nấu ăn vẫn là mấy loại kia, rau xanh, nấm hương, cà rốt, tôm thêm hai quả trứng gà luộc chín.

Khó khăn nhất vẫn là Giang Thự phải dùng miếng cà rốt mỏng để khắc bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ".

Khó hơn so với tưởng tượng một tẹo, nhưng không làm khó Giang Thự, tốn một ít thời gian, "Sinh nhật vui vẻ" rốt cuộc cũng khắc xong, mặc dù có hơi xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng nặng ở tấm lòng.

Cô nhìn chằm chằm vào "Sinh nhật vui vẻ" một lúc, vừa cười vừa lắc đầu. Cảm thấy mình có chút ngốc, nhưng lại muốn dỗ bạn gái vui vẻ, hết cách, chỉ có thể kiên trì.

Sau gần bốn mươi phút loay hoay trong bếp, một bát mì trường thọ "đơn giản" cuối cùng cũng xong.

Tuy rằng tốn không ít tâm tư, nhưng hiệu quả cũng không tệ, màu sắc tươi sáng, vừa nhìn chính là có tâm làm đồ ăn.

Giang Thự bưng mì lên lầu, Quý Liên Tinh còn đang ngủ, điều này cũng không thể trách nàng, đêm qua hình như là có chút quá sức.

"Bảo bối, ăn mì đi, nấu mì trường thọ cho em."

Quý Liên Tinh từ trong chăn chui ra, vẻ mặt mơ màng, rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ. Nàng sửa sang lại tóc một chút, ép bản thân tỉnh táo lại, lúc này mới nhìn thấy mì Giang Thự đặt trên tủ đầu giường.

Bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ" được khắc trên cà rốt siêu bắt mắt, mì sợi cùng rau dưa được bày ngay ngắn chỉnh tề, trong bát hơn phân nửa đều là tôm.

Đây là mì trường thọ nàng chưa từng thấy qua, là phiên bản xa hoa trăm phần trăm, chi tiết có thể thấy được, khó trách Giang Thự đi xuống lâu như vậy, hai quả trứng gà bóc vỏ ở giữa mì kia cũng rất đáng yêu.

Quý Liên Tinh trong nháy mắt không còn buồn ngủ nữa, rất là cảm động. Thật ra thì đã rất lâu rồi nàng không ăn mì trường thọ, bởi vì sau khi trưởng thành đến sinh nhật cơ bản đều là một mình, không chú ý những thứ này, nhưng bây giờ lại khác, có loại cảm giác được người coi trọng và che chở.

"Mèn ơi, bốn chữ "sinh nhật vui vẻ" này cũng quá đáng yêu đi!"

Giang Thự chỉ cười, nói: "Mau nếm thử đi, kẻo lát nữa mì trương đó."

Quý Liên Tinh bước xuống giường, cầm đũa gắp một con tôm trong bát mì.

Giang Thự ở một bên nhìn nàng cười, cô biết Quý Liên Tinh thích ăn tôm gắp đầu tiên nhất định là cái này.

"Chị ăn." Không ngờ Quý Liên Tinh lại đưa tôm tới bên miệng cô.

"Ơ kìa, đây là mì trường thọ, người mừng thọ ăn trước ~"

"Không muốn không muốn, đồ ăn ngon cho chị ăn trước, không quan tâm những thứ đó."

Món tôm tươi ngon lấp lánh bên miệng Giang Thự, yết hầu Giang Thự trượt xuống, cuối cùng vẫn chống lại cám dỗ, đẩy trở về: "Miếng đầu tiên em phải ăn trước, nào, đừng lề mề nữa, há miệng ra."

Cô cầm lấy tay Quý Liên Tinh, cầm đũa đưa tôm vào miệng Quý Liên Tinh, đổi lấy một vẻ mặt hài lòng.

"Rất ngon! Chị cũng ăn đi ~"

"Được được được."

