Tân Hôn

Chương 47




Nhậm Vũ Kiều nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lý Cẩm Thành, cậu ta nói: “Tôi học ở trường này.”

Trường học này ở Hồng Kông rất nổi danh, nghe cậu ta nói như vậy, ánh mắt Lý Cẩm Thành nhìn về phía cậu ta lại thay đổi rõ ràng, một lát sau, cậu dùng ngữ khí cảm thán nói: “Nhậm Vũ Kiều, cậu ăn cái gì lớn lên? Tại sao cậu làm cái gì cũng đều lợi hại như vậy?”

Nhâm Vũ Kiều khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, cậu ta nói: “Anh cũng có khác gì tôi.”

Đã là tháng chín, nhưng Hồng Kông vẫn còn lưu lại không khí của mùa hè, vị trí ngôi trường này phong cảnh rất tốt, do bên trong kiến trúc kết cấu là những mảng xanh mát, cùng với con đường sạch sẽ, khí trời mát mẻ làm cho trong lòng mọi người cũng thả lỏng hơn.

Chung quanh đâu đâu cũng có học sinh đến trường học báo danh, hai người sóng vai đi mấy bước, Nhậm Vũ Kiều còn hỏi: “Vết thương của anh khôi phục thế nào rồi?”

Hai người từ lần gặp gỡ trước cũng đã cách nhau gần ba tháng, Lý Cẩm Thành ngẩng đầu, cậu nói: “Tốt lắm rồi, có điều…”

Sau lần đó thân thể của cậu có thể so với người bình thường kém hơn rất nhiều, có lẽ là vì điểm này, bây giờ ngay cả khi cậu ho nhẹ hai tiếng, Hà Chấn Hiên đều mang một vẻ mặt căng thẳng. Lý Cẩm Thành nghĩ đến chuyện này không khỏi lộ ra nụ cười khổ.

“Anh có hối hận không?”

“A? Nha, sẽ không, làm sao có thể?”

Để đổi lấy được hạnh phúc hiện tại, cậu cảm thấy rất đáng giá.

“Chờ một chút tôi đưa anh đi báo danh?”

“Cậu cứ thong thả?”

“Thong thả.”

Lý Cẩm Thành gật đầu, một lát sau cậu còn nói: “Vũ Sâm đâu? Nhóc mấy ngày nay cũng đi học rồi chứ?”

“Ừm.”

Nhắc tới Nhâm Vũ Sâm, nụ cười trên mặt của Nhâm Vũ Kiều trở nên rất nhu hòa, cậu ta nói: “Ngày hôm trước lúc đưa nhóc đi trường học, nhóc giận dỗi đem mình khóa trái ở phòng ngủ…”

Lý Cẩm Thành bật cười, nói: “Tại sao?”

Nhậm Vũ Kiều không nói lời nào, chỉ quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu, Lý Cẩm Thành lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: “Coi như tôi không từ chức, tôi cũng không chỉ dạy cho một học sinh…”

Nghĩ đến dáng dấp giận dỗi khả ái của Nhậm Vũ Sâm, Lý Cẩm Thành lại cười nói: “Khi nhóc nhớ tôi thì bảo nhóc gọi cho tôi, tôi rảnh rỗi nhất định sẽ qua chơi với nhóc.”

“Được.”

Học phí của Lý Cẩm Thành cũng đã thông qua tài khoản chuyển vào trước, giải thích thủ tục nhập học, đưa cậu đi tới phòng học, Nhậm Vũ Kiều mới cùng cậu tạm biệt.

Trong phòng học đã ngồi không ít người, trên vẻ mặt của mọi người hoặc là bình tĩnh hoặc là khó nén kích động cùng chờ mong, điều này làm cho Lý Cẩm Thành nhớ tới tám năm trước ngày đầu tiên học đại học, dường như cũng là cảnh tượng tương tự.

Có điều số học sinh ít hơn nhiều, chỉ bằng không tới một phần mười lúc đó.

Buổi tối lúc về đến nhà, Hà Chấn Hiên nhìn Lý Cẩm Thành tựa ở đầu giường, trong tay cầm một quyển sách giáo khoa, trên vẻ mặt đầy trịnh trọng mà quý trọng.

