Tan Học Tớ Sẽ Chờ Cậu

Chương 4




Lúc Đường Á Nam về đến nhà đã gần mười giờ rồi.

Đèn trong phòng khách tối lờ mờ, gian phòng cuối cùng ở phía đông kia lấp ló lộ ra vài tia sáng yếu ớt.

Đường Á Nam đưa tay gõ hai lần rồi đẩy cửa đi vào.

"Mẹ, con về rồi."

"Nam Nam, tới đây." Trịnh Thục Cầm dựa vào đầu giường, hơi vẫy tay với Đường Á Nam: "Hôm nay đi chơi với bạn vui không con?"

"Vui ạ." Đường Á Nam cười gật đầu: "Bọn con đi ăn lẩu, còn đến KTV hát hò. À đúng rồi, tiệm lẩu kia mới được khai trương, rất sạch sẽ, không ồn, canh cá ở đó ngon cực kỳ, cá tươi vị cũng đậm đà. Mẹ, mấy ngày nữa con dẫn mẹ đi ăn nhé."

"Được." Trịnh Thục Cầm cười.

"Mẹ, mẹ có mệt không, mẹ nghỉ ngơi sớm đi." Đường Á Nam lo lắng nhìn Trịnh Thục Cầm.

Trịnh Thục Cầm lắc đầu: "Hai ngày trước cô giáo Lâm gọi cho mẹ, nói thành tích kỳ thi tháng lần này của con rất tốt, mẹ rất vui."

Biết mẹ muốn nói gì đó, Đường Á Nam liền vểnh tai lên lắng nghe.

Trịnh Thục Cầm nắm chặt tay của cô, khóe miệng lộ ra một nụ cười chua xót: "Nam Nam, con sắp lên lớp mười hai rồi, dù thành tích của con luôn rất tốt, nhưng lớp mười hai là một năm vô cùng quan trọng trong đời con, mẹ không muốn con có bất kỳ gánh nặng nào cả. Chỗ mẹ còn một ít tiền tiết kiệm, con cầm đi, nghe cô Lâm, đến THPT số 1 dự thính. Giáo viên rồi cả điều kiện học tập, không khí học tập ở trường THPT số 1 tốt hơn trường THPT số 2 rất nhiều, đến đó có thể học được nhiều thứ hơn, tương lai cũng có thể thi đỗ một trường đại học tốt hơn."

"Mẹ." Đường Á Nam ngăn động tác xoay người của Trịnh Thục Cầm.

Mấy năm trước Trịnh Thục Cầm bị mắc căn bệnh Uremia*, mỗi tuần đều phải đến bệnh viện tiến hành lọc máu hai lần, chỉ nguyên tiền thuốc men hàng năm đã tiêu tốn mấy ngàn tệ. Vì liên quan đến tình hình bệnh tật mà bà không có cách nào làm việc như người bình thường được, thế nên bà đã mở một cửa hàng nhỏ ở gần nhà, thuê một người làm giúp, bình thường lúc sức khỏe tốt bà sẽ đến tiệm làm việc một chút, sức khỏe không tốt thì đến hỗ trợ trông quán, số tiền kiếm được của cả một năm trừ đi tiền vốn cũng không được nhiều.

Nên học phí và tiền sinh hoạt bình thường của Đường Á Nam, đều là cô tự mình làm thêm kiếm được, thỉnh thoảng kiếm được nhiều, còn thừa ra một ít cô sẽ tích cóp lại để làm giải phẫu cho Trịnh Thục Cầm.

"Mẹ cứ giữ lại tiền đó đi, không cần cho con, con có thể tự mình kiếm tiền học được. Bác sĩ đã nói rồi, thận...có thể sẽ có bất cứ lúc nào, cũng có thể bỏ lỡ mất bất cứ lúc nào, cho nên mỗi cơ hội chúng ta đều không thể bỏ qua." Đường Á Nam nắm tay của Trịnh Thục Cầm.

Lúc cô mười tuổi hai mẹ con đã mất liên lạc với bố; lúc cô mười hai tuổi mẹ lại mắc urê huyết, tuổi còn nhỏ cô đã phải trải qua những sự việc mà hầu như sẽ không xảy ra ở trong những gia đình khác, khiến cô thành thục hơn nhiều so với các bạn nữ bình thường cùng tuổi khác.

Nhìn cô con gái hiểu chuyện của mình, mắt Trịnh Thục Cầm có chút chua chua: "Đều tại mẹ liên lụy con."

"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy." Đường Á Nam cúi người tiến lên, che miệng của Trịnh Thục Cầm lại: "Trước khi đi bố có dặn con phải chăm sóc mẹ thật tốt, con đã đồng ý rồi thì nhất định phải làm được như vậy."

Nói tới bố của cô, mắt Trịnh Thục Cầm lại đỏ lên: "Bố con..."

"Bố con sẽ quay về." Đường Á Nam khẳng định nói.

