Edit:Rabbit
Sáng sớm, trong biệt thự vô cùng ồn ào, mỗi người đều lạnh run tìm mọi nơi chung quanh, cũng không thu hoạch được gì.
Đan Sâm Duệ người đầy sát khí ngồi ở trong phòng khách, im lặng gióng như một con sư tử vô hại. Nhưng nhwungx người hiểu hắn đều biết, đây là vẻ mặt vô cùng tàn khốc của hắn.
“Lão đại, xin anh đừng như vậy, em tin Nhan tiểu thư chưa chạy quá xa khỏi đây đâu, có lẽ cô ấy đang ở trong hoa viên.” Lâm Diệu Tây đầu đầy mồ hôi, nhìn lão đại nhà mình đang buồn bực, biết trong lòng cõ lẽ không hề dễ chịu, Lâm Diệu Tây cho tới bây giờ chưa biết an ủi người nào, nhìn Đan Sâm Duệ như vậy, nghẹn thật lâu, mới nghẹn ra một câu nói hạng bét như vậy.
“Không cần an ủi tôi, các người chỉ cần đem cô ấy về đây thì sẽ không có chuyện gì.” Lời nói trầm thấp, căn bản hắn không để vào tai những ý kiến lúc này.
Ưu nhi, hóa ra một tháng trước an phận, là vì em muốn che giấu ý định chạy trốn của mình, anh thật sự đã xem thương em. Tuy nhiên lần này, em căn bản là không thể trốn được, nơi này chỉ cần tôi không cho người khác sinh tồn, như vậy ai cũng không thể sinh tồn, cho nên việc em muốn trốn thoát lại càng là điều không thể. Dường như rất mỏi mệt tựa vào sô pha, vẻ mặt uể oải.
Lâm Diệu Tây có chút lo lắng nhìn thoáng qua lão đại nhà mình, lão đại này vô cùng quan trọng đối với hắn, bởi vì cậu ta đã cho hắn sinh mệnh mới, con người mới, lại cho hắn tôn nghiêm, giữa bọn họ tựa như bạn bè, cũng giống như người thân. Cho nên, nhìn thấy lão đại mất hứng, trong lòng hắn cũng không hề dễ chịu, hắn hy vọng lão đại của hắn vĩnh viễn đều là con người cao cao tại thượng, vô cùng kiêu ngạo.
Tuy nhiên từ sau khi gặp cô gái kia, tất cả mọi thứ đều thay đổi, toàn bộ đều lệch khỏi quỹ đạo trước kia.
Trong khi đó Nhan Nặc Ưu giờ phút này, cũng từ lúc sáng sớm ở trong xe rác được ‘hộ tống’ ra khỏi biệt thự, ở cách đó một chỗ không xa lặng lẽ rời đi.
Cô không biết nói lời từ biệt với người đàn ông kia như thế nào, cũng không biết phải nói cái gì, cho nên chỉ biết lặng lẽ rời đi.
Chỉ là cô không biết, lúc cô lặng lẽ rời đi, một đôi mắt tràn đầy ưu thương cùng với tình yêu say đắm, vẫn nhìn cô rời xa……
*
Tuy rằng trốn thoát, nhưng là nghĩ đến ở thành phố T thị nơi nơi đều là người tìm kiếm cô, trong lòng không khỏi có chút hoảng sợ. Cô sợ, cô sợ trở về, người đàn ông kia vô cùng tàn khốc, cô sợ cô không chịu được trừng phạt của hắn dành cho cô. Cô phải đi về tìm Hạo Nhiên, sau đó cùng nhau rời khỏi nơi này.
Nhìn thành phố T đông nghịt người, Nhan Nặc Ưu có chút sợ hãi, dù sao cô cũng mới đến nơi này lần đầu , trước đây cô chưa bao giờ đên nơi này, mọi nơi ở đây đều vô cùng xa lạ đối với cô.
Sờ một chút tiền người, số tiền này đều là người dàn ông giúp cô chạy trốn đưa cho, anh ta nói, chỉ cần có một góc nhỏ ở trong lòng cô, anh ta đã cảm thấy mỹ mãn . Đôi mắt ưu thương cùng tuyệt vọng kia làm cho cô vô cùng lo lắng.
Cô biết, nếu bị Đan Sâm Duệ tra ra anh ta là người giúp cô chạy trốn, như vậy cô chính alf kẻ gây họa. Nhưng cho dù cô đã biết hậu quả như vậy, cô cũng không hối hận.
Nhìn phái trước có một cửa hàng quần áo, nhìn bộ quầ áo trên người mình, Nhan Nặc Ưu cất bước về phía cửa hàng quần áo.
Trong cửa hàng rất nhỏ, quần áo chất lượng cũng rất kém, nhưng Nhan Nặc Ưu muốn chính là như vậy. Trong cửa hàng có mấy người bán hàng, mỗi người trên mặt đều mỉm cười, gương mặt hiền lành làm cho Nhan Nặc Ưu trong lòng cảm thấy thoải mái hơn, loại cảm giác thoải mái tự tại này, đã lâu rồi cô mới cảm nhận được.
