Tân Hôn

Chương 17




Lý Cẩm Thành vốn cho là tầng khói đen này đại biểu cho những người chán ghét hoặc là thống hận mình, hiện giờ xem ra, nói không chừng là cậu suy nghĩ quá nhiều.

Bởi vì trước đây cậu cùng Tiếu Lương Ngọc không quen biết nhau.

“Tôi là chú của Tiếu Tĩnh Văn, cậu là chủ nhiệm lớp của nó?”

Lý Cẩm Thành dạy học được ba năm ở ban quốc văn, đồng thời cũng là chủ nhiệm lớp.

Biết anh ta có thiện ý nhắc nhở chính mình, Lý Cẩm Thành rất nhanh lấy lại tinh thần, nói: “Đúng vậy.”

Nghĩ một lát, cậu còn nói: “Tôi rất thích nghe anh diễn tấu violon.”

Tiếu Lương Ngọc đại khái không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp fan hâm mộ, sửng sốt một chút, anh ta mới tươi cười chân thành cùng Lý Cẩm Thành nói lời cảm tạ.

Tiếu Lương Ngọc nhìn qua trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, màu da khá trắng, mái tóc dài mượt che khuất trán, ngũ quan làm cho người khác cảm giác thực thoải mái.

Có thể là bởi vì thói quen hoặc chức vị trong công việc, nên cả người anh ta toát ra khí chất lạnh lùng, nhưng cười rộ lên thì lại mang một chút ấm áp.

“Tĩnh Văn quên mang sách bài tập, vừa vặn tôi thấy được nhất thời hứng khởi đem tới cho nó.”

Là sách bài tập sáng nay cần nộp, Lý Cẩm Thành cười nhận lấy cầm trong tay, nói: “Tôi lát nữa sẽ đưa cho nó.”

Tiếu Lương Ngọc đánh giá cẩn thận cậu,rồi nói: “Cậu tên gì?”

Anh ta nhìn cậu có chút ngạc nhiên, Lý Cẩm Thành nói ra tên của mình, Tiếu Lương Ngọc lại cười nhẹ nghiêng đầu, nói: “Cậu nói cậu thích nghe tôi diễn tấu violon?”

“Ừ, đúng vậy…”

“Tôi có buổi độc diễn vào ngày hai mươi tám tháng này, ngày mai tôi sẽ đưa cho cậu hai vé mời được hay không?”

Lý Cẩm Thành không nghĩ tới anh ta lại nhiệt tình như vậy, cậu liên tục xua tay, nói: “Không cần, tôi hai ngày này đã đi mua vé…”

“Chủ sự Phương đưa vé cho tôi, dù sao, tôi ở nơi này không có nhiều bạn bè, coi như quen biết thêm một người bạn cũng tốt lắm.”

“Chỉ là…”

“Cứ như vậy đi, ngày mai tôi đến đây đưa vé cho cậu.”

Nhìn bóng dáng Tiếu Lương Ngọc, Lý Cẩm Thành thấy anh ta không giống như trong tưởng tượng của mình, rất khiêm tốn, gần gũi, cũng không có làm cao như những người nổi tiếng khác.

Ngày hôm sau buổi chiều sau khi tan học, Tiếu Lương Ngọc đúng hẹn tới, biết Lý Cẩm Thành không có việc bận, anh ta lại mời Lý Cẩm Thành ăn cơm.

“Tôi ở nơi này thật sự không có bạn bè gì, nên tìm không thấy người cùng ăn cơm.”

Lý Cẩm Thành biết anh ta sinh ra và lớn lên ở nước ngoài, thấy Tiếu Lương Ngọc vẻ mặt thất vọng cậu cũng có chút không đành lòng, nghĩ một lát, cậu mới nói: “Có qua có lại, anh cho tôi vé, tôi mời anh ăn cơm?”

Tiếu Lương Ngọc tính cách có chút trẻ con, nghe Lý Cẩm Thành nói như vậy, anh ta vui vẻ ra mặt gật đầu nói: “Được a!”

Anh lái một chiếc xe hơi thể thao màu xám bạc,thấy Lý Cẩm Thành ngồi ở vị trí phó lái quan sát bốn phía, Tiếu Lương Ngọc vừa khởi động xe vừa nói: “Xe là chủ sự Phương tạm thời cho tôi mượn.”

