Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 45




Edit:Rabbit

“…… Hạo Nhiên, anh làm sao vậy?” Thấy trong mắt Lí Hạo Nhiên tràn đầy hận ý. Tại sao, sau hai năm gặp lại không phải là nên vui mừng sao? Tại sao ánh mắt Hạo Nhiên nhìn cô lại là sự thù hận mãnh liệt như vậy.

“Lại đây ngồi đi, chúng ta cũng có thể xem như bạn cũ.” Cười đến âm tà, không có chút khí chất đẹp trai và săn sóc như ngày xưa.

Có chút không thích ứng Lí Hạo Nhiên như vậy, Nhan Nặc Ưu lại thử lôi kéo cửa, nhưng vẫn không có kết quả.

“Không cần uổng phí sức lực , anh biết hôm nay là ngày em hẹn với Tiểu Lôi. Chẳng qua…… xin lỗi đã bị anh quấy rầy , cho nên hôm nay người đến hẹn với em…… Là anh.” Lời nói vân đạm phong khinh kia cùng với biểu hiện trên mặt Lí Hạo Nhiên vô cùng không thích hợp.

Không thử mở cửa ghế lô nữa, đi đến một chiếc ghế hơi xa Lí Hạo Nhiên, trên mặt Nhan Nặc Ưu vẫn tươi cười như cũ.Anh ấy có lẽ là rất hận mình, đúng vậy,anh ấy nên hận mình. Năm đó là lỗi của mình, rõ ràng đã hẹn gặp anh ở sân bay, nhưng chính mình lại thất hẹn.

“Có biết chuyện ở sân bay hai năm trước không? Có lẽ anh nên ngồi ở chiếc may bay rủi ro , không ai sống sót.” Cười đến vô cùng sáng lạn, nhưng nụ cười chua sót kia cũng chỉ có trong lòng Lí Hạo Nhiên hiểu được. Ưu nhi, tại sao đối với anh như thế.

“Cái gì……” Đồng tử càng mở lớn, trời ạ, rủi ro? Không ai sống sót? Vậy Hạo Nhiên……

“Có phải rất thất vọng vì tôi không chết, như vậy em có thể cùng với người đàn ông kia như hình với bóng*?”

*Thực ra nghĩa gốc của nó là 双宿双飞/shuāng sù shuāng fēi/: ở cùng một chỗ, bay cùng một chỗ. VD: Nam nữ yêu nhau nhưu hình với bóng. Ân ân ái ái, không rời không đi, sát cánh cùng bay, giống như uyên ương. Cũng là miêu tả sự thân mật khắng khít của tình yêu. Vì thế tớ edit thành như hình với bóng. Ai có cụm nào hay hơn thì góp ý cho tớ nhé J

“Không…… Không phải Hạo Nhiên…… Em không biết……” Nói năng lộn xộn nhìn chằm chằm Lí Hạo Nhiên, giống như muốn gải thích hết mọi chuyện trong lòng với hắn, nhưng khi nói đến miệng lại ngừng . Thế lực của người đàn ông kia cô cũng hiểu một chút. Có thể có biệt thự xa hoa như vậy, chỉ cần một cái hắt xì của hắn có thể làm cho kinh tế toàn cầu chao đảo, Hạo Nhiên làm sao có thể đắc tội?

“Như thế nào? Không phản đối Nhan Nặc Ưu.” Nhẹ nhàng nâng cốc trà, dường như trà kia có thể làm cho hắn hưởng thụ, bộ dáng lạnh nhạt kia, hoàn toàn không giống hắn bình thường. Dường như sinh tử đối với hắn mà nói, đều bình thường như vậy.

“Anh rất hận em, hận em năm đó không đến sân bay, càng hận lúc anh yếu ớt nhất em kết hôn với người đàn ông khác,đúng không?”

“Hận?……Cô, còn, không, xứng.”Từng chữ từng chữ, đầy nhịp điệu, rành mạch, đau đớn nội tâm Nhan Nặc Ưu, làm cho sắc mặt Nhan Nặc Ưu nháy mắt tái nhợt.

“Nếu muốn hận, hãy hận đi.” Đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Muốn chạy? Cô không cảm thấy là mình cần lưu lại sao?” Đột nhiên, Lí Hạo Nhiên vẫn không có động tác gì chậm rãi đứng dậy, trong tay không biết từ nơi nào lấy ra một ly rượu vang.

Đi lại, rượu vang ở trong ly thủy tinh đế cao từ từ tạo nên biên độ từng đợt sóng, chất lỏng màu đỏ đen lúc này làm cho người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị.

“Anh…… muốn làm gì?”Khi nhìn thấy ly rượu vang đỏ kia, cảnh tượng ở cùng Đan Sâm Duệ trước kia từ từ hiện ra, thân thể bắt đầu không ngừng run run ,bước chân cũng bắt đầu nhanh chóng lui về phía sau.

“Không có gì, vốn chuẩn bị đưa Ưu nhi đến phòng tổng thống của Việt Ưu, nhưng hiện nay xem ra, ở trong này cũng giống nhau .” Cười đến vô cùng tà ác, giống như tu la đến từ địa ngục, lãnh khốc tàn nhẫn.

“Không, Hạo Nhiên anh không thể đối xử với tôi như vậy, anh điên rồi sao?” Nước mắt bắt đầu đảo quanh ở trong mắt, cũng chỉ có vào lúc này cô mới yếu ớt nhất.

