Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Chương 113




Uông Hiếu Lệ còn ở bên kia khóc, Quý Liên Tinh nghe được có chút phiền lòng.

Bà ta vừa khóc vừa nháo: "Mày không về tao lấy tiền ở đâu ra?"

Quý Liên Tinh cũng không chút do dự oán hận trở về: "Đây là thái độ cầu xin của bà?"

Uông Hiếu Lệ bên kia rõ ràng nghẹn ngào, rất nhanh lại bắt đầu cáo trạng: "Mày có phải đồ vô ơn hay không? Khi mày còn nhỏ tao cho mày ăn ít cơm? Nó là con trai của đại bá mày."

Quý Liên Tinh không lung lay, "Hắn cũng là con của bà, không phải con một mình đại bá."

Uông Hiếu Lệ bên kia không khóc nức nở nữa: "Tao không có tiền."

Người bày bừa bãi đến trình độ này Quý Liên Tinh vẫn là lần đầu tiên gặp, nói đạo lý với người như thế là vô ích.

"Bà không có tiền thì liên quan gì đến tôi?"

"Quý Tư Vũ tốt xấu gì cũng là anh trai mày, nó chết rồi! Mày muốn nó chết không nhắm mắt đúng không! Lúc trước nếu mày chia cho tao một chút, bây giờ tao cũng không đến mức cầu xin mày, tao chỉ muốn lấy lại phần thuộc về tao."

Cách điện thoại, bên này Quý Liên Tinh nhịn không được cười lạnh một tiếng, Uông Hiếu Lệ còn vô lại hơn trong tưởng tượng của nàng, vừa rồi còn tưởng rằng mấy năm nay bà ta sẽ có thay đổi, không nghĩ tới vẫn giống như trước kia.

"Không có phần của bà."

"Đồ ăn cháo đá bát! Phá gia chi tử!" Uông Hiếu Lệ bắt đầu phát điên.

"Lúc trước đại bá vì sao viết tên tôi lên giấy tờ nhà tôi nghĩ bà hẳn là rất rõ Uông Hiếu Lệ, mấy năm nay buổi tối bà ngủ có ngon không?"

Uông Hiếu Lệ bên này không nói gì phản bác, tựa hồ Quý Liên Tinh nói trúng điểm mấu chốt, bà ta chột dạ.

"Trước hết học cách cầu xin người khác." Quý Liên Tinh giọng nói lạnh như băng, "Nhớ kỹ, là tôi giúp bà, bà chú ý thái độ của mình, nếu không miễn bàn."

Nàng cúp điện thoại, không muốn nói chuyện với Uông Hiếu Lệ nữa.

Giang Thự bên này nghe được linh tinh vụn vặt, nhưng từ ngữ khí Quý Liên Tinh liền biết không phải chuyện gì tốt.

"Có chuyện gì vậy?"

"Quý Tư Vũ chết rồi, mẹ hắn tới đòi tiền tang lễ."

Có chút quá đột ngột, Giang Thự không hiểu, "Chết rồi? Sao có thể?"

Giang Tiểu Đàn không nói gì, cầm đồ chơi chạy sang một bên. Tuy rằng bình thường rất nghịch ngợm, nhưng ở phương diện này cô bé vẫn rất hiểu chuyện, chưa bao giờ ngắt lời.

Quý Liên Tinh kéo số của Uông Hiếu Lệ vào danh sách đen, ném di động sang một bên, có chút đau đầu.

"Muốn nói thì quá phức tạp, cụ thể em cũng không rõ lắm, chị biết đấy, Quý Tư Vũ hắn nghiện, có lẽ liên quan đến cái này. Mấy năm trước em về quê nhận được tiền bồi thường phá dỡ không chia cho Uông Hiếu Lệ, bởi vì bà ta lấy tiền em gửi đại bá chữa bệnh cho Quý Tư Vũ, dung túng hắn hút chích, chuyện này em vẫn luôn không tiêu tan, em cảm thấy bà ta vừa ngu muội vừa xấu xa, hiện tại gọi điện thoại đòi tiền làm tang lễ cho con bà ta."

Nói đến đại bá, tim Quý Liên Tinh thắt lại.

Từ quan hệ huyết thống xem ra, Quý Tư Vũ là con trai ruột của đại bá, hiện tại Quý Liên Tinh có tiền, bỏ ra chút tiền làm tang lễ cho hắn cũng không phải là không thể.