***

Trịnh Thục Cầm mở một cửa hàng bán lẩu cay.

Bà lựa chọn bán thứ này này, thứ nhất do lẩu cay dễ nấu, không tốn sức, nằm trong phạm vi sức khoẻ của bà có thể đảm đương được, thứ hai cũng là vì Đường Á Nam thích ăn.

Ngày hôm sau là thứ bảy, không cần đi học.

Chưa đến 8 giờ, Đường Á Nam đã tỉnh dậy.

Trong nháy mắt ngồi dậy đó, tóc của cô rối bời, trong đầu cũng hơi trống rỗng.

Tối hôm qua cô nói chuyện một lúc với mẹ, sau khi quay về phòng của mình, cô còn ngồi làm cho xong bài tập cuối tuần giáo viên giao cho, đến tận hơn 4 giờ sáng mới đi ngủ.

Tám giờ tròn, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên.

Đường Á Nam ngáp một cái, vén chăn lên bò xuống giường, đi đến phòng tắm soi gương, trong gương là một đôi mắt to đen nhánh sáng ngời còn mang theo chút buồn ngủ, chắc là do tối qua không ngủ đủ, mí mắt sưng vù, khá nhiều quầng thâm mắt.

Cô vừa đánh răng, vừa đắp khăn lông ướt lên mắt.

Sáng hôm nay cô rảnh, có thể để mẹ ngủ thêm một lát, cô sẽ giúp mẹ đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn cần dùng trong quán.

Giữa trưa cuối tuần người ăn lẩu cay tương đối nhiều, cô sẽ đến đó giúp đỡ, đến một hai giờ chiều lại đến siêu thị làm thêm, làm ở loại siêu thị đến tối mới đóng cửa này có thể kiếm được nhiều hơn chỗ khác một trăm tệ.

Chủ nhật cũng giống như vậy.

***

Thời gian hai ngày thoáng cái đã qua, Đường Á Nam đi ra khỏi siêu thị.

Đứng đấy thu tiền hai ngày, không chỉ chân đau nhức, mà cả người cô đều mệt đến mức muốn rời ra từng mảnh.

Nhất là tối nay cô còn gặp phải một khách hàng khó chơi, uống say còn đến mua đồ, lúc trả tiền giống như cố ý gây chuyện với cô vậy đó, lúc thì chọn cái này lúc lại chọn cái kia, còn nói muốn khiếu nại cô, may mà những người xung quanh nói giúp cô nên mới tránh được phiền phức, nếu không hai ngày này cô đã mất lương rồi.

Siêu thị mà cô làm thêm cách nhà cô khoảng mười phút đi xe, nhưng giờ này đã sớm không có xe buýt, cô lại không muốn lãng phí tiền đặt xe, nên đã một mình đi trên đường, người đi đường lúc này vô cùng thưa thớt.

Hiện tại là tháng tư, là thời điểm thời tiết dễ chịu nhất ở thành phố S, không lạnh cũng không nóng, chỉ là chênh lệch nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm khá lớn.

Lúc đi ngang qua cổng trường THPT số 1, Đường Á Nam kéo sát cổ áo lại.

Cửa trường THPT số 1 mở một phần mười, chỉ đủ cho hai người sóng vai ra vào, lẻ tẻ có một số học sinh kết thành nhóm đi từ bên trong ra.

Đường Á Nam ngẩn ra, sau đó cô mới ý thức được hôm nay là chủ nhật, mà buổi tối chủ nhật ở trường THPT số 1 sẽ có tiết tự học.

Cô cũng không suy nghĩ nhiều, tăng tốc đi về phía nhà mình.

Ánh trăng mông lung, hai phút sau cô đã đi đến đoạn đường mà thứ sáu tan học vừa rồi cô đã tới, đi vào trong thêm một chút là cái hẻm nhỏ kia.

Bước chân của cô đột nhiên dừng lại.

Ngày đó lúc ở KTV, sau khi Hạ Lâm nói cho cô nghe rất nhiều chuyện bát quái ở trường THPT số 1, chủ đề lượn quanh một vòng lớn, cuối cùng lại vòng tới chuyện liên quan đến Chu Hạo.

Những drama khác cô đều không nhớ rõ, nhưng chuyện liên quan tới Chu Hạo cô vẫn nhớ rõ ràng.

Hạ Lâm nói Chu Hạo là học sinh ngoại trú.

Nội quy của trường THPT số 1 quy định cho dù là học sinh ngoại trú cũng cần phải đến trường tham gia tiết tự học buổi tối, nên giờ này có khi nào cũng là giờ tan học của cậu ta không?

Do dự một lát, Đường Á Nam chuyển hướng, đi vào trong con đường nhỏ im ắng kia.

Ven đường, cứ cách mấy mét lại có một chiếc đèn đường, ánh đèn u ám, chỉ có thể chiếu sáng hai mét gần đó.

Ước chừng đi qua tầm mười ngọn đèn đường, cô rốt cục cũng thấy được cái hẻm kia.

