Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 72




Edit: Rabbit

Thành phố G

Trong tòa nhà cao nhất thành phố này, tòa nhà cao đến tận trời làm cho người ta ngưỡng mộ là tập đoàn đứng đầu trong năm trăm tập đoàn toàn cầu- tập đoàn Đan thị.

Sáu năm đủ để thay đổi rất nhiều thứ, ví dụ như Đan Sâm Duệ và Lí Hạo Nhiên. Sáu năm ân hận, sáu năm chờ đợi, sáu năm làm cho bọn họ thất vọng rồi lại hy vọng.

Sáu năm trước, Đan Sâm Duệ đóng kịch kết hôn với Cao Phỉ, mục đích để làm nhiễu loạn Lí Hạo Nhiên, làm cho hắn tạm thời buông lỏng sự đề phòng, bởi vì lúc đó Lí Hạo Nhiên không chỉ có một mình, mà hắn còn có cả một thế lực to lớn đủ để chống lại Đan Sâm Duệ, còn Đan Sâm Duệ vì thủ hạ huynh đệ, cùng Cao Phỉ kết hôn, cùng Cao Phỉ ân ái trước mặt Nhan Nặc Ưu và Lí Hạo Nhiên, mục đích để làm cho Nhan Nặc Ưu tin là thật, cho rằng Đan Sâm Duệ thật sự yêu thương Cao Phỉ, quên cô, do đó cũng khiến cho Lí Hạo Nhiên buông lỏng sự đề phòng.

Mà Lí Hạo Nhiên cũng quả thật có chút buông lỏng sự đề phòng, nhưng không nghĩ đến, Cao Phỉ phản bội hắn, vì người đàn ông kia không tiếc vứt bỏ tánh mạng của cô ta, yểm trợ cho hành động ngày đó của hắn. Cho nên Đan Sâm Duệ bị thất bại, thủ hạ thương vong vô cùng nghiêm trọng.

Thời gian sáu năm làm cho hai người đàn ông hiểu rõ rất nhiều chuyện, cũng hiểu nên chấm dứt chiến tranh giữa hai người, thứ đã khiến cho bọn họ mất đi tình cảm chân thành cả đời, càng làm bọn họ thống khổ ân hận và thống khổ, cả đời sống trong hối hận.

“Đan tổng, Lý tổng tới.” Tầng cao nhất tập đoàn Đan thị, tiếng nói dễ nghe, cung kính của người thư kí trong điện thoại vang lên.

“Ưhm, bảo người đó vào đi.” Ánh mắt cũng không rời khỏi những con số cổ phiếu trên màn hình máy tính, trên mặt không có chút biểu tình dư thừa, làm việc rất nghiêm túc.

“Đan Sâm Duệ, bận như vậy sao?” Trải qua sáu năm ân hận, hai người từng đối địch, hận không thể giết chết đối phương, thế nhưng nay lại trở thành bạn tốt.

“……” Thời gian sáu năm làm cho tính tình Đan Sâm Duệ thay đổi rất nhiều, cũng trầm mặc hơn nhiều.

Không nghe thấy tiếng đáp lại của Đan Sâm Duệ, Lí Hạo Nhiên có chút không thú vị ngồi vào một bên sô pha, không hề gì uống một chút cà phê do thư kí mang vào.

Thời gian sáu năm, Lí Hạo Nhiên cũng thay đổi rất nhiều, thích uống cà phê, vị đắng đó có thể làm cho hắn nhớ lại những ngày đầu quen biết Nhan Nặc Ưu, trong khổ có ngọt, có thể làm cho hắn nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp cùng với mối tình trong sáng, vốn khiến hắn lưu luyến. Cho dù sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, từ từ nhớ lại làm cho hắn hiểu sở, thấy rõ rất nhiều chuyện.