Nhưng thái độ của Uông Hiếu Lệ làm nàng cảm thấy ghê tởm, giống như tất cả đều là lẽ thường phải làm, sắc mặt kia cùng rất nhiều năm trước không có gì khác.

Tất cả mọi người nợ bà ta, tất cả mọi người nên giúp bà ta.

"Vậy nguyên nhân cái chết của Quý Tư Vũ là gì?"

"Bà ta không nói." Quý Liên Tinh cẩn thận suy nghĩ, trong lòng đại khái có mấy phỏng đoán, chỉ có thể nói, Quý Tư Vũ có thể đi đến một bước này, Uông Hiếu Lệ cũng có trách nhiệm rất lớn.

Việc này xử lý thật sự rất phiền toái, Giang Thự đặt mình vào, nếu như là cô, chắc cô sẽ trực tiếp từ chối.

Nhưng cô không phải Quý Liên Tinh, không biết ràng buộc trong những mối quan hệ hỗn độn kia, cho nên hình như cũng không đưa ra được đề nghị gì, quyền quyết định nằm trong tay Quý Liên Tinh.

Điều duy nhất có thể làm là cố gắng xoa dịu nàng.

"Chuyện này chúng ta cứ chờ xem, nhưng mấy ngày nay chắc bà ta sẽ tiếp tục gọi điện thoại tới."

"Ừ." Quý Liên Tinh thở dài một hơi," Nếu bà ta còn tìm em, vậy nói sau."

*

Quý Liên Tinh nằm mơ cũng không nghĩ tới, Uông Hiếu Lệ tìm nàng có thể tìm nhanh như vậy.

Là vào sáng sớm ngày hôm sau, khi lái xe cùng Giang Thự đến dưới lầu công ty, khi nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ kia, Quý Liên Tinh có cảm giác bị thuốc dán da chó dính chặt.

Nàng không biết Uông Hiếu Lệ làm sao biết số điện thoại mới của nàng, cũng không biết Uông Hiếu Lệ vì sao có thể tìm được công ty bên này.

Quý Liên Tinh hiểu được, cho dù tránh nàng lên lầu cũng không làm nên chuyện gì, không biết có náo loạn lên lầu hay không, Uông Hiếu Lệ đanh đá nàng đã từng thấy qua, cho nên chỉ có thể chính diện giằng co.

"Hay là chị lên trước đi, em qua đó nói chuyện với bà ta vài câu." Quý Liên Tinh nói với Giang Thự.

"Chị đi cùng em, có chuyện gì hai người vẫn tốt hơn một người."

Uông Hiếu Lệ đứng ở dưới lầu công ty, đôi mắt bà ta quét nhìn trái phải, giống như đang tìm kiếm con mồi trong đám người, thỉnh thoảng còn kéo người trẻ tuổi đi qua hỏi vài câu, phần lớn mọi người đều lắc đầu tránh xa.

Không ai để ý đến bà ta, bà ta chỉ đứng một mình, cách ăn mặc kia có vẻ không hợp.

Quý Liên Tinh dừng xe ở ven đường, đi về phía Uông Hiếu Lệ, mà Giang Thự đi theo bên cạnh, sợ hai người sẽ xảy ra xung đột gì đó.

Sự thật là Quý Liên Tinh rất bình tĩnh, thế cho nên không phải Uông Hiếu Lệ dọa nàng, mà là lúc nàng đi qua dọa Uông Hiếu Lệ nhảy dựng.

Ánh mắt hai người nhìn nhau vài giây, Uông Hiếu Lệ mở miệng muốn nói chuyện, Quý Liên Tinh lại đi trước bà ta một bước: "Muốn nói gì chúng ta tìm một chỗ nói rõ ràng một lần."

Dưới lầu công ty đương nhiên không thích hợp nói chuyện, Quý Liên Tinh xoay người đi đến quán cà phê gần đấy, buổi sáng phần lớn là thanh niên mua mang đi, người ngồi trong quán rất ít.

Ba người bọn họ ngồi vây quanh một cái bàn, Giang Thự không nói gì, chỉ có Quý Liên Tinh nói:

"Đòi tiền cũng được. Thứ nhất, thái độ của bà. Thứ hai, nguyên nhân tử vong của hắn, bà đừng gạt tôi, gạt tôi bà một đồng cũng đừng học lấy được."

