Edit: Rabbit
Nhan Nặc Ưu xinh đẹp như công chúa nhân ngư làm cho người ta lóa mắt, được Đan Sâm Duệ tao nhã ôm ấp, tiến vào cung điện hôn nhân của bọn họ.
Hôn lễ được cử hành vô cùng xa hoa, các nhân vật nổi tiếng khắp nơi thế giới, chính khách đều đến tham gia. Nơi tổ chức hôn lễ ở khu đất trống phía sau biệt thự, bởi vì biệt thự rất lớn, lại đầy đủ phương tiện, cho nên cái sân cũng rất xa xỉ. Nhan Nặc Ưu không biết nhiều người, nhưng đối với mỉm cười cùng chúc phúc trên mặt những người đó, chỉ có thể đáp lại từng người. Bởi vì cô đã đáp ứng với Đan Sâm Duệ, sẽ thử làm một người vợ tốt, cho nên cô phải thử một chút.
“Ưu nhi của chúng ta đã trưởng thành, rốt cục lập gia đình. Ưu nhi hôm nay rất đẹp!” Mẹ Nhan lệ rơi đầy mặt ở bên trong phòng nghỉ ôm con gái của mình, luyến tiếc buông tay. Đứa con gái này là cuộc sống, là bảo bối của bà. Hiện tại cũng rốt cục con bé cũng tìm được hạnh phúc của riêng mình, lòng của bà cũng dễ chịu hơn.
“Bà xã, em làm sao vậy, hôm nay là ngày con gái lập gia đình, sao em lại khóc như vậy? Em không muốn con gái chúng ta hạnh phúc sao?” Cha Nhan trong mắt cũng tràn đầy vui mừng, trong mắt cũng chứa đầy nước mắt.Nhưng vì là chủ gia đình, cho nên ông phải mạnh mẽ kiên cường. Nhìn thấy bộ dáng vợ yêu ôm con gái khóc không thành tiếng, cố ý xụ mặt khiển trách.
“Thế nào?Con gái em lấy chồng, sau này không còn được gặp thường xuyên, trong lòng em hoảng sợ. Em luyến tiếc con gái lập gia đình, không được khóc sao.” Mẹ Nhan vốn đang khóc hăng say, sau khi nghe thấy lời trách móc của chồng, lập tức mạnh mẽ lên án cha Nhan.
Còn cha Nhan vừa thấy vợ nổi bão, uy nghiêm của chủ nhà biến mất, lập tức thay đổi thành vẻ mặt tươi cười, liên tục cầu xin tha thứ cùng lấy lòng với vợ.
Nhan Nặc Ưu vốn chồng chất tâm sự, nhìn cha mẹ pha trò, rầu rĩ tâm tình cũng nhất thời tốt hơn nhiều.
“Nhan tổng, bên ngoài khách đều đang chờ , cô dâu nên đi ra ngoài.” Đột nhiên có tiếng đập cửa, ngoài cửa vang lên giọng nói êm tai của một cô gái.
“Cám ơn, đã biết, lập tức ra ngay.” Cha Nhan nhìn con gái bảo bối của mình, ánh mắt hiền từ nói:“Ưu nhi, về sau lập gia đình , hãy làm một người vợ tốt, chăm sóc chồng chu đáo. Đồng thời co cũng phải là một người con dâu tốt, cẩn thận hiếu kính cha mẹ chồng.”
“Con biết ba.” Giọng nói nghẹn ngào nhìn ba mẹ trước mắt, Nhan Nặc Ưu đột nhiên quỳ xuống.
“Ưu nhi……” Vợ chồng Nhan thị có chút giật mình nhìn con gái , đều chuẩn bị nâng con đứng lên.
“Ba, mẹ, con gái lập gia đình , về sau không thể hiếu kính cha mẹ tuổi cao, ở trong này, Ưu nhi cảm tạ chi ân dưỡng dục của ba mẹ, xin nhận một lạy của con.” Không biết tại sao, dù sao Nhan Nặc Ưu vô cùng muốn cảm tạ chi ân dưỡng dục hai mươi năm qua của cha mẹ.
“Ưu nhi ngốc……” Mẹ Nhan vui mừng nhìn còn gái mình, rốt cục đã trưởng thành hiểu chuyện, không còn giống lúc nhỏ luôn tha lôi những chuyện phiền toái về nhà, làm cho bà phải thu thập cục diện rối rắm .