Nhìn thấy cậu như vậy, Hà Chấn Hiên không nhịn được cười, anh nói: “Em có vẻ rất thích đi học đúng không?”

“Ừm!”

“Em vẫn còn đọc sách tiếp không?”

“Không đọc.”

Nói xong Lý Cẩm Thành còn nói: “Em trước đây từng đọc được một trích đoạn, nói là, học được thạc sĩ chứng minh bạn so với người bình thường thông minh, nhưng nếu như là tiến sĩ trở lên, bạn sẽ trở thành con mọt sách trong mắt người khác.”

“Đây chỉ là ngụy biện”

Cầm quần áo để giặt, Hà Chấn Hiên lại quay đầu lại, anh nói: “Trường học thế nào?”

“Rất tốt!”

“Bạn học thì sao?”

“Cũng tạm ổn”

Nói xong Lý Cẩm Thành lấy lại tinh thần, cậu nói: “Đúng rồi, anh còn nhớ Nhậm Vũ Kiều không? Chính là lần trước cùng đi với em giải cứu cho anh.”

Tuy nhiên đã gặp cậu ta rất nhiều lần, nhưng Hà Chấn Hiên vẫn là lần đầu tiên biết tên của cậu ta. Gật gật đầu, anh mới nói: “Làm sao?”

“Cậu ấy bây giờ cùng em học chung một trường, có điều cậu ấy thật sự là lợi hại, một bên đến trường, một bên công tác, vậy mà vẫn đi học được, nói vậy cậu ấy trước đây thành tích chắc rất tốt…”

Nói liên miên cằn nhằn những lời này xong, lúc Lý Cẩm Thành ngẩng đầu, mới phát hiện Hà Chấn Hiên đứng ngẩn người ở chỗ đó.

“Chấn Hiên?”

“Hả?”

“Làm sao? Anh đang suy nghĩ gì?”

Hà Chấn Hiên muốn nói lại thôi liếc mắt nhìn cậu, anh lắc đầu rồi nói: “Không có gì.”

Nói xong câu này, anh cầm quần áo tiến vào phòng tắm, lưu lại Lý Cẩm Thành một bụng đầy nghi hoặc, cậu nhìn dáng vẻ của anh rõ ràng là nặng nề tâm sự.

—-

Không lâu sau khi khai giảng, sinh hoạt Lý Cẩm Thành từ từ đi vào quỹ đạo. Mỗi ngày hai chỗ một đường, ngoại trừ đi trường học, chính là về nhà.

Bởi vì về nhà khá xa nên Lý Cẩm Thành bình thường ở trường học ăn cơm trưa, tình cờ Nhậm Vũ Kiều đến tìm cậu, hai người lại cùng đi căn tin của trường học ăn cơm. Lúc này Lý Cẩm Thành mới biết ở trường học Nhậm Vũ Kiều được xem như là một thần tượng.

Im lặng ít lời, ngoại hình xuất chúng, hơn nữa cậu ta thỉnh thoảng sẽ thể hiện ra một số thiên phú kinh người, bởi vậy mỗi lần cùng cậu ta sóng vai đi ở trường học, Lý Cẩm Thành sẽ nhận được không ít tầm mắt quan sát.

Theo thời gian dài tiếp xúc Lý Cẩm Thành dần dần cùng bạn học chung quanh trở nên quen thuộc, bọn họ học khoa chính quy, vừa tốt nghiệp liền trực tiếp theo học nghiên cứu sinh nên tuổi tác chênh lệch, thêm vào Lý Cẩm Thành dù sao ở trong xã hội trải qua mấy năm, bởi vậy mối quan hệ với bạn học vô tình hay cố ý đều duy trì khoảng cách nhất định. Nhưng ngay cả như vậy, trong đó có mấy người thích nhiều chuyện vẫn có thể chiến thắng tất cả.

“Anh cùng Nhậm Vũ Kiều là bạn phải không?”

Cùng nói chuyện với Lý Cẩm Thành là một anh bạn có gương mặt đầy tính trẻ con, trước đây cậu nhóc đã từng mượn qua bút của Lý Cẩm Thành.