Vẻ kiêu ngạo của Uông Hiếu Lệ trong nháy mắt ỉu xìu, không thể không thừa nhận, Quý Liên Tinh thật sự đã thay đổi.

Trong ấn tượng của Uông Hiếu Lệ, Quý Liên Tinh thời trung học chưa bao giờ dám tranh luận với bà ta, sai nàng làm cái gì nàng liền làm cái đó, là một cô gái rất "nghe lời".

Nhưng hiện tại nàng trưởng thành ổn trọng, có chủ kiến có năng lực, có tự tin có sức mạnh, cái cảm giác có thể khống chế nàng này biến mất, thay vào đó là một cảm giác mất khống chế, mà Uông Hiếu Lệ không biết vì sao, lại có cảm giác sức mạnh không đủ.

"Bà có nói hay không? Tôi bận lắm đấy."

"Được, tôi nói." Ngữ khí Uông Hiếu Lệ vẫn mềm xuống, "Chuyện xảy ra vào hôm trước nó đến tiệm net."

Quý Liên Tinh khẳng định không tin: "Bà chắc chứ?"

"Nghe nói là đánh nhau."

"Nghe nói? Loại tình huống này bà không báo cảnh sát nghe nói là có ý gì?"

Những lỗ hỏng trong lời của Uông Hiếu Lệ, luôn cảm thấy đang cố ý giấu diếm cái gì đó. Quý Liên Tinh cũng không phải không có đầu óc, rất nhanh đã vạch trần bà ta: "Nếu bà vẫn nói dối, vậy chúng ta có thể kết thúc tại đây, phí tang lễ của hắn bà tự nghĩ cách đi."

Uông Hiếu Lệ nóng vội: "Tôi nói tôi nói, tôi không lừa cô, nó cướp đồ của người ta, sau đó người kia đâm nó mấy nhát, mất máu quá nhiều mà chết."

"Cướp cái gì? Tiền? Hay là nghiện nên cướp ma tuý sao?"

Lần này Uông Hiếu Lệ trầm mặc, bà ta cúi đầu, nước mắt ào ào chảy xuống, nước mắt ướt át lướt qua nếp nhăn của bà ta, khóc làm cho người ta cảm thấy rất đáng thương, nhưng Quý Liên Tinh biết, bà ta căn bản không đáng thương.

"Bà có nghĩ tới con trai bà biến thành như vậy có liên quan đến lúc trước bà dung túng hắn không?"

"Nhưng tôi chỉ có một đứa con trai! Cô không hiểu! Hiện tại nó không còn, tôi cũng không muốn sống nữa!"

Giang Thự ở một bên nhíu mày, cảm thấy rất kỳ lạ. Lời trước không hợp với lời sau, không có nhân quả logic quá lớn, gặp phải chuyện cũng không suy xét tại sao lại biến thành như vậy, chỉ một mực trách cứ người khác, còn bản thân vĩnh viễn giống như một người bị hại, nói không lại liền bày nát, là biểu hiện vô năng.

Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, điểm này dùng ở trên người Uông Hiếu Lệ là thích hợp nhất.

"Uông Hiếu Lệ, tôi thừa nhận bà rất yêu con trai mình, trước kia lúc ở nhà bà, ngay cả trái cây bà mua cũng phải lén lút giấu trong phòng hắn cho hắn ăn, hắn muốn cái gì bà cho cái đó, nhưng bà nghĩ kỹ lại đi, tình yêu của bà có phải là thuốc độc mãn tính cổ vũ hắn trở nên xấu đi hay không?"

Uông Hiếu Lệ đã sớm khóc không thành tiếng.

Tiếng khóc của bà ta có chút lớn, thu hút tới một ít ánh mắt người bên ngoài, nhưng tất cả mọi người rất bận rộn, không rảnh xem mới mẻ, phần lớn chỉ là liếc mắt một cái.

Có người rất đáng ghét, nhưng dù sao bà ta cũng chỉ còn một mình.

Quý Liên Tinh không thể không thừa nhận, sau khi mẹ mất, nàng ở lại nhà đại bá, Uông Hiếu Lệ đã cho nàng cơm ăn, tuy rằng miếng cơm này ăn rất nghẹn, tuy rằng miếng cơm này đơn thuần chỉ là bởi vì nàng có một người bác tốt.

