Tân Hôn

Chương 30




Hà Chấn Hiên không có kiên trì, quay đầu lại nhìn thoáng qua Hà Kỳ Phong, mới nói:”Bảo hiểm cam đoan sẽ không sao, chờ một chút chúng ta đều đi kiểm tra, về phần chuyện khác… Về sau hẵn nói.”

Lý Cẩm Thành ngồi trên ghế dài ở hành lang bệnh viện chờ Hà Chấn Hiên, ngồi bên cạnh là Hà Kỳ Tuyên.

Hai người thoạt nhìn đều tâm sự nặng nề, nhưng Hà Kỳ Tuyên là thuần túy lo lắng. Lý Cẩm Thành trừ bỏ lo lắng, còn đối với những tính toán của người Hà gia có chút bất mãn.

Lúc trước cậu cảm thấy được người Hà gia đều đối Hà Chấn Hiên rất tốt, hiện giờ xem ra, việc này hiển nhiên cũng là có điều kiện.

Bọn họ đối với Hà Chấn Hiên phục tùng, tôn trọng, nhưng chỉ cần có chuyện bọn họ sẽ đương nhiên trốn sau lưng Hà Chấn Hiên, khiến cho anh phải gánh vác tất cả.

Giống như hôm nay, nếu không phải Hà Kỳ Phong chủ động đứng ra, thì chuyện hiến gan cho Hà Tông Đồng sẽ tự động dừng ở trên người Hà Chấn Hiên.

Hà Chấn Hiên có thể cự tuyệt sao?

Chỉ sợ không thể.

Nghĩ như vậy Lý Cẩm Thành vì thái của những người đó mà ảo não, lại vì Hà Chấn Hiên mà cảm thấy đau lòng.

Lúc trước cảm thấy anh rất tự do tự tại, lại quên rằng trách nhiệm trên vai anh rất nặng nề vì thế anh cố gắng làm việc để trả giá.

Đây là bệnh viện tư do Hà Tông Đồng quyên góp thành lập, hết giờ người tạp vụ cũng ra về bởi vậy chung quanh có vẻ thực im lặng.

Chờ đợi cũng rất lâu dường như là chịu không nổi sự tĩnh lặng, Hà Kỳ Tuyên nhìn vách tường đối diện nói: “Hiến gan về sau, thân thể có thể trở nên không tốt phải không?”

Biết cô quan tâm em mình hơn Hà Tông Đồng, Lý Cẩm Thành tắt một trang tin tức trên mạng, nói: “Nhất định có ảnh hưởng, nhưng không nghiêm trọng.”

Hà Kỳ Tuyên không lên tiếng trả lời, cúi đầu không thèm nhắc lại.

“Anh, lần này để cho em giúp ông đi!”

Thấy Hà Kỳ Phong vẻ mặt thật lòng, Hà Chấn Hiên khóe miệng rốt cục lộ ra một chút ý cười, nói: “Chờ kết quả kiểm tra đi?”

Cũng may không phải tất cả những người trong Hà gia xem việc làm này của Hà Chấn Hiên là đương nhiên, Lý Cẩm Thành đứng dậy, theo sau anh cùng đi ra khỏi bệnh viện.

“Anh, chúng ta đã lâu không gặp, không bằng chờ chút nữa cùng nhau ăn bữa cơm?”

Người của Hà gia đối với nhau thái độ rất lạnh nhạt, nhưng Lý Cẩm Thành nhìn ra được, Hà Kỳ Phong là đơn thuần thích Hà Chấn Hiên.

“Anh cùng Cẩm Thành ngồi mười mấy giờ trên máy bay rồi, hiện giờ phải đi về trước nghỉ ngơi…”

Thấy Hà Kỳ Phong giấu vẻ thất vọng, lại thấy chị của cậu ta không tự giác lôi kéo tay áo, Hà Chấn Hiên thu hồi tầm mắt của mình, nói:”Ngày mai anh không có bận, đến lúc đó anh điện thoại cho em.”

“Được rồi anh, ngày mai gặp! Còn có Cẩm Thành anh cũng đi chung nha!”

Cậu ta tinh thần trở nên tràn đầy khí thế, ngược lại, vẻ mặt của chị cậu lại tỏ ra khó chịu. Lý Cẩm Thành đã sớm phát hiện, Hà Kỳ Tuyên đối với Hà Chấn Hiên không hiểu tại sao rất không thích, đồng thời lại có vẻ rất kính sợ.

