Tan Học Tớ Sẽ Chờ Cậu

Chương 7




Buổi tối, Đường Á Nam ngồi ăn cơm với Trịnh Thục Cầm, sau khi rửa bát xong cô trở về phòng, ném cặp sách qua một bên rồi bò lên giường, cầm điện thoại, vào giao diện thêm bạn tốt của Wechat.

Cô đã sớm thuộc làu làu số điện thoại của Chu Hạo rồi.

Một phút trôi qua, Đường Á Nam nhìn cái khung màu xanh thêm số liên lạc kia, không dám ấn vào.

Mười phút trôi qua, màn hình dừng lại tại giao diện xin nghiệm chứng, tay cô do dự ngập ngừng bên cạnh hai chữ "gửi đi"ở góc bên phải.

Qua nửa giờ, cô rốt cục lấy hết can đảm, ấn gửi đi.

Đang học tiết tự học buổi tối, Chu Hạo cảm giác điện thoại đang rung, cậu lấy ra xem.

[Wechat: 'Nam Nam cơn lốc nhỏ' gửi lời mời kết bạn cho bạn.]

Chu Hạo mặt không biểu tình nhìn lướt qua, giống như ngày thường lúc nhìn thấy vô số lời mời kết bạn khác vậy, ngay cả nút từ chối cũng chẳng muốn ấn xuống, trực tiếp tắt màn hình, tùy ý để nó nằm bên trong khung thông tin liên lạc tự sinh tự diệt.

Thẩm Tinh liếc chỗ cậu một cái qua, cười như không cười nói: "Cái tật xấu không để ý người khác này của cậu đến bao giờ mới sửa được đây, nói không chừng người ta gửi lời mời kết bạn là vì có việc đó."

"Không quen biết." Chu Hạo ném điện thoại vào trong ngăn bàn, nghiêng mặt nhìn Thẩm Tinh: "Cậu định tạm nghỉ học thật hả?"

Thẩm Tinh lười biếng ừ một tiếng, không để bụng nói: "Trong nhà có một chút việc, tớ phải rời khỏi thành phố S mấy tháng."

Chu Hạo gật đầu, không hỏi nhiều: "Chờ cậu trở về, chắc phải gọi tớ một tiếng đàn anh rồi."

Thẩm Tinh cười cười: "Vậy cơ?"

***

Đường Á Nam đợi cả tối, đợi đến lúc đã làm xong đề trong cuốn luyện ôn thi rồi mà điện thoại vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Cô đi tắm rửa, nhìn thời gian thì vừa hay 9 giờ rưỡi, tiết tự học buổi tối của Chu Hạo hẳn là vừa kết thúc.

Cô đang do dự có nên gọi cho Chu Hạo không thì Trịnh Thục Cầm đẩy cửa tiến vào, trong tay bưng một đĩa dưa gang.

"Nam Nam, đang nói chuyện với ai đấy?"

Trịnh Thục Cầm đặt đĩa ở đầu giường, rồi ngồi ở trên giường với cô.

Đường Á Nam lập tức ném điện thoại đi, cười híp mắt nũng nịu ôm lấy cánh tay của Trịnh Thục Cầm: "Không nói chuyện với ai ạ, mẹ, sao mẹ còn chưa đi ngủ thế?"

"Mẹ không ngủ được, vừa rồi mẹ nghe thấy tiếng con tắm rửa, nên muốn chuẩn bị ít đồ ăn cho con." Trịnh Thục Cầm từ ái sờ sờ đầu của Đường Á Nam: "Con làm xong hết bài tập rồi à?"

"Dạ, con làm xong hết rồi."

"Làm xong rồi thì nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức muộn quá, dạo này con lại gầy rồi đây này."

"Có à?" Đường Á Nam nhéo mặt mình một cái, kéo ra được một viên "bánh bao" nho nhỏ tròn tròn: "Mẹ xem, vẫn còn thịt đây này."

Trịnh Thục Cầm bị cô chọc cười.

Mẹ Trịnh ngồi lại khoảng mười phút, bà vừa đi cái, Đường Á Nam lập tức cầm điện thoại lên.

Cách một khoảng thời gian như thế đã hòa nhạt đi cảm xúc muốn gọi điện cho Chu Hạo vừa rồi của cô.