"Bà đừng khóc nữa, Uông Hiếu Lệ, bà không có vô tội, khóc sướt mướt lãng phí thời gian." Quý Liên Tinh ném một gói giấy trước mặt Uông Hiếu Lệ, bảo bà lau nước mắt.

Uông Hiếu Lệ sửng sốt một chút, nhận lấy giấy lau.

Quý Liên Tinh còn nói: "Chúng ta vốn đã không còn liên quan, bà phải hiểu được điều này, từ chỗ tôi bà không chiếm được tiền. Nhưng mà, bởi vì đại bá, vỏn vẹn chỉ là bởi vì bác ấy, tiền tổ chức tang lễ cho Quý Tư Vũ tôi sẽ chi trả một nửa, một nửa nay là trả thay đại bá, không phải tôi trả, còn lại một nửa bà tự mình nghĩ cách đi."

Uông Hiếu Lệ mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng bà ta nhìn thấy ánh mắt Quý Liên Tinh, trong ánh mắt mang theo gai nhọn, bà ta lại nuốt lời xuống.

Quý Liên Tinh tiếp tục nói: "Từ sau chuyện này, đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát, về phần bà nói không có tiền, tôi nghĩ là cô muốn có tiền từ chỗ tôi mới nói như vậy?"

Uông Hiếu Lệ không nhịn được, nước mắt lại rơi ra.

Giang Thự ở một bên nhìn cũng cảm thấy không đi diễn kịch thì thật đáng tiếc, cô cảm thấy nước mắt Uông Hiếu Lệ chảy rất giả dối, giống như tuyến nước mắt đều chuẩn bị trước.

Quý Liên Tinh cũng không nhìn bà ta, giống như đã sớm dự liệu sẽ có cảnh tượng như vậy.

"Cho bà một vạn chín, đủ không?"

Uông Hiếu Lệ ngẩng đầu, vẻ mặt khó tin: "Sao có thể đủ!"

"Đại bá hạ táng tốn ba vạn tám, ba vạn này là bác ấy tự mình bỏ ra, còn lại tám ngàn là người trong thôn quyên góp, bà cho cái gì? Tôi cho bà một vạn chín là cho bà mặt mũi lắm rồi, đừng cho mặt mũi mà không biết xấu hổ."

Vừa rồi Giang Thự còn đang suy nghĩ sao lại là nói một vạn chín mà không phải hai vạn, xem ra nàng là thêm một đồng cũng không muốn cho người phụ nữ này.

Mà một vạn chín này, đơn thuần chính là thay thế đại bá làm một chuyện nên làm, nói đúng ra, chuyện này không liên quan đến Quý Liên Tinh, nhưng có liên quan đến đại bá.

Uông Hiếu Lệ tuy rằng không tình nguyện, nhưng bà ta cũng hiểu được đây có thể là số tiền lớn nhất bà ta có thể lấy được, tiếp tục chu toàn có thể một đồng cũng không lấy được.

Vì thế bà ta cũng không bán thảm nữa, nước mắt trong nháy mắt liền ngừng lại.

Giang Thự mặc dù từ trước đến nay bình tĩnh, vẫn không nhịn được ở trong lòng trợn trắng mắt, rốt cuộc cô đã hiểu được vì sao Quý Liên Tinh chưa bao giờ nhắc tới người này, là thật sự ở chung sẽ cảm thấy ghê tởm.

"Bà có thể đi rồi." Quý Liên Tinh nói.

"Tiền cô không đưa tôi?"

Quý Liên Tinh lắc đầu, "Không qua tay bà."

Uông Hiếu Lệ đã đứng lên, dường như không muốn đi, nhưng nhìn thái độ Quý Liên Tinh cứng rắn, cũng không dám nói gì nữa.

"Tôi nói một vạn chín, vậy tôi nhất định sẽ dùng số tiền này vào tang lễ."

Uông Hiếu Lệ thở dài một hơi, giống như tức giận, nhưng lại không dám phát tác, hung hăng nhìn Quý Liên Tinh sau đó bỏ đi.

Bà ta đi rồi, hai người ngồi một hồi, Giang Thự mới mở miệng: "Không sao chứ?"

