Edit:Rabbit
Trước bình minh yên tĩnh thường là điềm báo bão táp đến.
Một buổi tối tác cầu vô độ, cơ thể Nhan Nặc Ưu thiếu chút nữa bị ép khô. Nhìn vẻ mặt người đàn ông trong lòng ngủ an ổn, nhìn lại căn phòng đã sống hơn hai năm, trong lòng dĩ nhiên đã coi nơi này hoàn toàn trở thành nhà của mình, đã không còn suy nghĩ căm ghét giống như trước kia.
“Ưu nhi, đừng rời khỏi anh.” Trong lúc mơ mơ màng màng, Đan Sâm Duệ mơ hồ thốt ra một câu như vậy, làm cho Nhan Nặc Ưu chuẩn bị đứng dậy bỗng nhiên ngừng lại. Đã hai năm trôi qua, chẳng lẽ hắn vẫn không có cảm giác an toàn đối với cô như vậy sao, vẫn sợ cô rời đi như vậy sao? Đột nhiên, ánh mắt Nhan Nặc Ưu trở nên dịu dàng, người đàn ông này tuy rằng phương thức yêu cô có chút cực đoan, nhưng không thể phủ nhận, hắn rất có trách nhiệm, vô cùng yêu cô. Còn trái tim của cô cũng dần dần trở thành tù binh của hắn. Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, trong mắt Nhan Nặc Ưu tràn đầy hạnh phúc.
“Vâng em sẽ không rời khỏi anh.” Giống nhưu dỗ dành một đứa trẻ, giờ phút Nhan Nặc Ưu này trong mắt tràn đầy ý cười, giống như trăng lưỡi liềm .
Duệ trước đây là do em đã quên anh từng đối xử rất tốt với em, hiện tại em đã hiểu rõ, hình như em đã yêu anh mất rồi, hiện tại em dối xử tốt với anh có lẽ cũng chưa phải là quá muộn đúng không? Vụng trộm nhìn Đan Sâm Duệ đang ngủ say sưa, Nhan Nặc Ưu nhanh chóng hôn lên mặt Đan Sâm Duệ, cười giống như một con mèo nhỏ làm chuyện xấu.
Ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo ở phía đối diện, hóa ra đã hơn mười một giờ. Bất đắc dĩ lắc Đan Sâm Duệ, Nhan Nặc Ưu nhẹ nhàng nói:“Duệ, anh nên rời giường . Hôm nay không phải anh nói muốn đi đến công ty sao?”
Đan Sâm Duệ trong lúc ngủ mơ dường như rất bất mãn vì Nhan Nặc Ưu đánh thức mộng đẹp của mình, nhưng lại giống như một đứa trẻ làm nũng:“Đừng làm ồn, anh muốn ngủ một lát nữa.”
“Hừ, ai bảo anh tác cầu vô độ như vậy, hiện tại đã biết hại như thế nào chưa?” Nghĩ đến sự điên cuồng tối hôm qua, hiện tại lại nhìn thấy Đan Sâm Duệ mệt như thế, nhất định là do chuyện tối hôm qua . Đan Sâm Duệ cười vô cùng đắc ý, cũng không biết nói như thế nào, mặc dù phụ nữ đã mệt nhưng so với họ đàn ông vẫn khỏe hơn nhiều. Bây giờ Nhan Nặc Ưu đã có thể tỉnh, không có khả năng Đan Sâm Duệ không tỉnh được.
Đan Sâm Duệ vẫn chưa tỉnh lại là do mấy ngày nay, công ty xuất hiện một loạt vấn đề, làm cho hắn cũng có chút đau đầu. Vẫn gạt Nhan Nặc Ưu, mỗi lần khi Nhan Nặc Ưu vắng mặt hoặc nghỉ ngơi, hắn đều bận rộn xử lý việc này. Cho nên lúc này, Đan Sâm Duệ cũng là bởi vì mệt mỏi mấy ngày qua mà không muốn rời giường.
“Được rồi, vậy anh ngủ tiếp một lát đi.” Muốn làm cho Đan Sâm Duệ có thể ngủ thêm hơn hai tiếng nữa,cũng không kiên trì bắt hắn dậy. Cô nhẹ nhàng rời giường, thay quần áo ra khỏi phòng.
