Edit: Rabbit
Nhưng Vương Lôi dường như căn bản không biết gì, trực tiếp lôi kéo quần áo Nhan Nặc Ưu tức giận chất vấn:“Nặc Ưu, cậu thật sự gả cho Đan Sâm Duệ . Vậy giữa cậu và Hạo Nhiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ hai người cãi nhau sao?”
Nghe lời nói phẫn nộ của Vương Lôi, Nhan Nặc Ưu có chút ưu thương chỉ biết im lặng không biết nói gì, tùy ý để cho Vương Lôi trút hết sự tức giận và nghi hoặc trong lòng ấy. Nhưng sau khi nghe thấy câu hỏi kia, trong lòng Nhan Nặc Ưu ngạc nhiên, cái gì? Vương Lôi hỏi có phải cô và Hạo Nhiên cãi nhau hay không, lẽ nào anh ấy không biết chuyện này sao? Chẳng lẽ cô ấy chưa từng nói chuyện với Hạo Nhiên sao?
“Chúng tớ không cãi nhau, tại sao cậu hỏi như vậy, chẳng lẽ cậu không gặp Hạo Nhiên sao?” Trong lòng có chút nghi hoặc, hơn nữa chuyện có liên quan đến Lí Hạo Nhiên, Nhan Nặc Ưu khó tránh khỏi có chút không khống chế được cảm xúc.
“Cái gì? Cậu không cãi nhau với cậu ấy. Nhưng tại sao câu ấy lại biến mất ở hôn lễ của cậu, ngay cả người nhà của cậu ấy cũng không biết cậu ấy đi đâu.” Vương Lôi cảm thấy hoảng hốt, cả Nặc Ưu cũng không biết Lí Hạo Nhiên đi đâu, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
“Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.” Ý bảo Vương Lôi nhìn người chung quanh đang vây lại xem, trong mắt có chút đề phòng.
Vương Lôi nhìn Nhan Nặc Ưu dường như rất đề phòng với người ngoài, trong lòng cũng hơi chua xót. Không biết tại sao nhìn thấy cô như vậy, Vương Lôi cảm thấy dường như cô ấy rất khổ sở. Rốt cuộc mấy tháng này, bọn họ đã trải qua chuyện gì, tại cô cảm thấy sự tình càng ngày càng trở nên phức tạp!
Vừa đi ra cửa, Nhan Nặc Ưu đã bị hai người vệ sĩ ngăn lại. Trong đó một người vệ sĩ áo đen rất khiêm tốn nói với Nhan Nặc Ưu:“Thiếu phu nhân, cô cần phải trở về.”
“Tôi vừa gặp được một người bạn, muốn cùng cô ấy nói chuyện, đợi lát nữa tôi sẽ trở về đi.” Nói xong lôi kéo Vương Lôi chuẩn bị rời đi.
Cũng không nghĩ đến người vệ sĩ áo đen căn bản là không có muốn cho cô đi, trong giọng nói cũng tràn đầy cung kính:“Thực xin lỗi thiếu phu nhân, thiếu gia bảo chúng tôi nhất định sau mỗi ngày đúng giờ thiếu phu nhân tan học phải đưa cô trở về, nếu không chúng tôi sẽ bị trừng phạt.”
“Thiếu gia……” Nhìn những người vệ sĩ cung kính cúi đầu, ánh mắt Nhan Nặc Ưu có chút trở nên lạnh giá, trong miệng vẫn mấp máy hai chữ thiếu gia, trong mắt tràn đầy lãnh ý. Ngay cả bạn bè cũng không thể gặp mặt sao?
“Cái gì phải về nhà đúng giờ, là bạn của Nặc Ưu, hiện tại chúng tôi có một số việc cần tâm sự, các người cho chúng tôi mấy phút không được sao?” Vương Lôi cũng thuộc danh gia vọng tộc, thân phận huyết thống cao quý. Cho nên cũng luyện thành tính tình vô cùng cao ngạo. Nhìn mấy người áo đen không quan tâm đến sự tồn tại của cô, trong bụng đã sớm tích đầy giận dữ, hiện tại nhìn bọn họ cậy mạnh hơn mang Nhan Nặc Ưu đi, lửa giận trong lòng bỗng chốc bùng cháy.
“Thực xin lỗi tiểu thư, thiếu gia ra lệnh chúng tôi không thể cãi lời.” Mấy người vệ sĩ không tranh cãi với Vương Lôi, mà chỉ cúi đầu cung kính trầm giọng nói.
“Tốt lắm, hiện tại tôi cũng không muốn trở về. Như vậy mang tôi đến chỗ anh ta, tôi muốn nói chuyện với anh ta.” Quay đầu cười nói với Vương Lôi:“Tiểu Lôi, hôm nay chúng ta không thể nói chuyện, vậy để lần sau tán gẫu đi. Hôm nay tớ muốn đi tìm anh ta nói chuyện .”
“Vậy…… Được rồi. Ngày mai cậu vẫn đến trường đúng không, vậy thì lúc tan học buổi chiều ngày mai chúng ta sẽ cùng nói chuyện, đây là số điện thoại di động của tớ, cậu phải nhớ kĩ đó.” Nhìn Nhan Nặc Ưu xoay người lên xe, Vương Lôi tlấy từ trong túi giấy bút viết cái gì đó, sau đó chạy nhanh vài bước, lại bị hai người vệ sĩ ngăn lại, cho nên lớn tiếng nói với Nhan Nặc Ưu, sau đó nhờ người vệ sĩ chuyển tờ giấy.