Tiếu Lương Ngọc còn trẻ đã thành danh, thành công tổ chức vài buổi lưu diễn khắp thế giới. Lý Cẩm Thành đoán điều kiện kinh tế của anh ta hẳn sẽ không quá kém.

Nghĩ như vậy cậu lại nhớ tới Hà Chấn Hiên, người nọ trừ bỏ không thích nói chuyện, tính tình thì cũng trầm mặc. Lý Cẩm Thành từ khi biết anh đến bây giờ cũng chỉ thấy anh chạy một chiếc xe hơi màu đen của châu Âu.

Không biết là có phải tâm linh tương thông không, Lý Cẩm Thành vừa nghĩ đến Hà Chấn Hiên, Hà Chấn Hiên liền gửi cho cậu một tin nhắn, hỏi cậu về đến nhà hay chưa.

Lý Cẩm Thành rất ít khi chủ động nhắn tin cho anh, thứ nhất là sợ quấy rầy đến công tác của anh, thứ hai cá tính cậu rối rắm, thường thường cũng không biết nên nhắn cái gì, thời gian suy nghĩ có thể hơn một giờ. Bởi vậy chuyện nhắn tin này cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Thời gian Hà Chấn Hiên nhắn tin điều cố định, nội dung cũng đơn giản, bình thường hỏi cậu có ăn cơm không, có mệt hay không.

Nhưng dù vậy, mỗi lần nhận được tin nhắn trong lòng Lý Cẩm Thành vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.

“Bạn gái sao?”

Thấy sau khi trả lời tin nhắn Lý Cẩm Thành nghiêng đầu nhìn về phía chính mình, Tiếu Lương Ngọc ho nhẹ, nói: “Cậu cười rất ngọt ngào.”

Ngọt ngào là loại tình cảm có thể làm cho con người khó khống chế cảm xúc nhất, nghe Tiếu Lương Ngọc trong giọng nói có vẻ trêu chọc, gương mặt Lý Cẩm Thành cũng đỏ ửng lên.

Cũng may Tiếu Lương Ngọc hiểu được một vừa hai phải, mặc dù Lý Cẩm Thành đối với anh ta có hảo cảm, anh ta cũng không có vì vậy mà trêu chọc cậu.

Xe đừng lại trước cửa nhà hàng cơm Tây, phát hiện anh ta biết trước địa điểm mình muốn đến Lý Cẩm Thành kinh ngạc nhìn về phía anh ta, nói: “Sao anh biết tôi muốn đến đây?”

Tiếu Lương Ngọc đứng ở trước cửa ký tên của mình cho một fan hâm mộ, a một tiếng, nói: “Bởi vì cậu thoạt nhìn rất lương thiện nên dễ đoán.”

Anh ta và Lý Cẩm Thành trước đây không có tiếp xúc qua. Một người kiến thức rộng rãi, cách nói năng hài hước, một bữa cơm ăn xong, hai người đều có vẻ nói chưa hết chuyện.

“Không mời tôi lên nhà ngồi một chút?” Thời điểm nói chuyện là lúc Tiếu Lương Ngọc ghé vào cửa kính xe nhìn cậu. Trên người anh mặc một bộ quần áo màu lam làm cho khí chất của anh càng thêm mềm mại. Nhưng bởi vì hai người đều uống một chút rượu nên chất cồn bắt đầu phát huy tác dụng khiến cho Tiếu Lương Ngọc ánh mắt biếng nhác, chỉ là một động tác lơ đãng nhấc đầu vuốt tóc cũng lộ ra chút ý vị phong lưu.

Lý Cẩm Thành thừa nhận Tiếu Lương Ngọc như vậy rất quyến rũ, nhưng cậu trời sinh tính chậm chạp, mặc dù là bạn tốt, cậu cũng sẽ tự giác bảo trì một chút khoảng cách. Bởi vậy khi nghe Tiếu Lương Ngọc nói cậu quả quyết cự tuyệt, chỉ nói không tiện.

“Cũng là…”

Tiếu Lương Ngọc thoạt nhìn có chút tiếc nuối, nhưng rất nhanh anh ta khôi phục như bình thường, phất phất tay, mới nói: “Đến lúc đó nhớ đến xem tôi diễn tấu nhé!”

Xe thể thao động cơ phát ra tiếng vang thật lớn, Lý Cẩm Thành xoay người, nghĩ Tiếu Lương Ngọc tài hoa cùng với cá tính như vậy thật là một người rất thú vị.

