Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1037




Cả nhà Hạ Minh Chính đứng cứng còng tại chỗ, ông có chút hối hận tại sao lại để mình xúc động như vậy. Thẩm Ý Quân ngơ ngác có chút không hiểu, nhưng cũng muốn biết họ đang nói gì, chẳng có quan hệ gì với bà, dù sao cũng có phải con bà đâu.

Hạ Dĩ Hiên chột dạ, mắt Lục Cẩm Vinh so với Sở Luật chẳng kém phần đen sâu trầm tĩnh. Đôi mắt đó bây giờ đang nhìn cô chằm chằm, làm cô muốn hét ầm lên, vùng vẫy cuồng loạn.

Hạ Nhược Tâm nhìn nhìn Thẩm Ý Quân đang cúi đầu sau đó thu hồi tầm mắt.

“Ông Hạ chẳng phải đòi hỏi tôi phải trả lời ông hay sao? Bây giờ tôi làm đây.” Cô rũ mi, ngón tay lần lần trên đầu ngón tay kia rồi bỏ xuống, cô thấy đau, nhưng cũng không so được với đau lòng.

“Tôi làm vậy chẳng qua cũng là học con gái ông thôi, con gái ông đem người khác nhốt lại, không cho ăn cơm, dùng ớt cay làm hỏng giọng nói của người ta, dùng dao lam rạch mặt, lại đánh gãy cả hai chân người ta.”

“Tôi không có.” Hạ Dĩ Hiên đột nhiên hét lên. Cô hoảng loạn chột dạ cũng đã là lạy ông tôi ở bụi này, người khác có thể không rõ, nhưng là cha đẻ Hạ Minh Chính sao lại có thể không biết con mình có làm việc đó hay không, từ nhỏ đến lớn, cứ khi nào cô làm gì sai sẽ có cái bộ dạng thế nào, còn không phải là thế này sao, đầu tiên là hét lên một tiếng, sau đó là đem tất cả sai sót đẩy lên người Hạ Nhược tâm.

“Có hay không, Hạ tiểu thư trong lòng chắc rất rõ ràng, còn …” lúc Hạ Nhược Tâm muốn nói tiếp thì Hạ Dĩ Hiên như nổi cơn điên nhào tới phía cô,

“Câm miệng, mày câm miệng cho tao!” Đúng lúc cô ta sắp đụng vào tóc Hạ Nhược Tâm, Lục Cẩm Vinh xoay người vươn một chân trực tiếp đá bay ra, mặt Lục Cẩm Vinh lúc này lạnh băng che giấu cảm xúc.

Anh đoán được một ít, chuyện này chính là chuyện anh nhìn thấy, chính tai nghe được nên vô cùng phẫn nộ, một đá này anh đã nương nhẹ, đối với loại đàn bà này, để cô ta chết thì ưu ái cô ta quá.

“Dĩ Hiên!” Hạ Minh Chính khiếp sợ, ông ta vội vàng chạy tới ôm lấy Hạ Dĩ Hiên, Hạ Dĩ Hiên bị đá mạnh đến nỗi lục phủ ngũ tạng chạy ra khỏi vị trí hết cả, ruột đau quặn lên.

Thẩm Ý Quân cũng bị dọa: “Đàn ông mà đánh phụ nữ mà không thấy ngại sao?” Bà bây giờ tuy không thích Hạ Dĩ Hiên nhưng cũng không thể để người khác coi thường nhà họ Hạ.

Hạ Nhược Tâm nghe có chút mệt, đem thân mình dựa vào mặt tường phía sau, hai mắt như nổi sương mù che kín nhưng vẫn rõ mười phần trong sáng,

“Hạ phu nhân không muốn biết người bị Hạ Dĩ Hiên hủy mặt, đánh gãy chân tên là gì sao?”

Hạ Dĩ Hiên cả bụng đau, trán đầy mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, cô muốn cảnh cáo Lục Tiêu Họa đừng nói nữa, Lục Tiêu Họa mày câm miệng cho tao, nhưng ả mở miệng chỉ thấy tiếng rên đau.

Thẩm Ý Quân sửng sốt một chút, tay đang chuẩn bị đỡ Hạ Dĩ Hiên cũng chậm rãi thu trở về.

Hạ Nhược Tâm khẽ động thân mình, lạ thật, cô chẳng thấy có chút nào khổ sở hay đau lòng, chỉ là có chút mệt mỏi chỉ muốn ngủ, cô nhẹ nâng môi đỏ, âm thanh sâu kín lại nổi thêm một chút tia ấm ách, cảm giác không rõ tên.

“Người kia cả ba người đều biết, rất quen thuộc, thậm chí trước đây cũng tương đối thân thiết.”

Hạ Minh Chính mở to hai mắt nhìn.