Sáu năm trước, trong tiếng phanh chói tai kia, hắn và Đan Sâm Duệ đã mất đi người con gái quan trọng nhất trong lòng bọn họ, người con gái kia vĩnh viễn biến mất trong tầm nhìn của bọn họ, bọn họ cũng không thể nào biết được cô còn ống hay chết. Bởi vì hai vợ chồng họ Nhan vào lúc đó đã chạy tới hiện trường, ngăn cản bọn họ tới gần. Lúc đó hắn thống khổ như sắp chết, còn Đan Sâm Duệ như phát điên, đúng lúc đó thủ hạ của bọn họ cũng xông vào đánh nhau, biết được tin tức Tát Tư bị bắn trúng làm cho hắn vô cùng khiếp sợ. Nặc Nặc của hắn chưa bao giờ thay đổi, từ trước đến nya trong cảm nhận cả hắn cô luôn là người con gái thuần khiết, xinh đẹp nhất. Nhưng chính hắn, lại đem cô đẩy về phía Địa ngục.

“Hạo Nhiên, cậu đến từ bao giờ thế?” Bởi vì sắp tới tập đoàn Đan thị muốn đầu tư vào bất động sản, nên nhóm công trình đầu tiên vô cùng quan trọng, Chung Minh Hiên sáu năm trước cũng đổi nghề, tiến vào tập đoàn Đan thị giúp Đan Sâm Duệ, trong sáu năm này giống như Đan Sâm Duệ cùng trở thành bạn tốt với Lí Hạo Nhiên.

“Minh Hiên, các cậu thật sự bận rộn nhiều việc.” Khóe miệng mang theo ý cười, xem ra hắn dường như tới không đúng lúc.

“Không có, làm gì có chuyện đó chứ. Nếu cậu đến đây, cho dù là chuyện quan trọng, tớ cũng lập tức buông xuống. Nghe nói gần đây bên Cảnh Vân cùng lấy được mấy miếng đất rất đẹp, thế nào có muốn cùng nhau hợp tác.” Nói xong những lời này, Chung Minh Hiên rời đi phát hiện có chút không thích hợp, khóe mắt vụng trộm ngắm liếc mắt Đan Sâm Duệ đến thừ người, Lí Hạo Nhiên cũng nhìn chằm chằm khiến hắn hoảng hồn .

“…… Tốt lắm, đêm nay chúng ta đi ra ngoài thả lỏng một chút đi, sáu năm rồi , Sâm Duệ cậu cứ đi xuống như vậy, chúng ta đều hỏng mất .” Hắn cũng biết Nhan Nặc Ưu rời đi tạo thành đả kích, hắn cũng biết ở trong lòng hai người đàn ông kia Nhan Nặc Ưu vĩnh viễn là nỗi đau đến tột cùng.

“Tớ không đi ……” Ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chung Minh Hiên và Lí Hạo Nhiên một cái, Đan Sâm Duệ bình tĩnh nói, rồi lại vùi đầu tiếp tục làm việc.

“Sâm Duệ, sáu năm , cậu cứ ngày đêm công tác như vậy, thuê người với mức lương cao để làm gì, công việc vĩnh viễn đều làm không xong .” Trong sáu năm Lí Hạo Nhiên đã sớm hiểu rõ, cũng buông tha rất nhiều. Hắn tin tưởng Nặc Nặc không chết, chỉ là còn không tha thứ, cho nên không muốn trở về gặp bọn họ. Hắn buông tha cho cô, làm cho Nặc Nặc có thể toàn tâm toàn ý yêu Đan Sâm Duệ, có thể làm cho hai người bọn họ hạnh phúc vui vẻ, không làm gì tổn thương đến hai người bọn họ nữa. Cho nên trong sáu năm này, hắn đã tìm được một người con gái thương hắn, còn hắn cũng từ từ thử yêu thương người con gái đó, làm cho hình bóng của Nặc Nặc hoàn toàn không còn ở trong lòng hắn nữa. Còn Đan Sâm Duệ, vẫn luôn ân hận và sớm chờ ngày Nặc Nặc ngày xuất hiện, tha thứ cho việc bọn họ năm đó lợi dụng cô, tha thứ cho việc bọn họ đã làm năm đó, sống thật tốt với Đan Sâm Duệ.

