Edit: Rabbit
“Em thay hắn cầu tình?” Đan Sâm Duệ thanh âm lập tức trở nên dịu dàng, ngay cả sắc mặt cũng dịu đi rất nhiều.
“Đúng vậy, tôi van xin anh buông tha cho Hạo Nhiên, chỉ cần anh buông tha Hạo Nhiên, tôi gả cho anh, được không? Tôi sai lầm rồi, tôi hối hận không nghe lời anh , về sau tôi sẽ nghe lời, cầu xin anh buông tha anh ấy được không? Anh ấy vô tội .” Nước mắt như hạt châu rơi xuống, Nhan Nặc Ưu trong mắt tràn đầy hối hận.
Đúng vậy, cô hối hận đụng phải người con trai này, hối hận trước đây đã gặp gỡ ma quỷ này. Hối hận không nghe lời nói của hắn, gặp mặt Hạo Nhiên, chọc giận hắn.
“Nếu, tôi nói không?” Đan Sâm Duệ dịu dàng nhìn chăm chú Nhan Nặc Ưu, trong mắt tràn đầy tình yêu. Đầu ngón tay mềm nhẹ lướt qua khóe mắt Nhan Nặc Ưu, lau nước mắt ở khóe mắt Nhan Nặc Ưu.
“Anh…… Nếu anh thật sự làm như vậy , tôi sẽ hận anh cả đời.” Tay chân đều bắt đầu kịch liệt giãy dụa, Nhan Nặc Ưu trong mắt tràn đầy hận ý.
Đan Sâm Duệ thân mình không tự giác rung rung một chút, nhìn Nhan Nặc Ưu trong mắt mãnh liệt hận ý, trong lòng một trận chua xót.
“Ha ha……” Đan Sâm Duệ vô lực nhắm mắt lại, làm một động tác ra hiệu cho bác sĩ ở bên cạnh, liền xoay người đi đến phía bên kia của sô pha. Bởi vì thân xe rất dài, cho nên Đan Sâm Duệ không cần lo lắng sẽ nhìn thấy ánh mắt thống hận của Nhan Nặc Ưu.
“Anh…… anh muốn làm gì? Đan Sâm Duệ anh muốn làm gì?” Nhìn bác sĩ từng bước một tới gần mình, Nhan Nặc Ưu tay chân bắt đầu kịch liệt run run cùng giãy dụa, đáng tiếc là cô không thể thoát khỏi những vòng kim loại kia , chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông áo trắng dần dần tới gần chính mình……
Tuy rằng chấp nhận nhắm hai mắt lại, nhưng tay chân Nhan Nặc Ưu vẫn như cũ không ngừng giãy dụa . Cô không chấp nhận số mệnh này, chỉ cần có một cơ hội để cô thoát khỏi đây, giờ phút này cô sẽ không dễ dàng buông tha.
“Ông còn chần chừ cái gì? Không thấy cổ tay của cô ấy đã đỏ cả rồi sao?” Hắn nghe tiểu bảo bối sợ hãi cùng vô vị giãy dụa, nhìn trên cổ tay cô bắt đầu xuất hiện một vết bầm tím, Đan Sâm Duệ cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn, tại sao cô phải cứng đầu như vậy? Nếu cô chịu nghe lời, như vậy,cô sẽ không phải chịu những hình phạt này. Đau lòng nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn thấy tình cảnh như vậy.
Bác sĩ vốn bị Nhan Nặc Ưu động tác điên cuồng dọa khiến cho chỉ dám bước từ từ,lại bị Đan Sâm Duệ rống một trận, trong lòng nhịn không được run run, cố gắng bình ổn đáy lòng, cầm lấy thốc trong tay, bước nhanh về phía trước.
Nhan Nặc Ưu kinh hãi nhìn trong tay người đàn ông trước mắt có thứ gì đó,trong ống tiêm có chất lỏng tinh khiết làm cho thanh âm của Nhan Nặc Ưu bắt đầu run run:“Đan Sâm Duệ, anh rốt cuộc muốn thế nào? Thứ ông ta cầm trong tay là cái gì? Anh làm như vậy là phạm pháp .” Trên cổ tay cảm giác đau đớn đã chết lặng, Nhan Nặc Ưu giờ phút này cũng là theo phản xạ giãy dụa .
“Yên tâm, nó không có thương tổn gì đối với cơ thể của em, chỉ là một loại thuốc có thể làm cho em ngoan hơn một chút.” Ống tiêm trong tay thầy thuốc phun ra những giọt nhỏ làm cho người ta sợ hãi, Đan Sâm Duệ xoay người lấy ngẫu nhiên một chai rượu vang trong bộ sưu tập rượu, đổ vào trong một chiếc cốc trong suốt.
Bác sĩ không muốn gánh lấy hậu quả, nhanh chóng cầm lấy ống tiêm trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay Nhan Nặc Ưu, chậm rãi đem chất lỏng tiêm vào trong cơ thể Nhan Nặc Ưu.
Sauk hi tiêm xong, bác sĩ cũng không dám nhìn ánh mắt của Nhan Nặc Ưu. Bởi vì cặp mắt trong suốt xinh đẹp kia, giống như một con thú tràn đầy hận ý, làm cho ông ta không tự chủ có chút run run cùng sợ hãi.
