Edit: Rabbit
Nhìn cái bàn nhỏ trước mắt, Nhan Nặc Ưu có chút giật mình.
Nó giống như một cái bàn nhỏ trong một gia đình bình thường, đặt ở sau hoa viên. Trên bàn đặt đầy sữa cùng với một số thứ khác. Mà chỗ ngồi của Nhan Nặc Ưu còn có một bát canh. Cảm giác như vậy làm cho Nhan Nặc Ưu trong lòng có chút ấm áp, nhưng bị cô mạnh mẽ ép xuống .
“Tôi không thích uống sữa.” Chán ghét nhìn Đan Sâm Duệ đưa đến trước mắt mình chất lỏng màu trắng ngà.
“Cơ thể của em rất suy yếu, cần bồi bổ.” Không có một chút dư thừa nào trong lời nói, chỉ là tùy ý đưa cốc sữa đặt ở bên cạnh Nhan Nặc Ưu, nhưng không cần nghi ngờ trong giọng nói cũng làm cho Nhan Nặc Ưu cảm giác sâu sắc được chén sữa này không thể không uống.
“……” Vùi đầu uống bát canh bên cạnh. Bởi vì cơ thể rất suy yếu cho nên Nhan Nặc Ưu phải nhanh chóng ăn lót dạ để cho cơ thể tốt hơn, mới có thời gian lên kế hoạch chạy trốn cho chính mình.
“Uống nó.”Lúc đang ăn, đột nhiên Đan Sâm Duệ đi đến trước mặt Nhan Nặc Ưu bưng cốc sữa lên, dịu dàng nói.
“Tôi không thích uống.” Nhìn Đan Sâm Duệ cố chấp, trong lòng Nhan Nặc Ưu bắt đầu tức giận. Dựa vào cái gì bắt cô uống thì cô phải uống.
“Như vậy mới tốt cho cơ thể, nếu cơ thể của em không tốt lên, tôi sẽ tức giận. Nếu để tôi tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng .”
“Anh……” Nhìn vào ánh mắt uy hiếp của Đan Sâm Duệ, Nhan Nặc Ưu cắn chặt răng, một ngụm uống xong cốc sữa, trong lòng hỗn độn, cố gắng ngăn chặn cơn nôn mửa mạnh mẽ.
Vừa lòng nhìn thấy đáy trong cốc thủy tinh, Đan Sâm Duệ khóe miệng hơi nhếch lên.
“Em ở nhà từ từ nghỉ ngơi, anh phải đến công ty xử lý chút việc, anh sẽ mau chóng trở về.” Nhẹ nhàng giúp Nhan Nặc Ưu ngồi trên ghế, Đan Sâm Duệ ôn nhu nói.
Bị cánh tay hơi run đỡ lấy, trong lòng Nhan Nặc Ưu cảm thấy buồn nôn.
“Anh đi đây.” Tuy biết rằng sẽ không nhận được câu trả lời, nhưng giờ phút này Đan Sâm Duệ vẫn như cũ có chút thất vọng. Cúi đầu hôn trán Nhan Nặc Ưu xoay người mất mát rời đi.
“……” Phức tạp nhìn bóng dáng Đan Sâm Duệ rời xa, trong cổ họng tắc nghẹn không thốt lên lời.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời phương xa,màu xanh thẳm làm cho Nhan Nặc Ưu hơi nhắm mắt lại. Màu sắc đẹp như vậy, bầu trời rộng lớn như thế, là tự do cô hướng tới.
“Hạo Nhiên, có phải anh đang tìm em không, có phải anh rất thất vọng vì em đã sai hẹn.” Suy yếu nhìn bầu trời phương xa, Nhan Nặc Ưu khóe miệng khẽ nhếch, phiền muộn nói.
“Sẽ không còn lâu nữa, Hạo Nhiên anh chờ em, em nhất định sẽ đi tìm anh.” Trong lòng cũng âm thầm thề, nhất định phải thoát khỏi nơi này, cùng Hạo Nhiên sống hạnh phúc cả đời.
Thế nhưng cuộc sống mà cô luôn chờ đợi sẽ làm cô thống khổ.
*
Trong một văn phòng rộng lớn, toàn bộ cửa sổ trong suốt, bàn công tác cùng với chiếc ghế dựa khí phách, màu sắc phối hợp thật tương xứng, khiến cho người tiến vào trong đó đều cảm thấy vô cùng áp lực.
Phía trước cửa sổ thủy tinh trong suốt, hai người đàn ông sóng đôi, một người bễ nghễ thiên hạ khí thế vương giả làm cho người bên ngoài nhìn thấy đã sợ.
Một người thiết kế trang phục nổi tiếng hàng đầu Anh quốc, âu phục thủ công làm theo yêu cầu, mặc ở trên người Đan Sâm Duệ khí chất phi phàm hơn người, làm cho người ta tự đáy lòng cảm thán sự thiên vị của tạo hóa.
“Duệ, thật sự muốn giấu riêng bảo bối của cậu để chơi đùa sao? Tiểu tử cậu cũng thật là nham hiểm.” Chung Minh Hiên nhìn bạn tốt ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, âm tà nói.
“Cậu tốt nhất nên ngậm cái miệng thối của cậu lại.” Nội tâm Đan Sâm Duệ không ngừng cáu kỉnh nghe bạn tốt nói, tức giận nháy mắt lên tới đỉnh điểm.
