Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 79




Edit: Rabbit

Trong lúc nhất thời, cả tập đoàn Nhan thị lẫn tập đoàn Đan thị đều trở nên rối loạn, rất nhiều người trong giới truyền thông đều đang suy đoán, rốt cuộc là ai mà cóc thể khiến cho tổng giám đốc hai tập đoàn lớn kích động như thế, thực sự là một tin tức chấn động.

Lí Hạo Nhiên cũng nhận được tin tức, nội tâm hắn phức tạp nhưng sau khi suy nghĩ vẫn quyết định đi theo Đan Sâm Duệ và Chung Minh Hiên đến thành phố D.

Trong ngân hàng, vẻ mặt Nhan Nặc Ưu u ám nhìn quản lí ngân hàng, cái gì là trong lúc nhất thời không thể rút ra nhiều tiền như vậy chứ.

“Đừng nói nhiều nữa, hiện tại toi cần dùng gấp số tiền này, anh đưa trước một tí tiền mặt cho tôi, sau đó còn lại là ghi chi phiếu cho tôi.” Lạnh lùng nói, nghĩ đến thời gian trôi qua lâu như vậy, những người đó chắc chắn đã phát hiện hành tung của chính mình.

“Cái này……” Quản lí có chút khó xử, tuy rằng anh ta đã bảo nhân viên kỹ thuật tra xét tài của người phụ nữ khoản này, đúng là không có gì vấn đề, nhưng xem chất liệu quần áo người phụ nữ này mặctrên người, làm thế nào cũng không khiến anh ta tin tưởng cô là thiên kim tiểu thư tỏng truyền thuyết.

“Thế nào? Ngài quản lí hoài nghi tiền của tôi có lai lịch bất chính sao?” Nhan Nặc Ưu lạnh lùng liếc mắt một cái với quản lí, nhưng trong lòng không thể bình tĩnh được, nếu thật sự tra được hành tung của chính mình, sợ là ba mẹ bên kia đã sớm trên đường đi đến đây. Tuy rằng cô không hận bọn họ, nhưng lại tới năm đó trong mắt cha mẹ chứa đầy phẫn nộ, trái tim không ngừng đau đớn, chúng chính là lí do ngăn cản cô trở về.

“Không, đương nhiên không phải ý này, chúng tôi đnag xử lí giúp tiểu thư mà.” Xoa xoa trán, nghĩ đến người phụ nữ này trên người tỏa ra khí chất bức người, những người bình thường khó mà có được, hơn nữa anh ta cũng đã tra xét hộ khẩu của cô, cho dù về sau xảy ra vấn đề gì, công ty chắc chắn cũng sẽ không trách phạt anh ta.

Rốt cục khi nhắc tới tiền, trong mắt Nhan Nặc Ưu cũng không che dấu được sự hưng phấn, nhưng quả thực làm cho nhân viên công tác và quản lí đều kinh hãi, đều âm thầm suy đoán cô sẽ dùng số tiền này làm gì. Còn Nhan Nặc Ưu lại lập tức nghĩ tới có thể mang theo Tần Tư Ngữ và hai con rời khỏi nơi này , trong lòng càng thêm vui vẻ.

“Làm phiền mọi người.” Vẻ mặt tươi cười chân thành nói với nhân viên công tác, đúng vậy, nếu không phải do cô đang cần tiền gấp như vậy, mà bắt cô ngay lập tức rút ra một trăm nghìn tiền mặt, hơn nữa còn cả chi phiếu bốn trăm nghìn, ha ha, thật sự là làm bọn họ khó xử, nhưng mà không có cách nào cả, chính cô cũng bị ép buộc , trong lòng cũng có chút áy náy với nhân viên và quản lý ngân hàng, nhanh chóng mang túi xách rời khỏi ngân hàng, tiện tay vẫy một chiếc taxi, nhanh chóng trở về trường học.

Trong phòng nghỉ trường học, Tần Tư Ngữ vẫn im lặng nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt có chút ngây dại.

“Tư Ngữ, em đi đi, chúng tôi cũng trở về.” Căn bản là không có nhiều hi vọng Nhan Nặc Ưu sẽ mang tiền về, một nửa ngày đã nhanh chóng trôi qua, vẫn còn chưa nhìn thấy bóng dáng người, trong mắt tràn đầy xin lỗi đến bên cạnh Tần Tư Ngữ vẫn đang ngây người, dịu dàng nói.

“Đi cái gì Đường Khải Đạt, tôi nói cho anh biết, nếu hôm nay không lấy được năm trăm ngàn kia, tôi sẽ đem số ảnh chụp này công khai.” Tà ác lớn tiếng nói với Tần Tư Ngữ, rõ ràng đã qua nửa ngày, ha ha, xem ra cô ta vẫn còn nhân từ cho bọn họ thêm một chút thời gian, nếu không tới, cũng đừng trách cô ta ác độc.

“Chị gái của tôi là người có tiền, các người đừng giả bộ hảo tâm.” Tần Tư Ngữ vốn ngây dại đột nhiên ánh mắt tràn đầy sắc bén nhìn về phía Lâm Ái Liên và Đường Khải Đạt, trong mắt tràn đầy chán ghét, tựa như nhìn thấy hai kẻ đê tiện.