Thẩm Ý Quân môi run rẩy, thân thể cũng nhào lên.

“Các người nghĩ đến ai không?” Giọng cô giống như ma chú, rồi sau đột ngột mở ra như trận gió lạnh, bọc lấy người ở trong. “Tên của cô ấy là Hạ Nhược Tâm.”

Bốp một tiếng, Thẩm Ý Quân vươn tay giáng thẳng mặt Hạ Dĩ Hiên, Hạ Dĩ Hiên vừa bị đá đau không chịu nổi, trên mặt chịu tiếp một tát, thêm cảm giác sợ hãi vô biên, đôi mắt trợn ngược lên rồi ngất đi.

“Ý Quân bà…”  Hạ Minh Chính vừa muốn mở miệng, kết quả lại nghe bốp một tiếng, cái tát tiếp theo của Thẩm Ý Quân đã nằm trên mặt ông ta.

“Ý Quân, sự tình còn không có điều tra rõ…” Hạ Minh Chính chẳng để ý được cái mặt già của mình được nữa, một bên là con gái đang hôn mê, bên kia là bà vợ đang quá mức kích động,

Thẩm Ý Quân cười lạnh: “Chính ông biết rõ ràng con gái ông sinh ra tính tình thế nào, nó làm hay không chẳng lẽ ông còn không biết?”

Bà nói xong, cảm thấy mắt cũng hoa lên, người ngã quỵ trên mặt đất.

Hạ Nhược Tâm đi vào trong phòng, cô muốn ngủ, cô mệt mỏi.

“Đi xử lý đi.” Lục Cẩm Vinh nói với trợ lý của mình một câu, sau đó lại gần chỗ Lục Khả Ân.

“Ba, con đưa ba về.” Nhìn một cái thấy ngay tâm tình của ông thật không tốt.

Lục Khả Ân không thích bỏ đá xuống giếng, dù ông cực chán ghét Hạ Minh Chính, bóc người không nói rõ chỗ yếu, đánh người không vả mặt, ông còn chưa phải kẻ không có lương tâm như vậy.

“Được rồi.” Ông đứng thẳng lưng. “Ba chưa phải là lão già không động đậy được, con muốn làm gì thì làm đi, ba tự về.” Ông hừ một tiếng, ra khỏi phòng bệnh nhưng khuôn mặt lại trầm xuống thở dài một tiếng.

Đây là cái việc gì đây, bước chân ông ngừng một chút, phức tạp nhìn về phía phòng bệnh bên kia.

Tiểu Hoa của ông đúng là khổ quá.

Ông đoán được ít nhiều sự việc, tự mình biết được thân phận của đứa con gái này, nó là Hạ Nhược Tâm, nếu không làm sao nó có thể biết rõ ràng như vây, sao có thể đem Hạ Dĩ Hiên nhốt lại, nhưng tâm địa đứa nhỏ này vẫn quá là mềm yếu, mười ngày, thời gian mười ngày nhưng cũng không làm người đàn bà kia bị thương, chỉ là đói một ít, bẩn thỉu một ít.

Cuối cùng lại để mình thiếu chút nữa mất mạng. Xử lý việc nhà họ Hạ thế nào, cứ để xem ý tứ của đứa nhỏ này đi?

Muốn để hay muốn hủy, tự nó quyết định.

Hạ Nhược Tâm nằm xuống, cô muốn ngủ, lúc này một bàn tay đặt ở trên trán cô, cô mở hai mắt, là Lục Cẩm Vinh lúc này một bàn tay đặt ở trên trán cô, cô mở hai mắt, là Lục Cẩm Vinh.

“Người bên ngoài muốn xử lý ra sao? Lục Cẩm Vinh hỏi cô, không thể để nằm ở đây chiếm chỗ đi.

“Dạ…” Hạ Nhược Tâm mở hai mắt. “Anh xử lý hộ em đi, em chẳng muốn quản.”

“Được, chuyện này để anh xử lý.” Lục Cẩm Vinh rất thương cô em gái này. “Nhưng em cứ thế mà tha cho họ à?”

“Không đâu.” Hạ Nhược Tâm lại nhắm hai mắt. “Như vậy dễ dàng cho cô ta quá, cái cô ta muốn sẽ không có được, em không nghĩ sẽ cho cô ta sự trả thù nhẹ nhàng, có khi em không cần làm gì, để cô ta sợ hãi, cô ta bất an, để sự tham lam của cô ta… hàng đêm sẽ tra tấn cô ta. Cô ta sẽ ngày không được yên, đêm không được ngủ, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.”

Tra tấn thân thể chỉ là bình thường, tra tấn người ta ghê gớm nhất chính là tra tấn về tinh thần.

“Anh, anh đem con búp bê cho em được không?”