“Tôi điên? Đầu óc tôi thật sự tỉnh táo, hai năm trước chẳng phải cô cũng đã uống ly rượu này sao? Lúc Đan Sâm Duệ cho cô uống, tại sao cô không phản kháng, thế nhưng hiện tại ở trước mặt tôi lại giả bộ trinh tiết liệt nữ.” Có chút châm chọc nhìn người con gái trước mắt đã trở nên kinh hãi, trong mắt Lí Hạo Nhiên tràn đầy hận ý. Nghĩ đến âm thanh ái muội và hình ảnh khiến cho người ta tổn thương trong phòng tổng thống của Việt Ưu kia, trong lòng của Lí Hạo Nhiên càng trở nên điên cuồng.

“……Anh nói cái gì?” Không thể tin nghe lời nói của Lí Hạo Nhiên, trước mắt vẫn là người đàn ông yêu thương mình năm đó sao? Vẫn là con người chiều chuộng đưa cô đi dạo phố lớn ngõ nhỏ tìm đồ ăn sao? Trước mắt người đàn ông này đã không còn là sự chăm sóc năm đó, còn lại chỉ có hắc ám và tối tăm. Cho dù hận cô, cũng không cần phải nói ra những lời thương tổn cô như vậy.

“Như thế nào? Giật mình tại sao tôi biết gian tình của cô sao? Tôi nghĩ cô có lẽ nên cảm tạ người đàn ông nhà cô, là người đàn ông kia để cho tôi được xem miễn phí đông cung sống, hình ảnh dậy sóng như vậy quả thực không đủ để hình dung……”

Sắc mặt đột nhiên tái nhợt, cả người Nhan Nặc Ưu vô lực ngã xuống sàn, cảm giác lạnh lẽo làm cho Nhan Nặc Ưu phục hồi tinh thần lại, ánh mắt như trước không có tiêu cự gì.

“Có phải bị tôi vạch trần chỗ đau cho nên vô cùng xấu hổ hay không?” Tà mị tiêu sái đến nơi Nhan Nặc Ưu ngã, nhẹ nhàng xoay người nâng ly đưa tới trước mặt Nhan Nặc Ưu, trong mắt tàn nhẫn làm cho người ta kinh hãi.

“Hạo Nhiên, thật sự hận tôi không thể chết?” Đột nhiên vẻ mặt, Nhan Nặc Ưu tươi cười ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hận ý của Lí Hạo Nhiên, trong mắt cười giống như cây thuốc phiện sáng lạn mê người.

Khi nhìn thấy khuôn mặt cười đến mê người kia, khuôn mặt khiến cho hắn ngày đêm thương nhớ, Lí Hạo Nhiên trong lòng đau xót, ánh mắt cũng không dám nhìn Nhan Nặc Ưu:“Là, năm đó cô khiến cho tôi sống không bằng chết, hiện nay tôi không chết, cho nên lần này tôi trở về chính là chuẩn bị cho cô sống không bằng chết .” Trong lời nói có sự không đành lòng nhưng đã bị sự ngoan tuyệt lấn áp, nghe vào trong tai Nhan Nặc Ưu là vô cùng đả thương người.

Ánh mắt chăm chú nghe Lí Hạo Nhiên, cố gắng muốn từ trên mặt hắn tìm được một chút không đành lòng. Nhưng thật lâu sau, Nhan Nặc Ưu chỉ biết thất vọng, người đàn ông này đã không còn là Hạo Nhiên năm đó.

Đón lấy lý rượu Lí Hạo Nhiên đưa đến trước mắt mình, Nhan Nặc Ưu không có chút do dự một ngụm uống hết. Nước mắt từ trong mắt chảy xuống, khiến cho trái tim Lí Hạo Nhiên đau đớn.

“Hạo Nhiên, tôi đã uống hết ly rượu này , về sau chúng ta đã không còn thiếu nợ nhau .” Dùng toàn bộ sức lực của bản thân, Nhan Nặc Ưu từ từ đứng lên. Trên mặt không còn tươi cười, chỉ còn lại thể xác trống trơn. Tại sao lại tàn nhẫn vạch trần cái đêm khiến cho cô nhục nhã, đêm hôm đó là nỗi đau cả đời của cô. Mà hôm nay, dường như tất cả tội lỗi năm đó đều là do cô tạo thành .

Dường như cũng là lỗi của cô, nếu cô không tồn tại trên thế giới này, việc này cũng sẽ không xảy ra.

“Không nợ? Không nợ lẫn nhau?Cô có biết cô thiếu tôi bao nhiêu hay không, cô nghĩ chỉ một ly rượu vang có thể đủ để hóa giải ân oán giữa chúng ta hay sao?” Chặn ngang bóng dáng Nhan Nặc Ưu xoay người chuẩn bị rời đi, cuồng loạn hôn lên đôi môi đỏ mọng mà hắn hằng mong nhớ trong từng giấc mơ. Lúc này rốt cuộc đã không còn là mơ.

“Ô ô……” Tay chân không ngừng giãy dụa, càng giãy dụa càng khiến cho động tác của Lí Hạo Nhiên càng thêm dữ dội. Dần dần, Nhan Nặc Ưu phát hiện toàn thân cô nóng bỏng, trán cũng bắt đầu toát mồ hôi.