Quý Liên Tinh nhìn chằm chằm cửa kính ngẩn người, thật lâu mới trả lời: "Thật ra không có cảm giác gì đặc biệt, vẫn đáng buồn, vẫn hoang đường như trước."

Từ ba năm trước, sau khi biết Quý Tư Vũ nghiện, Quý Liên Tinh đã biết cuộc đời của hắn đã kết thúc, bởi vì thứ này một khi đụng phải sẽ không có đường lui.

Nàng cũng từng thấy Quý Tư Vũ đêm đó lên cơn muốn cướp tiền của nàng, nói chính xác, hắn đã không phải là "người", mà là "dã thú".

Năm nay hắn cũng chỉ 30 tuổi mà thôi, đối với rất nhiều người mà nói, 30 tuổi là thời khắc huy hoàng của cuộc đời, sinh mệnh của hắn cũng đã kết thúc.

Không thể tưởng tượng hắn nằm trong vũng máu bị người khác đâm rất nhiều nhát.

Cảm thấy đáng tiếc, nhưng lại không đáng thương. Là gieo gió gặt bão, cũng là tiêu xài nhân sinh, chỉ là cảm thấy bất lực, cuộc đời của mỗi người đều là tự mình đi, người khác không thể can thiệp, đều là hành vi tương ứng hậu quả mà thôi.



Thứ sáu tan làm sớm nửa ngày, Giang Thự và Quý Liên Tinh lái xe về quê.

Mấy năm nay, Quý Liên Tinh ngoại trừ ngày giỗ của đại bá và mẹ, trên cơ bản đều không về nơi này, mà mỗi lần coi như là trở về, cũng là đi thẳng đến nghĩa trang, làm xong việc rồi rời đi ngay.

Lái xe bốn giờ, rốt cuộc cũng tới, đã từng là thôn trang biến thành nhà ở, quầy bán đồ vặt đơn sơ biến thành chuỗi siêu thị.

Có quảng trường nhân dân, khu phố xá sầm uất, một số kiến trúc cao ốc, cùng với khách sạn mới mở.

Giang Thự và Quý Liên Tinh tìm một khách sạn thuê phòng, sau đó lại đi tới chỗ thôn Phi Tiền.

Trước cửa tiểu khu treo một đoàn hoa giấy trắng, ở địa phương cho biết nơi này có người qua đời.

"Đợi lát nữa đi vào chị có thể sẽ phát hiện bọn họ đang chơi mạt chược."

"Chơi mạt chược? Có người chết mà chơi mạt chược?" Giang Thự thật sự rất khó hiểu, tang sự giống như việc vui.

"Đúng, ở chỗ bọn em là bình thường."

"Được rồi......"

Hai người bước vào tiểu khu, còn chưa tới linh đường đã nghe thấy tiếng mạt chược va chạm, rầm rầm, một bàn lại một bàn tiếng xào bài xếp chồng lên nhau, khiến Giang Thự có loại ảo giác, cô tới không phải linh đường mà là quán mạt chược.

"Nhị văn! Nhị văn tôi muốn!" Một người đàn ông trung trung niên ngậm thuốc lá ở trên bàn bài bắt một cái nhị văn đặt ở bên cạnh mạt chược của chính mình, mở bài ra, trong xoang mũi phun ra một ngụm khói trắng vui sướng, vui tươi hớn hở nói: "Ông đây không lỗ, thuần một sắc thêm xà! Bốc được hai pháo nữa ngược lại các người phải chung tiền."

Ông ấy liếc mắt, cười híp mắt, vừa vặn nhìn tấy Giang Thự và Quý Liên Tinh.

Giang Thự ông ấy không biết, nhưng Quý Liên Tinh thì khác.

"Tiểu Quý về rồi à!"

Một tiếng thét thu hút sự chú ý của mọi người, động tác chơi mạt chược trên tay đều trì trệ, rất nhanh bác gái nhiệt tình nói:

"Quý nhãi! Về rồi đó ha!"

"Ai nha ai nha, trông xinh đẹp quá! Đã có bạn gì chưa?!

Quý Liên Tinh gật đầu, "Chú dì cứ chơi tiếp đi, cháu qua đó thắp hương."

Thím Phương liếc mắt nhìn linh đường, lông mày khẽ nhíu, "Ai nha đi đi, mau đi đi ~"

Mọi người đều hiểu, nhưng mọi người đều không nói.