Bữa sáng hai người cùng nhau ăn bát mì này, chị một ngụm em một ngụm, chỉ là một bát mì, lại ăn vô cùng vui vẻ......



Lúc Tôn Khiết từ tiệm cắt tóc đi ra là chín giờ rưỡi sáng, cô không còn là em gái tóc vàng nữa, tóc biến thành màu đen.

Đều nói kiểu tóc đối với một người ảnh hưởng rất lớn, điểm này ở trên người Tôn Khiết đặc biệt nổi bật, cô nàng vốn là mỹ nữ "hệ lãnh đạm", cho nên càng thích hợp với kiểu tóc gọn gàng, mà màu đen không được tân trang nhiều ngược lại tôn lên vẻ đẹp tự nhiên của cô nàng.

Về phần tại sao nhuộm thành màu đen, đây là bí mật trong lòng Tôn Khiết, nhớ rõ trước kia đã thảo luận chủ đề này với Mạnh Tiêu rất lâu, Mạnh Tiêu nói cô ấy thấy màu đen đẹp.

Có lẽ bản thân Mạnh Tiêu cũng không nhớ mình đã nói lời này, nhưng Tôn Khiết nhớ.

Mà tại sao lại để ý, tất cả đều là bởi vì đêm hôm trước, mọi thứ đều thay đổi.

Tối hôm đó sau khi mổ môi nhau, nội tâm Tôn Khiết đã xảy ra thay đổi rất lớn, cũng không xác định được, cô nàng đã cảm nhận được tình cảm đặc biệt của mình đối với Mạnh Tiêu.

Mặc dù ngày đó ngoại trừ hôn môi ra họ không làm gì cả, thậm chí Tôn Khiết cũng không biết những nụ hôn đó có phải đang đùa hay không, nhưng có những thứ thật sự đã thay đổi.

Cô đối với Mạnh Tiêu trở nên để ý, trở nên có chờ mong.

Ngày hôm sau khi Mạnh Tiêu rời đi, Tôn Khiết phát hiện mình trở nên kỳ lạ, ban đầu cô nàng còn không hiểu đó là cảm giác gì, cho đến đêm khuya yên tĩnh chính mình suy nghĩ rất lâu mới ý thức được, loại cảm giác này hình như là nhớ nhung.

Nhưng cô nàng giống như rơi vào một loại tuần hoàn chết chóc, nhớ cô ấy, không dám tìm cô ấy, sợ quấy rầy đến cô ấy, lại bởi vì không tìm cô ấy cho nên càng nhớ cô ấy.

Nhưng cũng may, hôm nay là sinh nhật Quý Liên Tinh, Mạnh Tiêu cũng sẽ đến, các cô sẽ gặp mặt.

Người được mời sinh nhật lần này đều quen biết, Hứa Thư Hạ, Vệ Nhiên, Dụ Mộng và Trì Văn từ huyện Lộ Quả tới, cùng với nghe nói Giang Thự muốn dẫn theo bạn là Lý Hướng Ngạn.

Tổng cộng chín người, chuẩn bị đi dã ngoại cắm trại. Đúng là mùa thu, thời tiết mát mẻ và rất thích hợp cho hoạt động này.

Giang Thự thuê một căn biệt thự tổ chức party, còn đặc biệt mời ban nhạc, nghe nói muốn diễn tấu khúc nhạc gì cho Quý Liên Tinh, nhưng cụ thể là cái gì thì không rõ, bởi vì hôm nay Tôn Khiết có nhiệm vụ quan trọng hơn, đó chính là hỗ trợ cầu hôn.

Nghĩ tới đây, Tôn Khiết trong nháy mắt lại biến thành một quả chanh.

Thì ra không phải Giang Thự lạnh lùng vô tình, chỉ là trước kia cô không gặp đúng người, Tôn Khiết đã hoàn toàn ngộ ra.

Cô nàng vừa đi vừa nghĩ, bên đường có một cửa hàng bán hoa, Tôn Khiết dừng bước, suy nghĩ một lát, vẫn đi vào trong tiệm......