Lý Cẩm Thành gật đầu, trong nội tâm cậu kỳ thực cảm thấy người này đơn thuần đáng yêu, chỉ là giữa bọn cậu thực sự không có cùng đề tài.

Thấy Lý Cẩm Thành nở nụ cười ôn hoà, người kia lại nghi hoặc liếc mắt nhìn cậu, cậu nhóc nói: “Nhậm Vũ Kiều chưa từng có bạn, ngoại trừ thi cử hoặc tham gia thi đấu, cậu ấy hầu như không xuất hiện trường học, hiện tại…”

Người kia nói xong lộ ra một vẻ mặt ước ao, cậu nhóc nói: “Cậu ấy đối với anh thật tốt.”

Cho đến giờ phút này, Lý Cẩm Thành mới hiểu nguyên nhân Nhâm Vũ Kiều nhiều lần xuất hiện ở đây. Chỉ là tại sao? Sợ mình chưa quen thuộc hoàn cảnh chung quanh? Hay là bởi vì cậu từng quan tâm chăm sóc Nhậm Vũ Sâm, vì lẽ đó cậu ta tự giác có nghĩa vụ chăm sóc cậu? Lý Cẩm Thành bị những ý nghĩ này của mình làm mỉm cười, suy nghĩ một chút, cậu mới nói: “Nhậm Vũ Kiều người này kỳ thực rất tốt.”

“Mới không… Phải.”

Người kia lời còn chưa nói hết thì đã đến giờ vào học, cậu nhóc mím mím miệng, trên mặt có chút không cam lòng.

“Cẩm Thành…”

Buổi chiều tan học từ lớp học đi ra không lâu Lý Cẩm Thành nghe thấy có người kêu tên của mình.

Âm thanh này dị thường quen thuộc, Lý Cẩm Thành cau mày quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy đứng cách đó không xa là Lý Diệu Tổ.

Lý Diệu Tổ nhìn qua thay đổi rất lớn, nhưng chủ yếu nhất là ánh mắt và vẻ mặt của ông. Đó là một vẻ mặt bình tĩnh sau khi đã trải qua tang thương. Nếu là lúc trước, Lý Cẩm Thành không muốn nói chuyện cùng ông ta, nhưng bây giờ nhìn thấy ông ta như vậy, cậu chỉ là gật gật đầu, rồi cậu nói: “Đi theo tôi.”

Gần trường học có một công viên nhỏ, sau khi đi vào là một rừng trúc, con đường nhỏ trải dài đá cuội, có vài chiếc ghế dài bằng gỗ, Lý Cẩm Thành cùng ông ta ở trên ghế gỗ dài ngồi xuống, cậu nói: “Có việc gì không?”

“Chỉ là muốn ghé thăm con một chút, còn có, cha nghĩ nên nói một câu xin lỗi với mẹ con con.”

Ấn tượng lúc trước của Lý Cẩm Thành về Lý Diệu Tổ là hung hăng, đôi khi sẽ lộ ra một loại khí phách, vì lẽ đó cậu xưa nay không nghĩ tới có một ngày ông ấy sẽ ở ngay trước mặt cậu nói ra lời nói như vậy. Lý Cẩm Thành nghĩ tới những việc này, tâm tư ngỗn ngang, qua một hồi lâu, cậu mới nói: “Ông hiện tại đang làm gì thế?”

“Cha làm bảo vệ cho một nhà xưởng.”

Thấy Lý Cẩm Thành nhìn mình, ông ta nở cười, rồi nói: “Rất thú vị… Sau nhiều năm, cha lần thứ hai dựa vào lao động của bản thân mà nuôi sống chính mình, cái cảm giác này rất phong phú, cũng rất có ý nghĩa.”

Từ ngữ khí và vẻ mặt của ông ta, Lý Cẩm Thành chỉ cảm thấy ông ta lần này thật sự thay đổi, như là thả xuống một vài thứ, lại thật giống như là đã nghĩ thông suốt. Nhìn Lý Diệu tổ cho cậu cảm giác rất xa lạ, sau đó Lý Cẩm Thành thấp giọng nói một câu: “Như vậy là tốt rồi.”