Cũng đúng, cô và Chu Hạo cũng không tính là quá thân quen gì, chỉ là cô muốn tâm sự, trò chuyện với cậu ta nên cô mới hỏi Cù Duệ xin số điện thoại của cậu ta. Nhưng nếu thật sự gọi điện thoại cho Chu Hạo, thật sự cô cũng không biết nên nói cái gì.

Nghĩ nghĩ, Đường Á Nam lần nữa ấn mở Wechat, tại giao diện xin kết bạn bổ sung một câu: [Tôi là Đường Á Nam, chúng ta có thể kết bạn với nhau không?]

Chu Hạo đang trên đường về nhà, cảnh vật hai bên cửa sổ xe không ngừng lùi lại phía sau.

Chu Thần ngồi ở bên cạnh cậu, tai đeo tai nghe, ngâm nga bài hát một cách không rõ ràng, không chút nào để ý tới cảm thụ của người bên cạnh.

Chu Hạo giống như đã sớm thành thói quen, rũ mắt nhìn dòng chữ mới xuất hiện trên màn hình kia.

[Nam Nam cơn lốc nhỏ: Tôi là Đường Á Nam, chúng ta có thể kết bạn với nhau không?]

Người này, một buổi tối gửi lời mời kết bạn cho cậu tận hai lần, nhớ tới lời nói lúc trước của Thẩm Tinh, cậu khó có khi nhẫn nại tính tình, nhắn lại một chữ.

[Ai?]

"..."

Hay lắm.

Ở đầu kia của điện thoại, Đường Á Nam ngả người xuống giường, chôn mặt vào bên trong gối đầu, qua một lúc lâu mới ngẩng đầu dậy.

Làm cô rối rắm cả một buổi tối, suy nghĩ vô số lý do vì sao cậu không chấp nhận lời mời kết bạn của cô, ví dụ như: có phải vẫn đang giận cô không, hay là không muốn để ý đến người như cô,... Kết quả người ta căn bản không biết cô là ai.

[Là tôi nha, tối qua chúng ta mới gặp mặt, cậu sẽ không quên tôi nhanh như vậy đấy chứ.]

Gửi xong, cô lăn một vòng trên giường, lẳng lặng chờ Chu Hạo trả lời.

Rất nhanh, bên kia đã gửi tin nhắn đến.

[ A, quên rồi.]

"..."

Nhìn một chuỗi dài lịch sử trò chuyện ở giao diện gửi lời mời kết bạn kia, Đường Á Nam yên lặng thở ra một hơi.

[Chúng ta nhất định phải nói chuyện như vậy à? Cậu có thể đồng ý lời mời kết bạn của tôi trước không?]

Phía đối diện không trả lời.

Lại chờ một lát vẫn không có động tĩnh gì, cuối cùng Đường Á Nam cũng từ bỏ.

Được thôi, lần đầu tiên trong cuộc đời cô theo đuổi một bạn nam, thế mà ngay cả thêm bạn bè trên Wechat cũng không được thêm, nói ra thật sự làm tổn hại uy phong chị đại ở trường THPT số 2 của cô.

***

Thứ bảy là sinh nhật Cù Duệ, trước đó một ngày, cậu ta đã mời Đường Á Nam cùng ra ngoài chơi.

Vốn dĩ Đường Á Nam không muốn đi lắm, nhưng ngẫm lại ngày đó là ngày sinh nhật mười tám tuổi của Cù Duệ, coi như là một ngày mang tính biểu tượng trong đời cậu ta, mà dù sao mọi người đều là bạn bè với nhau cả, nên Đường Á Nam lại đồng ý.

Buổi chiều thứ sáu, cô cố tình gọi cho quản lý siêu thị xin nghỉ, sau khi tan học lại đi mua quà sinh nhật cho Cù Duệ với Tôn Nhân Nhân.

"Chị Nam, chị định tặng cái gì thế?" Tôn Nhân Nhân cầm một cốc trà sữa, đi cạnh Đường Á Nam.

Cù Duệ này, gia cảnh giàu có, quà mà ngày thường nhận được cũng toàn là hàng cao cấp, Tôn Nhân Nhân lo lắng mấy món quà nhỏ mà các cô mua căn bản không lọt nổi vào mắt xanh của Cù Duệ.

Đường Á Nam lắc đầu: "Không biết, nên mới rủ cậu đi cùng đây."