Cảm giác kính sợ này giống như sợ người có thế lực hoặc là người bề trên, nghĩ đến mình không thấy trên người cô ta phát hiện làn khói đen nên Lý Cẩm Thành cảm thấy được cô chỉ vì đơn thuần cảm thấy em mình không bằng Hà Chấn Hiên thôi.

Mặc kệ nói như thế nào, tương lai Hà gia cùng với Vinh Thịnh đều do Hà Chấn Hiên kế thừa.

“Mệt chết đi?”

Phát hiện Hà Chấn Hiên cầm tay của mình, Lý Cẩm Thành mở to mắt gật gật đầu.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện của Hà gia, cậu đã cảm thấy đau đầu.

Gần một giờ sau, lái xe đưa hai người về đến nhà.

Thấy Lý Cẩm Thành chuẩn bị lên lầu, Hà Chấn Hiên giữ chặt tay cậu, nói:”Em không nhìn xem quà sinh nhật anh tặng sao?”

Chiếc xe đó lúc trước cậu cũng từng ngồi qua, Lý Cẩm Thành đối với nó không có tò mò gì, nhưng nhìn biểu tình trên mặt Hà Chấn Hiên cậu vẫn tùy ý anh kéo tay của mình đi xem.

Lý Cẩm Thành tầm mắt rất nhanh ngừng ở một chiếc xe hơi thể thao màu xám hấp dẫn đậu ở bên cạnh.

Là nam nhân đều thích xe đẹp, mặc dù cậu chưa từng nghĩ tới mình sẽ chân chính có được.

“Tư Khải Lâm tại sao không tìm người đem xe đi?”

“Trả lại món quà người khác tặng cũng không hay lắm..”

Nói xong anh quay đầu lại, còn nói: “Nếu em thích, cũng có thể lấy chiếc xe đó.”

“Không cần.”

Thấy Lý Cẩm Thành xoay người, Hà Chấn Hiên theo sát cậu, hỏi:”Vì cái gì?”

“Không thích hợp, cái loại xe này dùng để thưởng thức là đủ rồi.”

Hành lý của cả hai đã được người giúp việc mang trở về, nhưng ngoài hành lý, trong phòng còn rất nhiều quần áo hiệu hugoboss mới đưa đến.

Lý Cẩm Thành cùng Hà Chấn Hiên mặc thử quần áo cảm thấy những trang phục hiệu này chất lượng vải rất tốt, thiết kế đơn giản, nhưng đối với Lý Cẩm Thành mà nói, trang phục này giá cả hơi mắc. Lúc trước cậu bình thường chỉ đợi lúc khuyến mãi mới đi mua, mà không phải giống như bây giờ, những bộ quần áo này ở Hồng Kông còn chưa công khai bán ra cũng đã có người của đại lý đem chúng nó đưa đến nhà cho bọn họ tự do lựa chọn.

Có những việc cần phải nhanh chóng tập thành thói quen, giống như khoảng tháng 11 năm trước đối mặt với nhiều quần áo mới như vậy, Lý Cẩm Thành rất kinh ngạc cũng không thích ứng.

“Anh tắm rửa trước, em đem quần áo này dọn dẹp lại một chút.”

Hà Chấn Hiên hiện giờ ăn mặc đều do Lý Cẩm Thành một mình phụ trách, đang đứng ở phòng khách chọn lựa trang phục thích hợp cho anh, Hà Chấn Hiên đã đi tới ôm lấy cậu, nói: “Là bởi vì lo lắng cho anh?”

Từ bệnh viện trở về Lý Cẩm Thành vẫn luôn trầm mặc, nghĩ cậu trừ mình ra những chuyện khác đều không để ở trong lòng, Hà Chấn Hiên không khỏi hỏi một câu.

Thấy Lý Cẩm Thành vẫn không nói lời nào, Hà Chấn Hiên ôm cậu càng chặt hơn, nói:”Ông nội của anh có thể đối với anh bất nhân, nhưng anh không thể đối với ông bất nghĩa.”

Đây là nguyên tắc làm người cơ bản nhất Lý Cẩm Thành biết điều đó là đúng, một lát sau cậu mới xoay người, nói:”Nếu tình trạng sức khỏe không cho phép, bản thân của ông lại không nguyện ý, đến lúc đó anh ngàn vạn không cần cậy mạnh…”

“Anh chưa bao giờ cậy mạnh mà hành sự.”