Trong giọng nói của cậu cũng mang theo ý tứ tha thứ. Lý Diệu Tổ thấy cậu cúi đầu, trong lòng không biết tại sao cũng cảm giác khổ sở, ông muốn đưa tay vỗ vai Lý Cẩm Thành, nhưng nghĩ tới hành động trong quá khứ của mình, ông cuối cùng lại đem tay của mình thả xuống.

“Có điều Cẩm Thành… Cha vẫn có việc muốn tìm con hỗ trợ…”

“Ông nói đi.”

Lý Cẩm Thành thái độ lạnh nhạt khiến Lý Diệu Tổ cảm giác không được tự nhiên, hai tay ở trên đầu gối của mình vuốt nhẹ mấy lần. Ông ta mới nói: “Cha thời gian trước có đi ngục giam gặp Gia Tuấn, nó thay đổi rất nhiều, gần đây nó ở bên trong chuẩn bị xin tư liệu của trường học, nó nghĩ là sau khi ra tù có thể được như con tiếp tục học nghiên cứu sinh… Còn có, cha cũng đến xem Uyển Như… Bà ấy hiện tại trạng thái tinh thần rất kém, hầu như không nhận ra cha. Cẩm Thành… Cha muốn mang bà ấy về để chăm sóc, con có thể giúp cha nói với Chấn Hiên nể chút tình?”

“Chính ông chăm sóc bà ấy sao?”

“Ừm, cha thiếu nợ ba người các con quá nhiều, cha nhất định sẽ cố gắng trả lại…”

Lý Cẩm Thành vốn muốn nói không cần, có điều nhìn dáng vẻ của ông chắc sẽ không nghe những câu nói này của cậu.

Cậu không biết Lý Diệu Tổ vì sao lại có thay đổi lớn như vậy, nhưng cậu tin tưởng Lý Diệu Tổ, cậu cũng rất vui vẻ khi nhìn thấy ông ấy thay đổi như vậy.

Sau khi đứng dậy, cậu mới nói: “Tôi sẽ nói giúp cho ông, nhưng có điều… tôi cần đi bệnh viện xem Tống Uyển như thế nào.”

Đại khái không nghĩ tới cậu sẽ thoải mái đáp ứng Lý Diệu Tổ kích động gật đầu liên tục, sau đó ông cầm cái túi vẫn để ở bên cạnh từ đầu, giao cho Lý Cẩm Thành, ông nói: “Cha mua cho các con một ít đồ, còn có, giúp cha cảm tạ Chấn Hiên, nếu không phải cậu ấy giúp đỡ thì không biết cha đã chết bao nhiêu lần rồi…”

Trong túi có một ít đồ ăn vặt và đồ bổ rẻ tiền mua trong siêu thị, nhớ đến Lý Diệu Tổ vừa nói những câu nói kia, Lý Cẩm Thành lắc đầu. Hà Chấn Hiên đến tột cùng trong im lặng vì cậu làm bao nhiêu việc?

Ngày thứ hai tan học, Lý Cẩm Thành lái xe đi đón Lý Diệu Tổ.

Ông ấy hiện tại ở một tiểu khu có chút cũ nát, nhưng nhìn dáng vẻ của ông ta đã không đối với chuyện như vậy cảm thấy khó chịu.

Hai người ở trên xe đều không nói lời nào. Giữa bọn họ vết thương lòng cũng đã tồn tại, coi như bây giờ Lý Diệu Tổ có lòng muốn chữa trị, cũng không phải một sớm một chiều có thể trị khỏi.

—-

Lý Cẩm Thành nhìn thấy Tống Uyển Như thì hầu như không nhận ra bà.

Ánh mắt dại ra, da dẻ nhăn nheo, toàn thân sưng vù, thậm chí ngay cả động tác của bà so với người bình thường chậm đến hai ba nhịp. Bà ta cũng không nhận ra Lý Diệu Tổ và Lý Cẩm Thành, chỉ khi nghe Lý Diệu Tổ nhắc đến tên Lý Gia Tuấn, ánh mắt của bà mới có một chút gợn sóng. Lý Cẩm Thành thấy trên người bà đã không có khói đen, cậu triệt để yên tâm, sau đó đưa Lý Diệu Tổ trở về, cậu nói: “Tôi sẽ mau nhờ người ta bảo lãnh bà ta ra.”