Đường Á Nam thì ngược lại, cô không hề lo lắng về việc Cù Duệ sẽ chướng mắt đồ các cô tặng, dù sao thì lúc Cù Duệ đi chơi với bọn họ, ngoại trừ việc cậu ta mặc đồ tốt, dùng đồ tốt hơn bọn cô ra thì hoàn toàn không có chút nào chảnh chọe ra vẻ mình là thiếu gia cả. Chỉ là từ trước đến giờ cô chưa tặng quà sinh nhật cho các bạn nam bao giờ cả nên không có kinh nghiệm trong chuyện này.

Chọn một lúc lâu, cuối cùng Đường Á Nam mua cho Cù Duệ một bộ tai nghe Bluetooth, không quá đắt, nhưng đối với cô mà nói cũng không phải một con số nhỏ.

***

Ngày hôm sau, Đường Á Nam vẫn đến tiệm của Trịnh Thục Cầm giúp đỡ như mọi khi.

Bọn họ hẹn nhau vào buổi chiều, Đường Á Nam nghĩ giúp mẹ mình một lúc vào giữa trưa lúc đông người nhất này trước rồi mới đi tìm đám Cù Duệ.

Ai ngờ vừa đến cửa tiệm, mới chỉ kịp mở cửa ra, Triệu Việt, Cù Duệ và Tôn Nhân Nhân đã xuất hiện ở ngoài cửa.

"Sao mọi người lại tới đây?" Đường Á Nam hơi bất ngờ ngoài ý muốn.

Tôn Nhân Nhân cười tiến lên: "Muốn cho cậu bất ngờ đó nha."

"Hôm nay cũng không phải sinh nhật tớ, tớ cần gì bất ngờ chứ?"

"Cũng bởi vì không phải sinh nhật chị nên chúng em mới tới." Triệu Việt quen cửa quen nẻo đi vào trong tiệm chào Trịnh Thục Cầm đang bận rộn bên trong, sau đó mới nói: "Cù Duệ bảo rất lâu rồi không được ăn lẩu cay dì nấu nên nó muốn đến ăn."

Lúc Triệu Việt nói câu này thì vừa hay Trịnh Thục Cầm đang từ trong đi ra, mấy bạn học này của Đường Á Nam bà đều biết, nghe vậy bà vui vẻ nói: "Các cháu ngồi xuống trước đi, dì đi làm lẩu cay cho các cháu."

"Aiz, dì à, không không không, dì nghỉ ngơi đi, bọn cháu làm là được."

Tôn Nhân Nhân vội đi lên đỡ lấy Trịnh Thục Cầm.

Làm lẩu cay cũng không khác quá nhiều với lẩu bình thường, nước dùng đều đã nêm nếm trước rồi, chỉ cần bỏ đồ ăn vào, đợi chín thì vớt lên là được.

Cả sáng Trịnh Thục Cầm đã rửa sẵn rau củ, lúc này bà quả thật hơi mệt mỏi, nên bà cũng không ráng chống đỡ, chỉ vào nguyên liệu nấu ăn vừa mua đã được rửa sạch sẽ, nói với bọn họ: "Các cháu muốn ăn gì cứ chọn, dì mời."

Giá thành của một bát lẩu cay không tốn bao nhiêu tiền, bọn người Triệu Việt cũng không khách sáo với Trịnh Thục Cầm, từng người nói "Cảm ơn dì" với bà, làm cho Trịnh Thục Cầm vui như mở cờ trong bụng.

Sức khoẻ bà không tốt, ngày thường cơ hội chăm sóc con gái không nhiều, có những bạn học này ở trường chăm sóc con gái bà, bà cũng yên tâm.

Mấy người bọn họ mỗi người một bát lẩu cay, ăn xong thì đã đến giờ có khách tới.

Ba người không phải đến ăn không, bọn họ đều chủ động ở lại giúp, Tôn Nhân Nhân và Triệu Việt cùng đứng trong phòng bếp khiến căn bếp vốn dĩ đã nhỏ bé lại càng trở nên chật chội hơn, đến nỗi "bếp trưởng" là Trịnh Thục Cầm cũng không có chỗ đứng, Trịnh Thục Cầm dịch ghế đến ngồi ở trong góc, nhìn mấy đứa nhỏ bận rộn, lặng lẽ lau mắt.