Buổi độc diễn của Tiếu Lương Ngọc diễn ra vào cuối tuần, Lý Cẩm Thành không có bạn đi cùng, bởi vậy người cậu ngay từ đầu nghĩ đến là Trâu Tuấn Khải.

Nhưng Trâu Tuấn Khải chỉ thích rock ‘n roll, nhưng mà nghĩ đến bạn gái của mình thích, anh ta không nói hai lời đã lấy một vé trong tay Lý Cẩm Thành.

Lý Cẩm Thành không nói gì nhìn anh ta, ý nghĩ mời Hà Hạo Nhân cùng đi với mình nghe diễn tấu chỉ có thể từ bỏ.

Buổi chiều thứ sáu, rời khỏi phòng làm việc của Tống Lưu Bạch, ăn cơm tối xong, Lý Cẩm Thành mới lái xe đi đến chỗ biểu diễn âm nhạc mà Tiếu Lương Ngọc sắp biểu diễn.

Chỗ ngồi của cậu gần sân khấu thuộc khu vực vip, đến nơi đã thấy bạn gái của Trâu Tuấn Khải ngồi ở chỗ kia. Cô mặc một bộ lễ phục, trang điểm thanh nhã, Lý Cẩm Thành lễ phép cùng cô cười cười, cũng không nói thêm gì.

Diễn tấu bắt đầu, Lý Cẩm Thành quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện nơi này có sức chứa đến mấy ngàn người cũng không còn một chỗ trống. Nghĩ đến sau này danh tiếng Tiếu Lương Ngọc ngày càng nổi bật, cậu cũng có chút cảm khái.

Không giống như khi các minh tinh biểu diễn có một đám người cuồng hoan, độc diễn là một loại hình đem tới cho người nghe một loại hưởng thụ cực kỳ êm dịu.

Lý Cẩm Thành sở dĩ thích diễn tấu violon là bởi vì nó có thể biểu đạt cảm xúc trào dâng hơn so với nhạc khí khác. Mặc dù không có cảm xúc, nhưng chỉ cần nghe tiếng đàn violon có thể làm cho mình cảm động, làm cho cuộc sống tràn ngập nhiều chờ mong cùng kích tình.

Không giống như cậu suy nghĩ mông lung, trên sân khấu Tiếu Lương Ngọc có vẻ càng thêm nội liễm chuyên chú, đồng thời cả người quanh quẩn một loại khí tức cao quý. Chính là khí tức này, khiến cho làn khói đen chung quanh anh ta trở nên thưa thớt.

Lý Cẩm Thành đoán anh ta xem âm nhạc như tính mạng của mình, biểu tình trên mặt anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng như thế.

Sau khi Tiếu Lương Ngọc diễn tấu gần hai giờ thì chấm dứt, Lý Cẩm Thành chuẩn bị về nhà thì cậu nhận được điện thoại của Tiếu Lương Ngọc gọi tới. Anh ta muốn mời Lý Cẩm Thành tham gia tiệc khánh công.

Nghĩ đến mình không quen biết ai ở đó, lại chưa từng tham dự qua trường hợp như vậy nên Lý Cẩm Thành cự tuyệt.

“Cẩm Thành, ngày đó cậu đã nói, nói chúng ta là bạn bè.”

Loại người làm nghệ thuật này, bởi vì rất ít tiếp xúc với nhiều người nên có vẻ không rành thế sự, hoặc là nói tùy hứng.

Nhưng Lý Cẩm Thành ở phương diện này lại rất khoan dung, nghe Tiếu Lương Ngọc cùng mình làm nũng, cậu vẫn là chiều theo anh đi vào hậu trường.

Tiệc khánh công của Tiếu Lương Ngọc được tổ chức ở một khách sạn nổi tiếng nhất ở Hồng Kông, ngoại trừ phóng viên ở ngoài cửa, nếu theo địa vị phân chia người tới tham gia yến hội phân làm hai loại.

Một loại giống như Tiếu Lương Ngọc, trên người lộ ra một cỗ phong độ của người trí thức, tuy rằng không nói ra nhưng bên ngoài đã hiển thị rõ ràng.

Một loại khác là đối lập với Tiếu Lương Ngọc, ngoại hình hành vi bừa bãi nhìn bọn họ mặc ăn mặc có thể biết được.

Nhưng đám người kia có điểm giống nhau,tất cả đều là thanh lãnh cao ngạo.