“Đúng vậy, cậu xem xem, nay cậu đã hơn ba mươi tuổi rồi , tớ và Hạo Nhiên đều có đứa nhỏ kêu ba ba ,còn cậu thì sao? Tại sao lại tra tấn chính mình, tại sao không tìm người phụ nữ khác sống thật tốt. Nhan Nặc Ưu, nói không chừng đã sớm mất……” Hắn biết nói như vậy là tàn nhẫn đối với bạn tốt, nhưng nhìn bộ dáng bạn tốt thường xuyên đêm dài rơi lệ sám hối, trong lòng hắn cũng cảm thấy không chịu nổi.

“Nói bậy, Ưu nhi làm sao có thể mất được, cậu đừng nói hưu nói vượn, Ưu nhi đã nói sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ với tớ , cho nên tớ tin tưởng cô ấy nhất định sẽ trở về, nhất định sẽ trở về với tớ.” Trong ánh mắt tràn đầy tơ máu, biểu tình kích động tràn đầy hy vọng. Đây là chờ đợi duy nhất trong sáu năm qua của hắn, nếu không có sự chờ đợi này, hắn không biết còn có chuyện gì có thể chống đỡ ý chí và sinh mệnh của hắn.

“Được rồi Minh Hiên, sau này đừng nói những lời lích động cậu ấy như vậy. .” Vỗ nhẹ chụp bả vai Chung Minh Hiên, nhìn người đàn ông từng kiêu ngạo tự phụ, cuồng vọng bá đạo kia nhưng nay lại vì Nặc Nặc mà trở thành như vậy, trong lòng không cảm động đều là giả .

“Nhưng hắn trầm mặc như vậy đã sáu năm qua, nếu hắn còn si ngốc chờ đợi như vậy, còn độc thân một mình cô đơn tịch mịch như vậy, chúng ta phải ăn nói với hai bác bên kia như thế nào, bọn họ đã già đều hi vọng có cháu, sáu năm , thân thể hai bác đều không tốt, các bác ấy mỗi ngày đều hi vọng Sâm Duệ có con để cho họ được ôm một cái .” Hắn cũng biết lời nói của mình rất tàn nhẫn đối với bạn tốt, nhưng bạn tốt cũng đã lớn tuổi, thân thể hai bác không tốt, lại không có nhiều con, hy vọng có một người cháu cũng là rất bình thường.

“Ai, chúng ta đi ra ngoài một lát đi, để cho cậu ấy yên tĩnh một chút.” Khẽ thở dài một cái, hắn hiểu được tâm tình vợ chồng Đan thị. Sáu năm nay, cha mẹ hắn cũng có tâm tình như vậy, cũng may mắn sau khi trải qua nỗi đau mất Nặc Nặc, đã tìm được một người phụ nữ, kết hôn sinh con .

“A ——” Nhưng sau khi Lí Hạo Nhiên và Chung Minh Hiên đóng cửa phòng làm việc, Đan Sâm Duệ vốn trầm mặc rốt cục chịu được không được nội tâm dày vò thống khổ, như dã thú rống lên. Ưu nhi còn nhớ Duệ không? Duệ sai lầm rồi, không nên tự tin như vậy nghĩ rằng đã hiểu em, không nên tự tin tự chủ trương như vậy, tự tay đem em về phía Địa ngục. Sáu năm rồi , rốt cuộc em ở nơi nào, nếu em còn trên đời này, cầu xin em trở về đi, những ngày không có em, anh rất gian nan, rất sợ nếu em vẫn còn sống anh lại cho rằng em đã mất, không biết anh sẽ có hành động dại dột như thế nào. Ưu nhi, em không ở bên cạnh, anh chỉ cảm thấy sinh mệnh của anh căn bản không có ý nghĩa gì.