Gần đến giờ trưa, mọi người đến nhà Giang Thự tập hợp, lúc Tôn Khiết đến, Hứa Thư Hạ đã đến.

Giờ phút này phòng khách rất náo nhiệt, trên bàn trà bày đầy các loại quà. Việc đầu tiên Tôn Khiết làm khi vào nhà chính là nhiệt tình chào hỏi, trong đám người thoáng nhìn thấy Mạnh Tiêu.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong nháy mắt liền tách ra, Tôn Khiết nhìn về phía Quý Liên Tinh, tặng quà trong tay cho Quý Liên Tinh.

"Cảm ơn cảm ơn." Quý Liên Tinh nhận quà, ôm bả vai Tôn Khiết, trên thực tế ngoại trừ Mạnh Tiêu ra, đây là lần đầu tiên cô nàng gặp mặt bạn bè ở huyện Lộ Quả.

"Giới thiệu một chút nha, bạn em Tiểu Tôn." Quý Liên Tinh dừng một chút, lại thêm một câu: "Thật ra cũng là bạn của Mạnh Tiêu ~ Mạnh Tiêu, chị nói có phải hay không?"

Mạnh Tiêu gật đầu, "Ừ, chúng ta chơi rất tốt." Cô ấy cố ý nhấn mạnh hai chữ "rất tốt", Tôn Khiết nghe mà tim đập thình thịch, còn đang suy nghĩ trong lời nói của cô ấy có ý gì?

"Vậy cô ngồi với Mạnh Tiêu đi ~" Quý Liên Tinh ấn Tôn Khiết đến ngồi bên cạnh Mạnh Tiêu, mọi người chào hỏi lẫn nhau, lại bắt đầu tám chuyện.

Nhiều người, chủ đề cũng nhiều, cô một câu tôi một câu, có đôi khi ai không nói chuyện cũng không dễ dàng bị phát hiện.

Lúc này Tôn Khiết và Mạnh Tiêu ngồi song song, không nói gì.

Nhưng luôn có người nhịn không được, lần này là Mạnh Tiêu bại trận, cô ấy tạo chủ đề trước: "Tóc đen của cô cũng rất đẹp đó ~"

Giọng nói rất nhỏ, vừa đủ để Tôn Khiết nghe được.

Khóe môi Tôn Khiết hơi nhếch lên, tám giờ sáng cô nàng đã đến tiệm cắt tóc nhuộm tóc, chính là vì một câu nói này của Mạnh Tiêu.

Vui thì vui, nhưng Tôn Khiết không biểu lộ cảm xúc, giọng nói thản nhiên: "Tóc vàng đã phai màu, hơi chán, cho nên nhuộm màu đen thử xem."

Giống như lời giải thích dư thừa này là nói tôi muốn nhuộm, không phải cô thích mới nhuộm, Tôn Khiết nói xong cảm thấy mình có chút không được tự nhiên.

Mạnh Tiêu khen không ngớt lời: "Màu đen đẹp, tôi thích."

"Tôi thấy màu đen cũng tạm được, đẹp hơn màu vàng một chút." Tôn Khiết lấy từ trong tay áo ra một đóa hoa, cũng không biết cô nàng giấu từ lúc nào, là một đóa bách hợp bọc giấy hoa, mặc dù cô độc một đóa, nhưng thanh cao xinh đẹp, Tôn Khiết đưa tới trước mặt Mạnh Tiêu, "Nè, cho cô."

Mạnh Tiêu sửng sốt một chút, rõ ràng chưa phục hồi tinh thần lại, có chút không thể tin: "Cho tôi?"

"Chứ không thì sao?"

"A......" Mạnh Tiêu nhận hoa, hai má ửng đỏ nhàn nhạt, cô ấy thừa nhận có chút bất ngờ nho nhỏ, dù sao không ngờ Tôn Khiết sẽ tặng hoa cho cô, "Cảm ơn."

"Thích không?"