“Ngoan, em chỉ cần thoải mái ngủ một giấc là tốt rồi.” Nhìn người bác sĩ trung niên đã tiêm xong thuốc vào cơ thể Nhan Nặc Ưu , Đan Sâm Duệ trực tiếp mở cửa xe đem người bác sĩ trung niên ném xuống, dịu dàng đến bên cạnh Nhan Nặc Ưu.
“Anh…… anh là ma quỷ……” Cả người đã không còn một tia khí lực, Nhan Nặc Ưu cảm giác nói một câu ngắn ngủn như vậy cũng giống như hao hết khí lực toàn thân. Cuối cùng, Nhan Nặc Ưu vẫn không chịu nổi, mỏi mệt nhắm hai mắt lại.
Nhìn giờ phút này Nhan Nặc Ưu như con mèo nhỏ dịu ngoan nằm ở trên giường, Đan Sâm Duệ đáy lòng có chút thương tiếc. Bảo bối, chớ có trách anh đối với em như vậy, hôm nay em thật sự rất không ngoan .
Thực ra hắn chỉ định trừng phạt cô một chút, nhưng vừa rồi cô vì người con trai kia cầu tình, cùng với biểu hiện cô liều chết cũng phải bảo vệ người con trai kia cùng lời nói hoàn toàn chọc giận hắn, cho nên hắn vô cùng tức giận. Hắn cứ như vậy không chuẩn bị gì trở về bên cạnh cô, hắn phải nhanh chóng ở bên cạnh cô, bằng không, chỉ còn một ngày, cô sẽ không bao giờ thuộc về hắn .
Cho nên, trong những ngày này, hắn phải dạy dỗ cô một chút. Làm cho cô biết, cô rốt cuộc là thuộc về ai . Ai mới là người chồng chân chính của cô……
Xe từ từ dừng lại ở khách sạn quốc tế nổi tiếng nhất thành phố A, Đan Sâm Duệ vẻ mặt thương tiếc ôm Nhan Nặc Ưu ra ngoài xe, lập tức đi vào trong khách sạn.
Đại sảnh khách sạn, đã sớm có một hàng nhân viên tiếp tân, khách sạn không náo nhiệt, bốn phía khách sạn cũng không có triển lãm xe ô tô như bình thường. Giờ phút này môi trường yên tĩnh cùng thanh lịch giống như để chào đón sự xuất hiện của Đan Sâm Duệ.
“Tôi tin quản lí đã giải thích rõ ràng cho mọi người , khách sạn này tôi đã bao trọn gói, cho nên hy vọng trong một tuần này, mọi người sẽ không quấy rầy tiểu thư dưỡng bệnh.” Ngữ khí nhẹ nhàng, làm cho những người không chuyên tâm nghe cũng cảm thấy sợ hãi.
“Vâng bên trên đã báo xuống cho chúng tôi, trong vòng một tuần này, Càng Ưu sẽ không tiếp đón bất cứ một khách nào.” Nói chuyện có lẽ là người phụ trách khách sạn Càng Ưu, vẻ mặt cung kính nhìn người con trai cao lớn trước mắt , một thân hơi thở vương giả không gì sánh kịp, làm cho tâm hắn có chút run run. Tuy rằng sẽ làm thất thu một tháng thu nhập của khách sạn, nhưng nghĩ lại người có thể bao trọn khách sạn, có lẽ đã thanh toán đầy đủ tiền cho công ty, lập tức cũng cảm thấy thoải mái.
“Ưhm, hy vọng mọi người cũng không lên tầng cao nhất , làm tốt công việc của mọi người là được rồi.” Nặng nề phân phó xong, Đan Sâm Duệ ôm Nhan Nặc Ưu “ngủ say” bảo nhân viên dẫn vào thang máy.
Bởi vì khách sạn Càng Ưu là khách sạn sang trọng nhất thành phố A, cho nên tương đối cao. Tổng cộng có tám mươi tầng,có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố A. Diện tích rộng lớn,khu vườn xanh thanh lịch và tinh tế.
Ôm Nhan Nặc Ưu, mặc kệ những người đi bên cạnh, Đan Sâm Duệ vẻ mặt nhu tình nhìn thang máy đi lên từng tầng một.
Ánh mắt dịu dàng, Đan Sâm Duệ trong lòng có chút áy náy cùng đau xót. Bảo bối, vì em, anh cam tâm tình nguyện hóa thân làm ác ma, cho dù phía trước là vực sâu vạn trượng, cho dù rốt cuộc không có đường quay lại, anh cũng không có chút oán hận.
Thang máy ‘đinh’ một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra, Đan Sâm Duệ ôm Nhan Nặc Ưu trực tiếp đi vào cửa phòng tổng thống, ngón tay nhấn một cái, cửa liền tự động mở ra nhanh chóng.
Ôm Nhan Nặc Ưu như trân bảo đi vào phòng, nhẹ nhàng đem Nhan Nặc Ưu đặt trên giường.
Mãn nhãn nhu tình nhìn Nhan Nặc Ưu ngủ thuần khiết như một đứa trẻ, Đan Sâm Duệ trên mặt lộ ra một chút nhợt nhạt tươi cười.
Tại sao, chỉ có lúc ngủ, em mới có thể nhu thuận nghe lời như vậy? Nếu, em còn thuần khiết giống như cô bé con năm đó, Duệ cũng sẽ không đối với em như vậy…… Ưu nhi……