Tất cả mọi người đều không thích Uông Hiếu Lệ và Quý Tư Vũ, nhưng hắn chết vẫn tới tham gia tang lễ.

Đến linh đường thắp hương, rất vắng vẻ, chỉ có Uông Hiếu Lệ và mấy người thân thích nhà mẹ đẻ ở đó.

Quý Liên Tinh cầm lấy nhang đưa cho Giang Thự, cũng đốt cho nàng một cây, xem như tập tục địa phương, người chết vẫn lớn nhất.

"Đi thăm nó đi, lần cuối cùng rồi." Uông Hiếu Lệ nói.

Vì thế Quý Liên Tinh đi, đây đúng là lần cuối cùng nàng gặp hắn trong đời này.

Quý Tư Vũ nằm trong đó rất gầy, gò má lồi ra, mắt đã lõm xuống, hoàn toàn khác với người đàn ông có khuôn mặt đầy đặn vừa cao vừa khỏe trước đây.

Chỉ nhìn thoáng qua Quý Liên Tinh cũng không muốn mở mắt, đúng là vẫn là người trước kia từng sống cùng nhau, vừa nhìn đả kích trong lòng không nhỏ.

Nàng rất nhanh lui ra, kéo Giang Thự đi ra ngoài.

Các chú dì còn đang chơi mạt chược, có người chú ý tới Giang Thự, hỏi: "Tiểu Quý, đây là bạn con hả?"

"Đúng vậy."

Dì nhìn Giang Thự, trong mắt tràn đầy tán thưởng, giống như đã tưởng tượng đến đứa con trai không dính dáng gì của cô, bật thốt lên hỏi: "Cô gái yêu đương gì chưa?"

"Rồi ạ, có hai đứa nhỏ rồi." Quý Liên Tinh chen vào nói.

Dì sửng sốt một chút, "Có hai đứa rồi? Nhìn không ra luôn." Nụ cười trên mặt dì tiêu tán, hứng thú đối với Giang Thự trong nháy mắt biến mất, xoay người tiếp tục chơi mạt chược.

Giang Thự cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Nói bừa, bịa đặt."

Quý Liên Tinh nuốt ý cười, nghiêm mặt nói: "Miễn cho bọn họ tiếp tục hỏi quá nhiều, lát nữa giới thiệu con trai cho chị."

Dựa theo lệ thường, Quý Liên Tinh nên đến linh đường quỳ một lúc, nhưng nàng quả thật không muốn quỳ cho Quý Tư Vũ, điểm này tình thân đã sớm bị mài mòn không còn.

Mà ở giữa đám người mạt chược này nàng cũng không quá quen thuộc, vì thế kéo Giang Thự đi ra ngoài tiểu khu.

Uông Hiếu Lệ căn bản không thèm để ý, đối với bà ta mà nói, Quý Liên Tinh chỉ cần bỏ tiền là được.

Ra khỏi tiểu khu, nhất thời cảm thấy thanh tịnh hơn rất nhiều.

Trước cửa là một con đường lớn rộng rãi, nối thẳng đến một hướng khác của nội thành, đối với Giang Thự mà nói là hoàn toàn xa lạ.

Bên đường đỗ một loạt xe điện, có ghế sau, vừa vặn đủ cho hai người ngồi.

Quý Liên Tinh lấy di động ra quét mã, mở khóa một chiếc ngồi lên, "Lên xe, đi, dẫn chị đi dạo."

"Đi đâu?" Mặc dù không biết đi đâu, Giang Thự vẫn ngồi lên.

"Tùy tiện đi dạo thôi, xem có thể tìm thấy cửa hàng cũ không." Quý Liên Tinh khởi động xe điện, "Ôm chặt em."

Giang Thự nghe lời ôm chặt eo nàng, theo tốc độ xe chậm rãi tăng nhanh, bên tai vang lên tiếng gió rào rào, trong gió mang theo vài tia thanh ngọt, là hương vị luân phiên độc đáo của mùa.

Đó là một con đường dốc thẳng, đường cái trống trải lại không có xe, thị trấn nhỏ không giống thành phố lớn ngựa xe như nước, có loại cảm giác yên tĩnh khác.

Tiếng bánh xe và mặt đất ma sát rất rõ ràng, Giang Thự nhắm mắt lại, rất hưởng thụ thời khắc chung sống với Quý Liên Tinh.