Khách sạn Việt Ưu lớn nhất thành phố A
Phòng tổng thống xa hoa cao quý, một người đàn ông mặc một bộ quần áo của Milan nhẹ nhàng rót rượu vang, ngơ ngác ngắm nhìn xa xa, không biết hắn đang nhìn cái gì.Dường như có thứ gì đó vô cùng hấp dẫn làm cho hắn luôn luyến tiếc tầm mắt không dời.
“Nhan Nặc Ưu, tôi đã trở về. Lúc này tôi sẽ khiến cho cô và gian phu của cô từ từ nếm thử tất cả dày vò tôi phải chịu năm đó. Trước kia cô vứt bỏ tôi, lúc này tôi muốn khiên cho cô tự tay vứt bỏ Đan Sâm Duệ, khiên cho hai người đau khổ đến chết, chỉ có như vậy mới có thể giải được mối hận trong lòng tôi năm đó.” Thì thào nhìn phương xa, trên mặt người đàn ông trước nay chưa từng có bình tĩnh lời nói thốt ra cũng vô cùng tàn nhẫn.
“Thiếu chủ, đã tra được tư liệu của Nhan Nặc Ưu, đây là toàn bộ tư liệu trong hai năm nay của cô ta.” Một thủ hạ đi vào bên cạnh người đàn ông, báo cáo kết quả điều tra của mình.
“Ưhm đi ra ngoài đi.”Đã hơn hai năm, nhưng trong lòng hắn vẫn không thể buông xuống được người phụ nữ này, điều này rốt cuộc là tốt hay là xấu. Hừ, người phụ nữ kia, ai có tiền đều có thể làm vợ, năm đó nếu hắn cũng có quyền thế giống như Đan Sâm Duệ, chắc chắn cũng sẽ không bị vứt bỏ, hắn có phải nên cảm tạ một chút đối với người đàn ông kia không? Nếu không có hắn có lẽ hắn vẫn chưa thể hiểu rõ người phụ nữ kia, hắn có lẽ còn vẫn bị cô ngây ngốc lừa . Năm đó ở sân bay, buổi tối ngày mười tám, hắn từ đầu đến cuối vẫn không thể tin người phụ nữ trong hôn lễ kia là cô, vẫn như cũ ngốc nghếch ở sân bay chờ cô, vẫn như cũ tin tưởng cô sẽ tìm đến hắn, rời đi cùng với hắn.
Cô nói hắn bắt buộc cô. Hừ, nếu cô thật sự yêu hắn, nói cho hắn thân thể của cô phân, nếu kết hợp cùng thế lực nhà cô, có lẽ có thể chống lại Đan Sâm Duệ. Người phụ nữ này thật sự là động vật máu lạnh lòng tham không đáy, vì mục đích không từ thủ đoạn.Tại sao năm đó hắn lại cảm thấy cô đớn thuần tốt bụng như thiên sứ. Trời ạ, năm đó tại sao hắn lại có thể ngu ngốc như vậy?
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, bầu trời ban ngày đã từ từ trở thành hoàng hôn, cho đến khi bầu trời trở nên tối đen, những ánh đèn được bật lên vô cùng chói mắt, mới làm cho Lí Hạo Nhiên hoàn hồn.
Cả người một buổi chiều không đổi tư thế khi di chuyển thân thể có chút cứng ngắc. Chờ thân thể từ từ dịu đi, Lí Hạo Nhiên xoay người buông ly rượu trong tay, đi tới nơi đặt tư liệu trong hai năm qua của Nhan Nặc Ưu.
Cố gắng làm cho chính mình khôi phục lạnh nhạt, ngăn chặn hai tay không ngừng run run, sau khi hít thở thật sâu mới bắt đầu mở túi tư liệu dày.
Nhan Nặc Ưu: thiên kim tập đoàn Nhan thị, hai năm trước gả cho tổng giám đốc tập đoàn Đan thị, trở thành đôi kim đồng ngọc nữ vô cùng nổi tiếng trong giới kinh doanh. Hai năm, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, trước mắt chưa có con nối dõi.