Bên ngoài, thật vất vả nhân lúc được rảnh tay, Đường Á Nam đưa quà sinh nhật cho Cù Duệ: "Sinh nhật vui vẻ, cũng không quý giá gì cả, cậu đừng ghét bỏ."

"Sao có thể như vậy được!" Cù Duệ nhận lấy, mở ra thấy là một bộ tai nghe Bluetooth thì trực tiếp đeo vào tai: "Quà chị Nam đưa, cho dù là gì đi nữa em cũng thích!"

Đường Á Nam cười, vỗ Cù Duệ một cái: "Đừng đùa nữa."

***

Hai giờ chiều, trong tiệm coi như đã hết khách.

Vừa hay người Trịnh Thục Cầm thuê cũng tới, lúc này Đường Á Nam mới yên lòng theo đám Cù Duệ đi chơi.

"Hôm nay chỉ có mấy người chúng ta thôi hả?"

Bốn người bọn họ đi trên đường, người đi đường xung quanh đi tới đi lui, cực kỳ náo nhiệt.

"Không, em còn hẹn những người khác nữa, tối nay cùng đi ăn một bữa cơm, rồi đi KTV hát." Cù Duệ nhìn về phía Đường Á Nam: "Chị Nam, chị thấy sắp xếp như thế được không?"

"Sinh nhật cậu cậu quyết định là được." Đường Á Nam rất dễ nói chuyện, chỉ cần không đến chỗ chướng khí mịt mù như quán nét thì chỗ nào cũng được.

Tôn Nhân Nhân đi dạo một vòng ngay tại chỗ: "Nhưng bây giờ cách giờ ăn cơm tối tận mấy tiếng liền, chúng ta cứ đứng ở ven đường thôi hả?"

Triệu Việt nghĩ nghĩ: "Hay là chúng ta đi xem phim đi? Vừa hay Hạ Lâm nói gần đây bộ phim em ấy thích công chiếu, tớ gọi em ấy ra cùng đi xem nhá?"

Tôn Nhân Nhân trợn trắng mắt: "Sao hiện giờ trong đầu cầu đều là em Hạ Lâm vậy, cứ ba câu là lại nhắc tới em ấy."

Triệu Việt mập mờ nháy mắt mấy cái với Tôn Nhân Nhân: "Khi nào cậu có con trai theo đuổi cậu sẽ hiểu."

"Ngừng, tớ mới không cần hiểu."

Nửa giờ sau, năm người bọn họ gặp nhau ở cổng rạp chiếu phim.

Bọn họ đều biết Hạ Lâm, cũng từng nói chuyện qua với nhau rồi, Triệu Việt phụ trách đi mua vé xem phim, Cù Duệ đi mua đồ uống và bắp rang, ba nữ sinh còn lại thì ở cùng một chỗ với nhau.

"Chị Nam, nghe nói chị muốn lấy số điện thoại của Chu Hạo ạ? Thế nào thế nào, anh ấy có để ý đến chị hay không?" Hạ Lâm bát quái dựa vào Đường Á Nam, trong mắt tất cả đều là biểu tình muốn biết hết mọi chuyện.

"Sao em biết?" Đường Á Nam vô thức hỏi.

"Cái đấy còn phải hỏi sao, khẳng định là tên Triệu Việt kia nói cho em ấy biết." Tôn Nhân Nhân ở cạnh xen vào.

Hạ Lâm gật gật đầu: "Đúng thế, lúc anh Triệu Việt nói với em, em liền sợ ngây người. Chị Nam, chị không biết đâu, ở trường em có không ít các bạn nữ gửi lời mời kết bạn Wechat cho anh Chu Hạo đấy, từ lớp mười đến lớp mười hai đều có, thậm chí còn có mấy em cấp 2, nhưng không một ai được anh ấy accept cả, tất cả đều trở thành phông nền như nhau. Chúng em vẫn đang đợi xem ai có thể khiến anh ấy động tâm trước đấy."

Tự châm chú nói xong, Hạ Lâm lại cười hì hì sáp vào Đường Á Nam: "Chị Nam, chị phải cố lên, em rất coi trọng chị!"

Một trong những "phông nền" - Đường Á Nam cứng đờ giật giật khóe miệng: "...Chị sẽ cố."