Mạnh Tiêu gật đầu: "Rất thích."

"Sao hôm qua cô không đến tìm tôi?"

Trong tiếng cười nói vui vẻ của mọi người, giọng Tôn Khiết có chút buồn bực, Mạnh Tiêu cảm nhận được.

"Bởi vì tôi đang chờ cô tìm tôi." Mạnh Tiêu giải thích.

"Luôn phải có người chủ động." Tôn Khiết liếc nhìn, lặng lẽ nhìn Mạnh Tiêu một cái, lại nói: "Tôi chủ động cũng không sao, nhưng tôi phải biết chúng ta là bạn bè hay là tiếp tục phát triển?"

Cô nàng không thích đoán, cũng không thích như gần như xa, cũng không muốn mập mờ, bởi vì quá hao tâm tổn trí, hơn nữa nếu như một mối quan hệ ngay từ đầu đã không rõ ràng, sau này nhất định sẽ xấu hổ, hiểu lầm cũng không thể tránh khỏi.

Mạnh Tiêu cúi đầu, nhìn hoa bách hợp trong tay, trên cánh hoa còn dính bọt nước, mang theo một loại ma lực thành khẩn.

Cô ấy nghĩ, nếu muốn bắt đầu với Tôn Khiết, giữa hai người nên giống như đóa hoa này.

Vì thế cũng cố lấy dũng khí biểu đạt:

"Tôi cũng rất thích cô, nhưng tôi không muốn tiến độ chúng ta quá nhanh, nếu như có thể cho cô hiểu tôi hơn, vậy sẽ càng tốt, hiểu rõ nhau tôn trọng đoạn tình cảm này, từ từ đến, cô thấy thế nào?"

Tôn Khiết kích động nói: "Không thành vấn đề, tôi cũng nghĩ như vậy!"

Hai cô mỗi người một câu, hai người đắm chìm trong thế giới của nhau, hoàn toàn cùng những người khác ngăn cách bình thường.

Bên này đám Hứa Thư Hạ đã sớm nhìn ra manh mối, đặc biệt là nhìn thấy hoa trên tay Mạnh Tiêu, tất cả mọi người không biết qua lại vài ánh mắt.

"Khụ, Mạnh Tiêu trong tay cô cầm hoa gì vậy?" Người nói chuyện là Lý Hướng Ngạn, "À, hoa bách hợp à! Đây là muốn trăm năm hào hợp hả!" Lý Hướng Ngạn nhìn xung quanh một vòng, nhìn xem mọi người lại nhìn xem chính mình, "Xem ra cô với Tiểu Tôn là muốn ——"

Lý Hướng Ngạn cố ý kéo dài âm điệu, không nói tiếp.

Mạnh Tiêu nói đến đột nhiên căng thẳng, có chút nói năng lộn xộn: "Không có...... Tôi với cô ấy thật ra, ai nha, chính là vẫn chưa, tôi và cô ấy, anh ——"

Mạnh Tiêu cũng không biết mình đang nói cái gì, cô ấy biết mặt mình khẳng định đã sớm thành màu gan heo, hiện tại tất cả mọi người nhìn cô ấy, đầu lưỡi cũng khống chế không được bắt đầu thắt lại.

"Tôi?" Lý Hướng Ngạn chỉ chỉ chóp mũi mình, cười nói: "Không liên quan đến tôi nha ~ lỡ lát nữa mọi người hiểu lầm, còn tưởng rằng chúng tôi là chồng gay vợ les *......"

* Thật ra raw gốc là P0 恋 có thể hiểu là tình yêu của bot nam với bot nữ:))

Dụ Mộng ở một bên bắt lấy trọng điểm, hô to một tiếng: "Trời! Anh Tiểu Lý dĩ nhiên là 0! Truyền xuống đi!"

Bầu không khí lần nữa sinh động hẳn lên, mọi người mỗi người một câu tranh nói, rõ ràng còn chưa xuất phát, tất cả mọi người đã rất vui vẻ......