“Tiểu thư, xin hỏi cô cần mua gì?” Một người nhân viên cửa hàng lớn tuổi lịch sự đi vào bên cạnh Nhan Nặc Ưu dò hỏi. Từ khi nhìn thấy vị tiểu thư xinh đẹp này vào cửa, trong lòng của cô có một chút kinh hoàng, cô gái này thật sự rất đẹp , đẹp đến nỗi ngay cả cô là con gái cũng phải mê, trên người lại tản ra một loại khí chất quý tộc, làm cho các cô cũng cảm thấy có chút tự ti.
“Tôi cần một bộ quần áo màu đen, bình thường một chút là được rồi.” Nhìn quần áo và trang sức hàng hiệu trên người, Nhan Nặc Ưu có chút không được tự nhiên. Bởi vì điều này làm cho ánh mắt nhân viên cửa hàng không ngừng tò mò nhìn cô .
“Tiểu thư, xin hỏi bộ quần áo này thế nào.” Nhân viên cửa hàng lấy ra một bộ quần áo màu đen bình thường, vẻ mặt hiền lành nói.Trên người cô gái này có khí chất không phải của người bình thường, tất nhiên là tiểu thư khuê các, mà thấy bộ dáng cô có chút nao núng, có lẽ là sợ hãi rời nhà trốn đi bị người nhà bắt về.Những điều này cô cũng biết và đã từng trải qua, bởi vì cô cũng là phụ nữ cũng không chịu được người nhà bức hôn, cho nên đã bỏ trốn.
“Vâng, cám ơn chị.” Lây túi tiền ra hỏi:“Xin hỏi bao nhiêu tiền?”
“Bốn trăm đồng.” Nhân viên cửa hàng vẻ mặt tươi cười vẫn như trước, nghe thấy lời nói của Nhan Nặc Ưu, lịch sự đáp lại.
“Cám ơn, đây là bốn trăm đồng.” Nói xong đưa tiền cho nhân viên cửa hàng, cầm quần áo vào phòng thay đồ. Thay bộ quần áo đắt tiền trên người, Nhan Nặc Ưu bước nhanh ra cửa, cho nên không nghe được tiếng gọi ầm ĩ của nhân viên cửa hàng .
Trong cửa hàng nhóm nhân viên đều mang vẻ mặt khó hiểu, cái cô gái kia tại sao khi mua một bộ quần áo rẻ tiền, lại không mang bộ quần áo hàng hiệu có giá trên trời kia đi?
Thay đổi quần áo, Nhan Nặc Ưu không còn trốn tránh nữa, mà vô cùng thoải mái đi trên đường cái. Đi ra đường lớn, Nhan Nặc Ưu vẫy tay gọi một chiếc taxi đi đến sân bay.
Cho dù Nhan Nặc Ưu mặc cả người bộ quần áo màu đen, nhưng cũng không che dấu được hào quang trên người cô, càng không che dấu được khí chất trời sinh của cô……
Rất nhanh taxi đã đỗ ở sân bay thành phố T, trả tiền xong xuống xe Nhan Nặc Ưu lặng lẽ đứng ở bên ngoài sân bay, trong lòng tràn đầy kích động, sẽ rát nhanh thôi là cô có thể rời khỏi nơi này, đi tìm Hạo Nhiên .
Sau khi lấy vé máy bay, Nhan Nặc Ưu nhanh chóng đến quầy kiểm tra vé. Cố gắng che mặt mình, may mắn là lúc cô vừa đến, vừa vặn có một chuyến bay đến thành phố A, trong lòng vô cùng kích động, rốt cục có thể yên tâm lên máy bay.
Nhìn máy bay chậm rãi cất cánh, Nhan Nặc Ưu cảm thấy vui vẻ, đã từ rất lâu trong lòng mới cảm thấy vui vẻ như vậy. Rốt cục đã thoát được……
May mắn cô nhanh trí, ở trong một tháng, cô đã tìm ra được mật mã của két sắt. Đêm qua lúc rời đi, trốn vào trong thư phòng của hắn, lấy được hộ chiếu và chứng minh thư, nếu không, cho dù cô có thể trốn được, cũng rất nhanh chóng bị hắn ta mang về.
Vui vẻ quên hết tất cả nhưng Nhan Nặc Ưu không phát hiện, trong cabin căn bản là không có những người khác, trong cabin chỉ có một mình cô, mà máy bay đang bay đến noi khác chứ không phải địa điểm cô hằng mong đợi …….
Khi đã trấn định ngồi ở trong chiếc máy bay rộng lớn, Nhan Nặc Ưu mới cảm thấy không thích hợp, không lâu sau , Nhan Nặc Ưu trở nên tuyệt vọng.Trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc với người đàn ông trước mắt, trong lòng không ngừng khiếp sợ. Khi cô vẫn còn không dám tin vào mắt mình, câu nói như ác mộng kia vang lên:“Đúng vậy, máy bay là của anh, toàn bộ sân bay đều là của anh.” Những lời này giống như cơn ác mộng vẫn luôn quấn quanh lấy cô.