Nhìn số điện thoại trong tay, Nhan Nặc Ưu yên tâm cười với Vương Lôi. Sau đó gật đầu, từ từ kéo cửa kính xe che khuất tầm mắt hai người.
Xe nhanh chóng rời đi, ánh mắt Vương Lôi vẫn nhìn theo chiếc xe s600, trong mắt có nghi hoặc. Tuy rằng hơi sốc, tính cách hướng ngoại, làm việc cũng mơ mơ màng màng, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, cô dường như cũng có thể cảm giác được có gì đó đang bị che giấu. Nặc Ưu, cậu trăm ngàn lần không nên trở thành người khiến cho tớ hận. Hy vọng không phải cậu từ bỏ Hạo Nhiên……
Cuối cùng, Tân quản gia cũng đồng ý thỉnh cầu của Nhan Nặc Ưu, lái xe mang Nhan Nặc Ưu đến Đan thị……
Xe vững vàng đỗ ở dưới lầu tòa cao ốc chọc trời của tập đoàn Đan thị, nhìn tập đoàn Đan thị dưới ánh mặt trời rạng rỡ, Nhan Nặc Ưu dường như mơ hồ có thể cảm nhận được địa vị của Đan thị trên trường quốc tế. Nhìn chung quanh những công ty bé nhỏ so với tòa cao ốc của Đan thị, cũng hiểu được gia thế bối cảnh của Đan Sâm Duệ rốt cuộc hùng hậu như thế nào. Khó trách, ba mẹ không ngăn cản hành động quá phận kia của Đan Sâm Duệ.
Đan Sâm Duệ làm tất cả mọi chuyện với cô, có lẽ ba mẹ không phải không biết, chỉ là không ra mặt mà thôi. Hai người ở hôn lễ lại thấy hành động của Đan Sâm Duệ đối với cô, đều tin tưởng sâu sắc Đan Sâm Duệ thật sự yêu cô, làm cho cô cả đời vinh hoa phú quý. Hơn nữa càng bởi vì quan hệ lúc nhỏ của hai người cho nên cô cũng không trách ba mẹ, xã hội này con người trước sau vốn có nhiều mặt . Cho dù là người thân nhất cũng thế……
“Thiếu phu nhân, nếu không tôi gọi điện thoại cho thiếu gia, bảo thiếu gia cùng cô trở về.” Tân quản gia ngồi ở vị trí lái xe, trong lòng trước sau có chút đề phòng lo lắng, mặc kệ nói như thế nào, là người từng trải, vị trí của thiếu phu nhân ở trong lòng thiếu gia ông cảm thấy rất rõ ràng . Lúc này mang thiếu phu nhân đến Đan thị, không biết thiếu gia sẽ phản ứng thế nào.
Phải biết rằng, thiếu gia ghét nhất người khác vi phạm quy định của cậu ấy.
“Không có việc gì Tân quản gia, một mình tôi vào được rồi.” Nói xong, tự Nhan Nặc Ưu mở cửa xe xuống xe, đi về phía Đan thị.
Tân quản gia vừa thấy hành động này của Nhan Nặc Ưu, âm thầm lau mồ hôi, trong lòng giống như nước sôi tám chín phần, vô cùng khẩn trương.
“Thiếu phu nhân, chúng ta cùng đi.” Nhanh chóng phản ứng lại, bước nhanh xuống xe đuổi kịp Nhan Nặc Ưu.
Nhìn trên mặt Tân quản gia kiên định, Nhan Nặc Ưu biết cự tuyệt là vô dụng . Cho nên không nhắc lại, cam chịu để cho Tân quản gia đi theo.
Tân quản gia đi trước một bước tới chỗ tiếp tân, lịch sự nói với một cô gái xinh đẹp tuổi còn trẻ:“Xin thông báo một chút với tổng giám đốc, thiếu phu nhân đến.”
“Thiếu phu nhân?” Cô gái đứng ở bàn lễ tân theo bản năng nhìn về phía Nhan Nặc Ưu ở sau Tân quản gia, vô cùng kinh ngạc. Trời ạ thật sự là thiếu phu nhân. Hôm hôn lễ của tổng giám đốc tập đoàn Đan thị, các cô là nhân viê của Đan thị đều vô cùng chú ý . Mà trước mắt người con gái này, các cô tuy rằng chưa từng gần gũi tiếp xúc, nhưng khí chất cùng dung mạo vô cùng xinh đẹp của Nhan Nặc Ưu không gì sánh kịp kia đều làm cho các cô ghi tạc ở đáy lòng, vì sợ một ngày nào đó thiếu phu nhân đến Đan thị, các cô không nhận biết mà đắc tội thiếu phu nhân. Nên biết rằng, tổng giám đốc bọn họ yêu thiếu phu nhân này vô cùng sâu đậm.
“Ưhm, giúp chúng tôi thông báo một chút.” Nhìn bộ dáng kinh ngạc trước mặt của cô gái tiếp tân, Tân quản gia không có một chút biểu tình dư thừa nào, chỉ thản nhiên nói. Làm quản gia ở Đan gia nhiều năm như vậy, trên người Tân quản gia cũng biểu lộ một chút uy nghiêm.
“Không cần thông báo chúng ta đi lên thôi.” Theo bản năng Nhan Nặc Ưu muốn nhìn xem Đan Sâm Duệ thực sự là người như thế nào, cho nên bảo cô gái tiếp tân không cần thông báo, nhanh chóng bước về phía thang máy.
Tân quản gia chạy mau vài bước, vì Nhan Nặc Ưu mở thang máy chuyên dụng của Đan Sâm Duệ, cùng đi vào với Nhan Nặc Ưu.