“Hừ, đồ tiện nhân chết đến nơi còn dám quát người, nếu như theo lời cô nói chị gái cô có tiền, vậy tại sao cô bị bệnh như vậy còn không đi trị liệu, ngược lại vẫn như cũ gây ra tai họa khắp nơi?” Từng chữ từng chữ giống như dao nhọn đâm vào trong lòng Tần Tư Ngữ.

“A ——tại soa cô biết, làm sao cô biết được……” Sau khi nghe Lâm Ái Liên nói, Tần Tư Ngữ đột nhiên giống như người điên, bắt đầu kêu to lên.

“Hừ, sao tôi không biết chứ, cô là đồ tiện nhân, đồ tai họa, nếu không phải do tôi ngăn cản, Khải Đạt nhà chúng tôi chắc chắn cũng đã bị cô hại.” Nếu không phải mấy ngày hôm trước cô ta nhờ thám tử đi điều tra, thu thập tư liệu về người đàn bà đê tiện này, có lẽ hiện nay cô ta đã bị Khải Đạt mắng đến chết.

“Câm miệng, cô câm miệng cho tôi.” Thần trí bắt đầu từ từ trở nên mơ hồ, nghĩ đến căn bệnh của mình, Tần Tư Ngữ chỉ muốn oán trách ông trời, tại sao phải tàn nhẫn như vậy, tại sao đối xử với cô như vậy.Đúng là cô dơ bẩn, nhưng cô vẫn có chị gái và cháu yêu thương mình, căn bệnh như vậy thật sự là độc ác, cô không muốn rời xa bọn họ.

Cô gióng như người điên cứ thế chạy ra ngoài, căn bản không nghe thấy âm thanh lo lắng của người đàn ông phía sau.

Thị trấn này tuy rằng không quá lớn và giàu có, nhưng cũng có rất nhiều chiếc xe chạy qua, vừa đúng thời điểm tan tầm, trên đường cũng có tương đối nhiều xe.

Ánh mắt Tần Tư Ngữ trống rỗng, nhìn những chiếc xe qua lại trên đường, thoáng nhíu mày, một lát sau, tựa như đã hạ quyết tâm làm cái gì đó, nhanh chóng chạy thật nhanh, chạy về phái những chiếc xe đang chạy, phía sau là tiếng thét đầy bi thương của người đàn ông .

“Xảy ra chuyện gì?” Khi Nhan Nặc Ưu run rẩy mang túi xách đi đến bên cạnh Đường Khải Đạt đang bi thương hét to, từ từ nhìn thấy một đám người vây quanh chiếc xe, dự cảm không tốt trong lòng mãnh liệt dâng lên, trái tim liên tục đập mạnh, trán cũng toát ra đầy mồ hôi.

Còn Đường Khải Đạt căn bản vẫn không trả lời Nhan Nặc Ưu, đắm chìm trong thế giới của chính mình, đau đớn nhìn về phía trước, ánh mắt cũng mất đi tiêu cự.

“Thế nào, đau lòng sao,cũng không phải do tôi làm hại nha.” Khi Nhan Nặc Ưu đang chuẩn bị tiến lên phía trước xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì, phía sau truyền đến tiếng của Lâm Ái Liên.

“Cái gì? Cái gì không phải cô làm hại?” Đột nhiên buông lỏng túi xách trong tay, Nhan Nặc Ưu đột nhiên cảm thấy trước mắt trở nên tối đen, nhanh chóng chạy về phái trước, Tư Ngữ, chắc chăn là nói nhỏTư Ngữ đã gặp chuyện không may.

“Cô làm gì vậy, người đàn bà kia bị bệnh AIDS, cô đi lên như vậy chắc chắn sẽ bị lây bệnh .” Thanh âm vang dội làm cho rất nhiều người vây quanh xem nghe rõ ràng, tất cả mọi người không tự giác lùi về phía sau.

Nhan Nặc Ưu không để vào tai một chứt nào, thầm nghĩ vào xem rốt cuộc có phải Tần Tư Ngữ gặp chuyện không may hay không.

“Tiểu thư cô đừng xúc động, vừa rồi có người nói người này bị bệnh AIDS .” Vài bác gái vây quanh thương hại nhìn cô gái trước mặt, nhìn một cô gái vô cùng xinh đẹp này bước vào, nhất thời nổi lên lòng tốt, mấy người hợp lực kéo Nhan Nặc Ưu lại.

“Cái gì bệnh AIDS, em gái tôi là người khỏe mạnh, làm sao mắc bệnh AIDS chứ.” Bất chấp những người xung qunh ngăn cản, Nhan Nặc Ưu kích động hét lên.

“Cháu à, cháu phải bình tĩnh, chờ cảnh sát đến đã rồi nói sau.” Bác gái cũng không so đo với Nhan Nặc Ưu, mất đi người thân chắc chắn là vô cùng đau khổ, dịu dàng nói với Nhan Nặc Ưu nhưng vẫn không buông tay ra.

“A —-”Nhan Nặc Ưu ngửa mặt lên trời thét lên, tiếng thét bi ai làm cho lòng người ta chua xót, tất cả mọi người không tự chủ được nhìn về phía Nhan Nặc Ưu, trong mắt tràn đầy thương xót. Vài bác gái kéo Nhan Nặc Ưu cũng mang vẻ mặt đồng tình.