“Tốt lắm, đi ra ngoài thôi.” Cha Nhan nhẹ nhàng vươn tay, để cho tay Nhan Nặc Ưu đặt ở trong lòng bàn tay, sau đó hai vợ chồng ra khỏi phòng nghỉ, hướng về nơi tổ chức hôn lễ.
Bởi vì theo yêu cầu Nhan Nặc Ưu, cho nên lúc này, người đưa cô đi trên thảm đỏ, cuối cùng trao cô cho Đan Sâm Duệ , là vợ chồng Nhan thị, chứ không phải chỉ một mình cha Nhan.
Tay đặt ở trong lòng bàn tay cha mẹ, trong lòng Nhan Nặc Ưu có chút ấm áp.
Bởi vì người tham gia hôn lễ rất nhiều, lại có cả giới truyền thông, mà vị trí thích hợp cũng chỉ có phía sau biệt thự. Cho nên Đan Sâm Duệ quyết định tổ chức hôn lễ ở bãi đất trống này. Mà tòa biệt thự này từ trước đến nay vô cùng sang quý, thế nhưng hôm nay vì Nhan Nặc Ưu mà mở cửa cho người bên ngoài vào, có thể thấy Nhan Nặc Ưu chiếm vị trí quan trọng như thế nào trong lòng Đan Sâm Duệ.
Bước từng bước một, thế nhưng trong lòng Nhan Nặc Ưu vô cùng bình tĩnh. Nhìn người đàn ông ở phía cuối thảm đỏ chờ mong mình, đã không có chút cảm giác chán ghét nào.
Ở khoảnh khắc thất thần, tay Nhan Nặc Ưu đã được tay cha Nhan mẹ Nhan đưa vào trong tay Đan Sâm Duệ.
Cha Nhan vẻ mặt nghiêm túc trịnh trọng, nhìn Đan Sâm Duệ hạnh phúc tràn đầy trong đáy mắt nói:“Ta và mẹ của Ưu nhi tín nhiệm cháu, đem Ưu nhi giao cho cháu, hy vọng cháu sẽ không làm cho chúng ta thất vọng.”
“Ba, mẹ, hai người yên tâm, con tuyệt đối sẽ không làm cho Ưu nhi phải chịu một chút thiệt thòi nào. Nếu Ưu nhi chịu một chút thiệt thòi, con sẽ dùng tính mạng bồi thường.”Sau này trong cuộc sống, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Ưu nhi chịu bất cứ thiệt thòi nào. Đối với cha Nhan mẹ Nhan, Đan Sâm Duệ chưa từng bao giờ nghiêm túc, trịnh trọng nói với hai người nhưu thế. Còn đối với cách xưng hô trên, Đan Sâm Duệ cũng không ngu ngốc, mà rất thông minh kêu hai người một tiếng ba mẹ, khiến cho hai người vui mừng và cũng yên lòng hơn.
“Ưhm, Sâm Duệ, chúng ta chúc hai con tân hôn hạnh phúc ngọt ngào.” Nghe xong lời nói của Đan Sâm Duệ, mẹ Nhan vẻ mặt vui mừng. Một tiếng mẹ kia càng làm cho bà trong lòng vô cùng vui vẻ.
“Con sẽ cố gắng làm cho Ưu nhi hạnh phúc .” Thân thiết cầm tay Nhan Nặc Ưu, Đan Sâm Duệ dường như muốn cam đoan với hai vợ chồng Nhan thị.
Hai vợ chồng Nhan thị thỏa mãn trở lại chỗ ngồi của mình, nhìn con gái cùng con rể xuất sắc hoàn thành hôn lễ.
Nhìn người đàn oogn vô cùng tuấn tú bên cạnh mình, trong nháy mắt Nhan Nặc Ưu có chút hoảng hốt, giờ khắc này, trong đầu của cô không hề coi hắn như Lí Hạo Nhiên, dường như giờ phút này ở bên cạnh cô chính là Đan Sâm Duệ.
Mục sư nhìn cô dâu chú rể trước mắt, nhìn trên người hai người đều phát ra vầng sáng, giống như một đôi kim đồng ngọc nữ.