“Được rồi, không nói nữa. Tớ chỉ là muốn hỏi cậu một chút, cậu rốt cuộc muốn chơi đùa với bảo bối nhà cậu như thế nào! Cậu cũng thật là, tớ không hiểu cô gái kia có cái gì tốt, khiến cho cậu tuyệt vọng như thế……” Khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Đan Sâm Duệ, câu nói kế tiếp của Chung Minh Hiên càng ngày càng nhỏ, cho đến khi biến mất.
“Xem ra, cậu không có việc gì làm, rất nhàn rỗi.” Âm trầm nhìn Chung Minh Hiên, Đan Sâm Duệ trong mắt không hề che dấu âm hiểm.
“Ai…… Ai nói tớ không có chuyện gì làm.” Trời ạ, thật sự là giao hữu vô ý*, tại sao bạn tốt lại âm hiểm như vậy? Trước kia như thế nào không hề phát hiện bạn tốt biểu hiện âm hiểm rõ ràng như vậy?
*kết bạn một cách cẩu thả, không chịu xem xét trước
“Vậy cậu còn có thời gian tham gia chuyện của tớ.”
“Quên đi, tớ sai rồi, tớ sai rồi còn không được sao?” Ủ rũ nhìn Đan Sâm Duệ, hắn dám đảm bảo, nếu sau này chính mình nói một câu không tốt về cô gái kia, hắn khẳng định sẽ bị bạn tốt tra tấn không thành hình người.
“A, tớ nhớ rõ thời gian trước có cô gái tên Anna đi tìm cậu, cậu đã quan tâm đến tớ với Ưu nhi như vậy, không bằng tớ đem cô gái này đến đây chiếu cố cậu.” Không muốn buông tha bạn tốt dễ dàng như vậy, Đan Sâm Duệ vẻ mặt ‘chân thành’ nhìn Chung Minh Hiên.
Nhìn Đan Sâm Duệ vẻ mặt chân thành tươi cười, lời nói ác ma, Chung Minh Hiên khóc không ra nước mắt ! Thật là, để làm chi không có việc lại tự mình gây chuyện! Người đàn oogn này đối với cô gái kia, quả thực cũng đã yêu đến tẩu hỏa nhập ma .
“Cậu dám, Đan Sâm Duệ nếu cậu dám tìm cô gái kia tới, tớ sẽ không làm bác sĩ riêng của cậu nữa…… Tớ…… Tớ tự đi tìm bệnh viện.” Nghĩ đến biện pháp duy nhất này có thể uy hiếp bạn tốt, Chung Minh Hiên như là bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
“Giỏi A Hiên, biết uy hiếp tớ .” Vỗ nhẹ bả vai Chung Minh Hiên, cười đến sáng lạn nói:“Có bản lĩnh, cậu thử xem?”
“Được rồi, lời vừa rồi coi như là tớ chưa nói. Bảo bối nhà cậu hãy từ từ chờ xem, chịu khó bồi bổ thật tốt cho cơ thể cô ấy. Nhưng nếu cậu muốn chơi trò trốn tìm với cô ấy cần chú ý một chút, cô gái kia, tớ cảm thấy hẳn là không cần cậu phải quá chiếu cố.” Cũng không biết nói những lời này là khuyên hay là châm biếm, dù sao Chung Minh Hiên cũng cảm thấy vô cùng vừa lòng với những lời vừa nói ra.
“Ừ, tớ đã biết. Không phải cậu còn có nhiều việc phải làm sao?” Nghe Chung Minh Hiên nói, Đan Sâm Duệ trong mắt có một chút lo lắng, nghĩ đến thù hận trong ánh mắt trong suốt kia, trong lòng đau xót, sắc mặt cũng bắt đầu có chút mất tự nhiên.
“Tốt lắm, đã biết, tớ đi ra ngoài.” Biết là bạn tốt đang đuổi người, Chung Minh Hiên không có nói gì nữa, chỉ là nhìn thoáng qua Đan Sâm Duệ trầm mặc, xoay người rời đi. Hắn biết, bạn tốt đã rơi vào, muốn thoát khỏi vũng bùn, khẳng định sẽ không dễ dàng . Chỉ hy vọng bạn tốt không cần cứng nhắc như vậy, hãy nghĩ thông một chút, bằng không bị thương sâu nhất cõ lẽ cũng chỉ có hắn.
Nghe thanh âm cửa chậm rãi đóng lại, Đan Sâm Duệ xoay người lấy một chiếc cốc thủy tinh tỏng quầy rượu, đổ một ly cho mình, tùy ý lắc chất lỏng màu đỏ sậm trong cốc, lặng lẽ ngẩn người.
Ngẩng đầu ngắm nhìn xa xa, yên lặng nói: Ưu nhi, khi nào chúng ta mới có được cuộc sống hạnh phúc đây. Khi nào hiểu lầm giữa chúng ta mới biến mất đây.
Trong đầu không tự chủ được toát ra một câu cảu báo của Minh Hiên:“Duệ, muốn chân chính có được cô ấy, muốn chân chính làm cho cô ấy ở lại bên cạnh cậu, hãy để cho cô ấy lo lắng, làm cho cô ấy không muốn rời đi. Đây chính là điều quan trọng nhất.”
Phải không? Lo lắng.
Khóe miệng hơi nhếch lên, tao nhã nhấm nháp một ngụm trong cốc rượu vang, trong mắt có một tia âm u hiện lên.