Lý Cẩm Thành từ trước đến nay tự mình hiểu lấy, thấy Tiếu Lương Ngọc bận rộn, cậu chỉ là trốn ở một bên uống rượu ăn điểm tâm ngọt, hoặc là cùng người bên cạnh không quen biết tùy ý tán gẫu vài câu.

Cậu không uống được rượu, cũng có đủ tự chủ, cảm giác mình đã muốn uống say nên tìm Tiếu Lương Ngọc nói lời từ biệt.

“Lý Cẩm Thành, cậu trong tưởng tượng của tôi không giống nhau.”

Tiếu Lương Ngọc kéo cậu, hơi thở nóng bỏng phun ở trên gáy Lý Cẩm Thành.

Lý Cẩm Thành cười nghiêng đầu, nghĩ anh ta chắc cũng say giống mình.

Về tới nhà rồi tắm xong, cồn rốt cục bắt đầu phát huy tác dụng.

Tuy rằng không có uống say, nhưng mỗi lần như vậy Lý Cẩm Thành dễ dàng cảm thấy bi thương, đồng thời có cảm giác cô độc.

Cậu chưa từng có giống như bây giờ rất nhớ Hà Chấn Hiên, sau đó cậu gởi cho Hà Chấn Hiên một tin nhắn, nói em hôm nay đi nghe diễn tấu, khi đó em hy vọng anh ở bên cạnh em.

Ngữ khí hơi có vẻ buồn nôn, nhưng Lý Cẩm Thành cũng sẽ không vì vậy mà ngại ngùng. Không bao lâu Hà Chấn Hiên  nhắn tin trả lời lại, nói anh về sau đều sẽ đi cùng em.

Lý Cẩm Thành xem xong tin nhắn kia, cảm thấy mỹ mãn để điện thoại di động sang một bên.

Cậu kỳ thật không hiểu lắm cái gì gọi là Tình yêu. Đối với cậu mà nói, khi cậu cảm thấy tịch mịch có người thật tâm ở bên cạnh mình cũng đã đủ.

Nhận được điện thoại của Trâu Tuấn Khải là lúc Lý Cẩm Thành đang chuẩn bị lên giường ngủ, nghĩ đến hai người mấy giờ trước mới ở trường học gặp qua, cậu cũng không khỏi có chút ngạc nhiên.

“Cẩm Thành, ở nơi nào? Tôi có việc tìm cậu.”

Trâu Tuấn Khải trong giọng nói lộ ra men say, nhưng mặc kệ Lý Cẩm Thành hỏi anh ta thủy chung không chịu nói ra nguyên nhân.

Lý Cẩm Thành bất đắc dĩ, phải cùng anh ta hẹn ở khu vực gần Starbucks.

Trâu Tuấn Khải đến sớm hơn cậu, Lý Cẩm Thành tới đó thì anh ta đã gục xuống bàn, trước mặt là hai ly cà phê.

“Chuyện gì xảy ra?”

“Bạn gái của tôi mang thai.”

Lý Cẩm Thành sửng sốt một chút, lập tức cười, nói: “Đây không phải là chuyện rất tốt sao?”

Sao đó cậu vỗ nhẹ vai Trâu Tuấn Khải, nói: “Chúc mừng anh giấc mộng trở thành sự thật!”

“Chính là tôi không nghĩ tới sẽ sớm như vậy…”

Nghe anh ta nói như vậy, Lý Cẩm Thành mới phát hiện người này căn bản chưa trưởng thành.

Có một mục tiêu, mù quáng cố gắng, nhưng trên thực tế anh ta không chuẩn bị tốt tinh thần, cũng không có thể chịu trách nhiệm khi việc xảy ra.

Lý Cẩm Thành không thích cùng người uống say nói chuyện  nhân sinh, cậu nhàm chán ngẩng đầu nhìn bốn phía.

Chính là rất nhanh, cậu sửng sờ ở tại chỗ.

Cậu cùng Trâu Tuấn Khải ngồi ở gần vị trí quầy bar, đối diện đại sảnh góc phía bên phải là Tiếu Lương Ngọc cùng Hà Chấn Hiên ngồi xoay lưng lại với cậu.

Hai người này, một người nói mời cậu mấy ngày nữa ăn cơm, một người bảo ngày mai về nhà.

Nhìn hai người cùng đặt tay lên bàn, trong nháy mắt Lý Cẩm Thành cơ hồ muốn bóp nát cái ly cầm trong tay.