Tóc đen của Quý Liên Tinh theo gió bay múa, thỉnh thoảng nhẹ nhàng quét qua tóc Giang Thự, vừa mềm vừa ngứa.

"Chị có đói bụng không? Đói bụng thì em dẫn chị đi ăn cái gì đó." Giọng Quý Liên Tinh mang theo tiếng gió, đứt đoạn.

"Đói bụng."

"Có một nhà hàng mì lạnh, không biết còn mở hay không, mùi vị rất ngon."

"Được ~chúng ta tìm xem ~"

Hai người đi vòng vào nội thành, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ của huyện thành, cảm nhận ý vị của thị trấn, thành phố nhỏ cũng có chỗ tốt của thành phố nhỏ, tình người đầy đủ, tiết tấu chậm chạp.

Chậm rãi tìm kiếm rất nhiều cửa hàng, cuối cùng cũng tìm được cửa hàng mì lạnh kia.

Mấy năm trôi qua, ông chủ đã từ ven đường mở ra thành tiệm mặt tiền, người đến dùng thử vẫn rất nhiều, không còn chỗ ngồi.

"Ông chủ, một phần da lạnh một phần mì lạnh lại thêm một phần sương sáo, tất cả đều hơi cay."

Quý Liên Tinh kéo Giang Thự tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống.

"Dù sao cũng đã về rồi, ngày mai đi thăm mẹ ba em, cả đại bá nữa."

"Có thể, khi còn sống bọn họ thích cái gì? Lát nữa chúng ta đi mua ~"

"Mẹ em thích kèn harmonica, bà ấy là giáo viên âm nhạc mà. Đại bá và ba em, bọn họ còn rất thích chơi cờ tướng."

"Vậy lát nữa chúng ta đi mua harmonica và cờ tướng."

Quý Liên Tinh gật gật đầu: "Đây coi như là em dẫn chị đi gặp phụ huynh sao?"

Giang Thự cười gật đầu, "Vậy khẳng định rồi!"

Rất nhanh ông chủ tiệm bưng tới ba bát, Quý Liên Tinh mỗi loại gọi một phần, mục đích là để cho Giang Thự đều nếm thử, mà mỗi một phần đều dính ớt, Giang Thự có chút lo lắng.

Chủ quán lại nói: "Cô nương, yên tâm đi, đừng bị ớt này hù dọa, ớt này của chúng tôi nhìn sợ vậy thôi chứ không cay chút nào đâu!!!"

Chủ quán thề son sắt vẻ mặt thành khẩn, Giang Thự rất nhanh tin ông ấy.

Quý Liên Tinh bắt đầu hòa quân, trong ấn tượng của nàng quán này hình như không cay, cũng không để ý, hòa hảo đưa cho Giang Thự, để cho cô nhanh chóng nếm thử.

Giang Thự gắp lên ăn một miếng, giơ ngón tay cái khen ngợi, "Ngon quá!"

"Vậy ăn nhiều một chút." Quý Liên Tinh đẩ một bát khác tới trước mặt cô, "Nếu không em đút cho chị?"

Giang Thự còn đang nhai lắc đầu, nuốt thức ăn xuống mới nói: "Chị tự ăn, nếu không người khác nhìn chị chị ngượng."

"Nhưng chị ăn ngon vậy mà." Quý Liên Tinh đã rút một đôi đũa trong ống đũa, "Để em đút cho chị được không?"

Giang Thự bị nàng khen đến ngượng ngùng, chỉ có thể gật đầu, "Thôi được."

Vì thế Quý Liên Tinh đút một miếng lại một miếng, Giang Thự ăn không ít, nàng ngược lại ăn không được mấy miếng."

"Không cay chứ?"

"Ừ, không cay, ngon lắm!"

Giang Thự đang ăn, kết quả vừa cắn liền cắn trụng một hạt ớt siêu cay, vị cay trong nháy mắt nổ tung trong miệng cô, gần như là hồng hộc một cái đỏ hết cả mặt.

"Trời ạ, cay quá!"

Mặt của cô đỏ bừng, Quý Liên Tinh vội vàng đi rót nước cho cô, Giang Thự nhận lấy nước uống một ngụm lớn, vẫn cay khó hiểu.

"Bảo bối, cái này siêu cay luôn!"