Nhìn tư liệu đơn giản trong tay, Lí Hạo Nhiên có chút nhíu mày. Nhưng là nghĩ đến tự hắn điều tra, hai năm nay Nhan Nặc Ưu rất ít khi ra khỏi biệt thự, cũng rất ít tiếp xúc với bên ngoài, lúc mới lấy Đan Sâm Duệ có gặp qua Tiểu Lôi một lần nhưng cũng không biểu lộ gì nhiều. Nghĩ đến bởi vì cô vẫn không ra khỏi Đan gia, cho nên thuộc hạ cũng không có quá nhiều chuyện để báo cho hắn.
“Nhan Nặc Ưu, hai năm cô vẫn không có một đứa con. Là báo ứng sao? Hay là do người đàn ông của cô không có khả năng?” Ha ha, nếu người đàn ông của cô không thể làm cho cô mang thai, như vậy tôi sẽ giúp người đàn ông của cô hoàn thành mục đích này.
Nhan Nặc Ưu, cô đã làm cho trái tim của tôi thương tổn, cũng thương tổn cả thân thể. Lần về nước này, tôi muốn từ từ đòi lại, cả đời cô đừng mơ tưởng trả hết nợ. Tôi muốn từ từ tra tấnc cô, để cô tự tay hủy hoại cuộc sống hạnh phúc hiện tại của cô, để cô tự tay đem người đàn ông của cô giao cho người phụ nữ khác, tôi muốn cô thống khổ.
Màu đỏ trong hai mắt, che kín ánh sáng, thù hận làm cho người ta hoảng sợ, làm cho người ta sợ hãi.
“Ưu nhi, tại sao vứt bỏ anh.” Đột nhiên, tất cả ánh sáng thù hận đều biến mất không thấy đâu.Xung quanh tràn ngập không khí tuyệt vọng.
Năm đó, nếu em không gả cho Đan Sâm Duệ, nếu em không vứt bỏ anh, sẽ không anh của ngày hôm nay, sẽ không thủ đoạn độc ác như bây giờ.
Vì em, anh biến thành ác ma, em chính là người đầu sỏ. Đời này, em đừng mơ tưởng thoát khỏi sự trừng phạt của anh. Cho dù biến thành ác ma, anh cũng muốn lôi kéo em cùng xuống địa ngục. Em cần phải bồi thường cho anh, bởi vì tất cả điều nỳ dều do em tạo thành.
Tùy tay ném tư liệu điều tra Nhan Nặc Ưu sang một bên, sự yếu đuối Lí Hạo Nhiên trên người biến mất, còn lại chỉ là cô đơn và tịch mịch, là một người không có ai an ủi, không có ai chia sẻ thời gian riêng tư.Từ sau khi xảy ra chuyện với Nhan Nặc Ưu, Lí Hạo Nhiên bắt đầu giấu kín mình, nghiêm khắc không để cho bất cứ ai có thể dò xét nội tâm của hắn. Cũng vì Nhan Nặc Ưu phản bội, làm cho sự yếu đuối ẩn sâu trong đáy lòng hắn bị kích thích, làm cho hắn trở thành một kẻ vô cùng điên cuồng. Giết người không chớp mắt, hắn đã làm được . Ngay cả đứa trẻ nhỏ ba tuổi, chỉ cần có liên quan đến kẻ thù của hắn, hắn đều giết không tha. Hắn không tin trời phạt, nếu có, hắn cũng không sợ. Bởi vì hắn chỉ là một cái xác không hồn.
Hắn trước sau luôn tin tưởng, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình. Cho nên, hắn sẽ không để cho mình gặp phải hoàn cảnh hiểm nguy, hắn không thích mình gặp nguy hiểm, có mầm tai hoạ tiềm ẩn, hắn thích diệt cỏ tận gốc. Hắn luôn tự nhắc mình rằng, hắn phải bảo vệ mạng sống của mình để trả thù Nhan Nặc Ưu người phụ nữ nhẫn tâm, cho nên hắn phải làm cho chính mình mạnh mẽ, bởi vì chỉ có như vậy hắn mới có thể trả thù cô.