Nâng cằm của cậu lên hôn một cái trên bờ môi của cậu, Hà Chấn Hiên còn nói:”Cẩm Thành, anh hôm nay kỳ thật rất vui vẻ.”

Cụ thể vui vẻ cái gì anh chưa nói, nhưng Lý Cẩm Thành biết anh vì cái gì vui vẻ.

Ngày hôm sau cùng Hà Kỳ Phong cơm nước xong, Lý Cẩm Thành liền nhận được điện thoại của Trâu Tuấn Khải.

“Cẩm Thành, tôi là bạn tốt nhất của cậu, cậu thật sự không trở về tham gia hôn lễ của tôi sao?”

Hôn lễ của Trâu Tuấn Khải ngày mai sẽ cử hành, lúc trước bởi vì mình phải cùng Hà Chấn Hiên đi Mĩ Quốc vài ngày, nên Lý Cẩm Thành đã cùng anh ta nói tạ tội, nói mình có việc không trở về kịp.

Nghe được ngữ khí hề hề đáng thương của Trâu Tuấn Khải, Lý Cẩm Thành nén cười, nói: “Tôi đã trở về rồi, ngày mai tôi sẽ đi tham gia hôn lễ của anh.”

Trâu Tuấn Khải ở đầu kia điện thoại hoan hô, còn nói:”Tôi không tìm được người thích hợp làm rể phụ! Cái này tốt lắm! Cậu trốn không thoát!”

“Cái gì gọi là tôi trốn không thoát?”

“Phù dâu là em gái của vợ tôi! Rất được! Hơn nữa, vợ của tôi thực thưởng thức cậu, cô ấy cảm thấy được nước phù sa không lưu ngoại nhân điền, lần này chúng ta nhất định tác hợp hai người các cậu!”

Trâu Tuấn Khải bởi vì kích động giọng nói trở nên thực lớn tiếng, Lý Cẩm Thành liếc mắt một cái nhìn sang Hà Chấn Hiên ngồi bên cạnh đang xem văn kiện, không hiểu sao đột nhiên chột dạ.

“Em phải đi tham gia hôn lễ của bạn à?”

Nghe Hà Chấn Hiên hỏi mình, Lý Cẩm Thành gật đầu, còn nói:”Cũng là đồng nghiệp.”

Lại một lát sau cậu do dự mở miệng:”Anh có muốn theo giúp em không?”

“Em đồng ý?”

Cho tới nay, đều là Lý Cẩm Thành không muốn công khai quan hệ của hai người.

Thứ nhất là do Hà Chấn Hiên thân phận đặc thù, thứ hai, một khi bị người khác biết mình đã cùng Hà Chấn Hiên kết hôn, Lý Cẩm Thành rất sợ người ta có tâm tư khác thường tới gần cậu làm cho Hà Chấn Hiên thêm phiền toái.

Nhưng hiện tại, cậu muốn cùng Hà Chấn Hiên sống với nhau thật dài thật lâu, xuất quỹ cũng là chuyện tất nhiên.

Ngoại trừ như vậy thì cậu năm nay đã hai mươi sáu tuổi, các đồng nghiệp trong trường học lo lắng hôn nhân đại sự của cậu, cũng đã làm cậu mệt mỏi ứng phó.

Hơn nữa lại nói tiếp, không khí lúc này làm cho cậu chỉ có thể nói ra những lời như thế…

“Cẩm Thành, anh rất vui vẻ.”

Hà Chấn Hiên biểu hiện so với lúc cùng mình kết hôn càng vui vẻ hơn. Nhìn thấy anh như vậy, Lý Cẩm Thành lại có chút áy náy.

—-

Mấy ngày nay, trên tivi đều phát tin Vinh Thịnh thu mua một công ty nước ngoài.

Tin tức phát có phần hơi trể hoặc là Vinh Thịnh cố ý không công khai sự kiện này sớm, bởi vậy khi Lý Cẩm Thành ở tivi nhìn thấy Hà Chấn Hiên thì màn ảnh truyền tới hình ảnh anh mới vừa đàm phán xong vụ thu mua đang đi ra khỏi sân bay Hồng Kông.

Hà Chấn Hiên khá nổi danh bởi vì anh có năng lực cùng với bề ngoài khá đẹp mắt, ở trên mạng có vô số người mến mộ.

Hồng Kông thông tin rộng rãi, bởi vậy tin tức của anh không chỉ có ở giới tài chính và kinh tế, mà ngay cả giới giải trí cũng có thể thấy.