"Uống nhiều một chút, em rót cho chị ly nữa."

"Chị muốn uống sữa!"

"Chị muốn uống sữa gì?"

Giang Thự nhìn chằm chằm cổ áo Quý Liên Tinh, ngẩng đầu nói: "Sữa nguyên chất."

"Sữa bò nguyên chất đúng không? Em sang tiệm bên cạnh mua cho chị."

"Không phải sữa bò nguyên chất, là sữa nguyên chất......" Giang Thự cảm nhận được ánh mắt cảnh cáo của Quý Liên Tinh, lời đến bên miệng lại nuốt xuống, "Ừ, là sữa bò nguyên chất, giải cay."

Quý Liên Tinh không cho cô cơ hội nói tiếng bíp bíp, xoay người sang tiệm bên cạnh mua một hộp sữa bò nguyên chất và một hộp sữa chua, hai người cùng uống.

Ba bát đồ ăn rất nhanh đã được hai người giải quyết xong, mặc dù có hơi cay, nhưng so với mùi vị của nó mà nói hoàn toàn đáng giá.

Từ trong tiệm đi ra đã là lúc buổi chiều hoàng hôn, đám mây nhuộm thành từng đám từng đám ráng chiều, phủ kín toàn bộ bầu trời, mặt trời xuống núi, nhiệt độ giảm xuống, gió trở nên càng thêm mát mẻ......

Bầu trời tấu lên khúc cuối mùa hè, nghênh đón làn sóng đầu thu, chạng vạng có chút mùi vị của mùa thu.

Hai người không đi xe điện, mà chậm rãi dạo bước trên đầu đường, nhìn cái này nhìn cái kia, tất cả mọi thứ đối với Giang Thự mà nói đều mới mẻ, Quý Liên Tinh giới thiệu cho cô, đâu là con đường trước kia nàng tan học về nhà, đâu là công viên giải trí đổi thành công viên, đường phố ngõ nhỏ đều là hồi ức của thành phố.

"Trước kia em không dám trở về, cảm thấy rất cô độc." Quý Liên Tinh nói.

"Vậy bây giờ thì sao?" Giang Thự liếc nhìn nàng, gò má của nàng mang vẻ đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng.

"Bây giờ có chị ở đây, cảm thấy rất đầy đủ. Thật ra em rất thích ở quê, chỉ là mấy năm gần đây không có người chia sẻ, mỗi lần trở về đều một mình, cảm thấy trống trải." Nàng nắm chặt tay Giang Thự, nhỏ giọng nói: "Chị là người đầu tiên khiến em có ham muốn chia sẻ mãnh liệt."

Giang Thự dừng bước, ngón tay nhẹ nhàng nhéo Quý Liên Tinh, ngón tay chạm vào bàn tay nàng, truyền nhiệt độ nóng rực.

Bầu trời bên kia vẫn là một mảnh đỏ rực, từng đám từng đám thiêu đốt cả bầu trời, có lẽ mặt trời lặn đại diện không phải tiêu tan, mà là nhiệt tình bắt đầu.

Giang Thự thích ánh nắng chiều nhiệt tình, càng yêu cô gái bên cạnh cô.

Đứng ở một góc đầu đường, hoàng hôn kéo dài chiếc bóng các nàng, người đi đường lui tới thưa thớt lẻ loi, không ai chú ý tới các nàng.

Giang Thự ở trong mắt Quý Liên Tinh thấy được bộ dáng của mình, sáng bóng lóe ra, con ngươi nho nhỏ chứa đựng cả khuôn mặt, giống như lúc trước nàng không chút do dự rơi vào trong vòng xoáy của cô.

Hai người đều kìm lòng không đặng tới gần, cho đến khi môi chạm môi, hấp thu tất cả thuộc về nhau.

Tiếng trượt ván của thanh niên đường phố, tiếng còi đèn xanh đèn đỏ, tiếng dế trên cây đều không liên quan đến cả hai.

Chỉ còn lại nhịp tim đập nhanh, còn có ánh nắng chiều đốt lên môi, tất cả đều bị vị ngọt bao bọc......

Một nụ hôn trôi qua, Giang Thự Ý vẫn chưa đã ghiền, "Chị còn khát, buổi tối muốn uống......"

"Hả?" Quý Liên Tinh nghe mơ mơ màng màng.

"Uống sữa nguyên chất."