Mục sư:“Chú rể, con có nguyện ý lấy cô dâu làm vợ không?”
Chú rể:“Con nguyện ý.” Đan Sâm Duệ nói cùng với vẻ mặt chân thành và thỏa mãn.
Mục sư :“Cho dù tương lai cô dâu giàu có hay nghèo khổ, hoặc cho dù tương lai cô dâu khỏe mạnh hay đau ốm, con đều nguyện ý cùng cô dâu vĩnh viễn cùng một chỗ chứ?”
Chú rể:“Đúng vậy, con nguyện ý.”
Mục sư chuyển sang phía cô dâu.
Mục sư:“Cô dâu, con nguyện ý gả cho chú rể chứ?”
Trong lòng đấu tranh dữ dội, thật lâu không có lời hồi đáp.
Những quan khách phía dưới cũng bắt đầu có chút khe khẽ thì thầm.
Trong lúc lơ đãng, Nhan Nặc Ưu nhìn thấy trong mắt Đan Sâm Duệ ưu thương cùng đau lòng. Trong nháy mắt kia, Nhan Nặc Ưu đau lòng. Nỗi đau này, không có từ gì diễn tả được, loại cảm giác này khiến cho cô ngờ vực.
Một lúc sau, cô vẫn trả lời mục sư.“Đúng vậy, con nguyện ý.”
Mục sư:“Cho dù tương lai chú rể giàu có hay nghèo khổ, hoặc cho dù tương lai chú rể khỏe mạnh hay đau ốm, con đều nguyện ý cùng chú rể vĩnh viễn cùng một chỗ chứ?”
Cô dâu:“Đúng vậy, con nguyện ý.”
Mục sư:“Được, ta lấy danh nghĩa của thánh linh, thánh phụ, thánh tử tuyên bố: Hai con là vợ chồng. Hiện tại, chú rể có thể hôn cô dâu.”
Chú rể và cô dâu trao nhẫn kết hôn, sau đó hôn môi nồng nàn. Trong giáo đường tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía.
Mục sư trịnh trọng tuyên đọc lời thề của bọn họ, Đan Sâm Duệ vẻ mặt chân thành trả lời, Nhan Nặc Ưu cuối cùng cũng trả lời câu hỏi của mục sư.
Trong lúc hai người trao đổi nhẫn, mục sư trịnh trọng tuyên bố hai người là vợ chồng, tiếng vỗ tay nổi lên nhưu sấm. Trong góc đường có một người không biết tên, đôi mắt thống khổ, lòng tràn đầy phẫn nộ, hung hăng nhìn chằm chằm vẻ mặt hạnh phúc của cô dâu.
Lí Hạo Nhiên đến chết cũng không dám tin , cô gái ngày đêm hắn mong nhớ, thế nhưng đang cùng một chỗ với người đàn ông kia. Lúc ấy ở trong khách sạn, hắn nhìn thấy một màn kia thiếu chút nữa đã làm cho hắn sụp đổ, mấy tháng qua, hắn vẫn chờ cô tìm đến, cho hắn lời giải thích, nhưng tại sao cô không tới, thế nhưng hiện tại còn cùng một chỗ với người đàn ông kia thậm chí kết hôn ? Hắn châm biếm nghĩ có phải chỉ vì hắn còn là sinh viên, còn người đàn ông kia là kẻ có tiền có thế?
Ưu nhi, em làm cho tôi thất vọng rồi.Hóa ra, em là thiên kim tiểu thư của xí nghiệp Nhan thị, còn người em gả cho, lại là nhân vật thần bí nổi tiếng toàn cầu.
Ưu nhi, em thương tổn tôi như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho em , tuyệt đối sẽ không……
Một đôi ánh mắt cừu hận, hé ra khuôn mặt tuấn tú thống khổ, một bóng dáng cô đơn làm cho mọi người xung quanh cảm thấy đau xót, nhướng mày.
Ưu nhi, tôi sẽ trở về , tôi sẽ cho em biết, Lí Hạo Nhiên tôi, tuyệt đối sẽ không kém so với bất cứ kẻ nào. Đến lúc đó, tôi sẽ khiến cho em hối hận lúc trước đã vứt bỏ tôi. Tôi…… sẽ không để cho em hạnh phúc. Tôi không hạnh phúc, em cũng đừng mơ tưởng……