Người chủ trì trong giới giải trí có vẻ thực kích động, vừa nói đến đây một bên nắm microphone chạy tới trước cửa sân bay.

Hà Chấn Hiên không tiếp hình thức phỏng vấn nào hơn nữa chung quanh rất nhiều bảo an, bởi vậy màn ảnh chỉ có thể bắt được hình ảnh của anh khi bước nhanh ra sân bay.

Anh mặc chính trang tối màu kết hợp áo khoác cùng màu, vẻ mặt hơi lạnh lùng, lại phối hợp với bảo tiêu sau lưng, dưới ánh sáng máy ảnh của phóng viên hoàn toàn giống với người mẫu quốc tế.

Lý Cẩm Thành nắm trong tay điều khiển từ xa, không khỏi đối với hình ảnh của Hà Chấn Hiên mà si mê.

Cậu nghĩ so sánh với bình thường Hà Chấn Hiên mặt đối với cậu ôn nhu săn sóc, cậu càng thích anh lơ đãng toát ra một vẻ lãnh đạm xa xôi.

Rất cấm dục lại quyến rũ có phải hay không?!

Giống như cậu nhiệt huyết sôi trào còn có các phóng viên ở hiện trường.

“Hà tiên sinh! Hà tiên sinh!”

Có một người nọ bị người chung quanh đẩy một cái, nháy mắt té ngã ở bên chân Hà Chấn Hiên.

“Cẩn thận một chút.”

Trên màn ảnh gương mặt Hà Chấn Hiên được phóng đại, bảo tiêu không để ý chung quanh ngăn trở đem phóng viên kia nâng dậy sau đó anh còn nhỏ giọng dặn dò một câu.

Thanh âm rất có từ tính, tươi cười thực đẹp đến chết người!

Lý Cẩm Thành ngơ ngác nhìn màn hình, cho đến khi Hà Chấn Hiên từ công ty trở về, cậu vẫn như trước một bộ mặt đỏ tai hồng, bộ dáng như nai con ngược ngùng.

Hà Chấn Hiên không rõ suy nghĩ của cậu, chỉ cảm thấy đêm đó Lý Cẩm Thành ở trên giường biểu hiện rất nhiệt tình.

—-

Ngày hôm sau là ngày Trâu Tuấn Khải kết hôn, trường học sắp khai giảng, bởi vậy trong hôn lễ có rất nhiều đồng nghiệp đã trở lại Hồng Kông tham dự.

Hà Chấn Hiên là người điển hình cuồng công việc, vừa trở về vài ngày, anh liền bắt đầu vào công việc không nghỉ ngơi.

Hôm nay anh có việc, buổi chiều cho đến khi khai tiệc anh đều không có xuất hiện.

“Cẩm Thành, sao cậu điện thoại nhiều vậy? Sao không cùng đi ra chung vui.”

Em vợ của Trâu Tuấn Khải từ nhỏ đã được người nhà cho ra ngoại quốc du học, bởi vậy tính cách so với các cô con gái bình thường càng thêm nhiệt tình sáng sủa, đại khái là vì có sự tác hợp nên hai người bọn họ chỗ ngồi được an bài cạnh bên nhau.

Lý Cẩm Thành thích các cô gái có tính cách này, bởi vậy cùng cô trao đổi số điện thoại di động.

Nghe thấy trước cửa truyền đến âm thanh ồn ào Lý Cẩm Thành không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Nhưng do chỗ đó tụ tập không ít người, Lý Cẩm Thành không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy tiếng ồn ào này từ ngoài cửa dần khuếch tán đến đại sảnh này.

“Chuyện gì xảy ra?”

Lý Cẩm Thành nghe Trâu Tuấn Khải nói có bạn làm minh tinh tới, cậu nghĩ không chừng là người nọ đến đây.

“Cẩm Thành.”

Lý Cẩm Thành ngẩng đầu, trước mặt là Hà Chấn Hiên đang mỉm cười, tuy rằng Lý Cẩm Thành rất muốn bỏ qua, nhưng vào thời điểm này cậu cảm thấy toàn bộ đại sảnh mọi người đều nhìn về phía bọn họ.

“Trời à! Cậu tại sao biết anh ta? Anh ta gần đây ở trên mạng thực nổi tiếng! Là bạch mã vương tử của toàn bộ phụ nữ ở Hồng Kông!”