“Cảm ơn.”

Lý Cẩm Thành lắc đầu, lái xe rời đi, Lý Diệu tổ vẫn như cũ đứng tại chỗ rất lâu nhìn xe của cậu rời đi.

Hi vọng qua, cũng thất vọng qua, mọi việc cũng đã trải qua, vì lẽ đó nhận được những thứ mà cậu từng mong muốn, cậu đã không còn có quá nhiều hưng phấn.

Nghe Lý Cẩm Thành nói Hà Chấn Hiên đang mở khuy áo quay đầu lại, anh nói: “Có thể, có điều… em không ngại sao?”

Lý Cẩm Thành lắc đầu, cậu nói: “Em không thù dai, hơn nữa… Bọn họ cũng chịu trừng phạt rồi.”

“Như vậy cũng được, ngày mai anh gọi người đem bà ta thả ra ngoài.”

“Cảm ơn, còn có… Anh vì em… Cha em, làm cái gì sao?”

Lúc nói chuyện, Lý Cẩm Thành đã từ phía sau ôm lấy anh, Hà Chấn Hiên vẫn còn đang tiếp tục cùng khuy áo của anh tranh đấu, anh nói: “Cũng không có gì, chỉ là phái người bảo vệ ông ấy an toàn, lúc cần thiết… thì giúp đỡ ông ấy một chút…”

Suy nghĩ một chút, anh còn nói: “Dù sao ông ấy là cha em cũng là cha…”

“Ừm.”

Bọn họ là như vậy tình thân giống như trên ngực có một cái gai, rút đau, không rút cũng đau.

Phát hiện Lý Cẩm Thành đem đầu chôn ở trên lưng không nói lời nào, Hà Chấn Hiên xoay người, anh thấp giọng nói: “Làm sao?”

“Không có gì, chỉ là muốn cảm ơn anh.”

Hà Chấn Hiên nhếch miệng lên, anh nói: “Đây là việc anh phải làm.”

Câu nói này anh đã từng nói rất nhiều lần, Lý Cẩm Thành không muốn những việc kia làm mất vui, cậu mới nói: “Có cái gì là anh không nên làm?”

Hà Chấn Hiên rất chăm chú suy nghĩ một chút, anh nói: “Em lại nói đi đâu?”

“Anh dám! Cẩn thận em cắt tiểu jj của anh!”

Thấy Lý Cẩm Thành giống như con lười leo ở trên người mình, Hà Chấn Hiên ôm cậu đem cậu đặt lên giường, anh ôm hôn cậu, mập mờ không rõ nói: “Không dám, có em đã đủ rồi.”

Sau khi Tống Uyển Như được đón về, Lý Diệu Tổ lại gọi một cú điện thoại cho Lý Cẩm Thành.

Lý Cẩm Thành không quá nhiều nhiệt tình, tùy ý hàn huyên vài câu, cậu liền cúp điện thoại.

Hôm nay là cuối tuần, vốn cậu muốn cùng chị Phương đi ra ngoài mua thức ăn, nhưng Lý Cẩm Thành chưa kịp bước ra khỏi phòng ngủ, điện thoại của cậu lần thứ hai vang lên.

Phát hiện là số xa lạ, Lý Cẩm Thành không tiếp, nhưng người này kiên nhẫn, mãi đến khi chị Phương nhìn cậu, Lý Cẩm Thành đành tiếp cú điện thoại.

“Cẩm Thành?”

Nghe thấy trong điện thoại di động truyền đến âm thanh, Lý Cẩm Thành sửng sốt, qua một hồi lâu, cậu mới nói: “Liêu Trường Viễn?”

“Là tôi, Cẩm Thành, tôi tỉnh rồi.”

Trong nháy mắt giọng nói của Liêu Trường Viễn cho Lý Cẩm Thành một cảm giác dị thường quái dị.