Ở đầu hẻm, chiếc xe ô tô màu đen đang dừng ở ven đường giống như ngày đó.

Cậu ta quả nhiên ở đây!

Đường Á Nam không biết cô đang hưng phấn về điều gì mà ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn, nhưng còn chưa đi được mấy bước, bên tai cô đột nhiên truyền đến một trận âm thanh kịch liệt.

"Tao đi đâu thì liên quan gì đến mày? Nhanh đưa tiền đây, nếu không đêm nay mày đừng nghĩ đến chuyện có thể đi ra khỏi đây!"

Âm thanh này...

Đường Á Nam nhíu mày, đám lưu manh chuyên cướp tiền của học sinh này trước kia cô đã gặp qua, thậm chí có lần còn có mấy thằng dồn cô vào một góc trong trường, uy hiếp nếu cô không đưa tiền thì bọn chúng sẽ cho cô đẹp mặt.

Khi đó cô mới học lớp 7, dáng dấp gầy gò yếu ớt, mặc đồng phục học sinh cấp hai. Thật ra lúc ấy xung quanh cũng có các bạn nữ khác, nhưng có lẽ nhìn cô khá dễ bắt nạt nên những người kia mới chọn cô.

Kết quả có thể nghĩ, cô hoàn toàn không bị sao, còn mấy tên vây quanh muốn lấy tiền của cô thì suýt nữa bị cô đánh cho phải vào viện.

Sau đó không biết ai nói chuyện đấy ra ngoài, từ đó về sau, cho dù cô đi tới chỗ nào cũng không có ai dám bắt nạt cô.

Rất lâu không gặp được chuyện như vậy, Đường Á Nam khởi động tay chân một chút, nhẹ nhàng đi đến chỗ phát ra âm thanh.

Chu Hạo tựa người vào tường, mặt không đổi sắc nhìn người trước mắt.

Thiếu niên cắt một quả đầu đinh, hai bên được tỉa tót sạch sẽ, phần tóc còn sót lại ở đỉnh đầu thì dựng đứng lên. Trên tai phải của hắn gác một điếu thuốc, dái tai và vành tai đều xỏ khuyên.

Dáng vẻ là một học sinh xấu điển hình.

Chu Hạo không nói lời nào khiến hắn ta càng không kiên nhẫn, nắm chặt cổ áo đồng phục của Chu Hạo, nếu không phải do chênh lệch chiều cao thì Đường Á Nam cảm thấy hắn nhất định sẽ nhấc bổng Chu Hạo lên.

Chỉ là bộ dáng hiện tại của hai người này nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.

Thiếu niên kia không phát hiện có người ở sau lưng, tiếp tục hung thần ác sát nói: "Các anh em của tao đều ở gần đây, nếu là mày không đưa tiền cho tao, có tin tao lập tức gọi bọn nó tới không?"

Lúc này Chu Hạo mới hơi phản ứng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, có ý riêng lặp lại lời nói của hắn: "Anh em của mày?"

"Đúng thế, sợ rồi à."

Thiếu niên giương cổ lên, ngữ khí cực kỳ tự cao tự đại.

Chu Hạo rũ mắt, không nói lời nào.

Thiếu niên kia chờ trong giây lát, không chờ được câu trả lời của Chu Hạo, sự kiên nhẫn cuối cùng của hắn cũng bị hao hết.

Hắn buông tay, dùng sức đẩy Chu Hạo.

Lưng Chu Hạo bị va vào tường, cổ họng cậu phát ra một tiếng kêu rên kiềm chế.

"Tao nói mày, đến cùng mày có đưa hay không..."

Thiếu niên mới nói được nửa câu thì đột nhiên bị một lực lớn hơn đẩy ra, thiếu niên nhất thời không quan sát, mạnh mẽ bị đẩy ngã xuống đất, thuốc lá gác trên vành tai cũng rơi ra ngoài.

"Mẹ mày!" Thiếu niên chửi ầm lên.

Lúc hắn nhìn lại thì ngây ngẩn cả người.

Chẳng biết từ lúc nào đã có một nữ sinh đứng chắn trước người Chu Hạo, nữ sinh nhìn rất cao, buộc một bím tóc đuôi ngựa, đuôi tóc quét trên vai. Cô mở to hai mắt nhìn hắn, khuôn mặt thanh tú, hai tay thon dài hơi xòe ra ngăn trước mặt Chu Hạo, giống như gà mái đang che chở đàn gà con.

Đối mặt với biến cố bất thình lình, thiếu niên xì một tiếng, bò dậy từ dưới đất: "Cô là ai?"

Đường Á Nam chống nạnh, dò xét hắn một phen từ trên xuống dưới, vừa rồi cách khá xa cô không thấy rõ, hiện tại nhìn kỹ mới phát hiện hắn mặc đồng phục của trường cấp 2.

Thì ra vẫn là một học sinh cấp hai.

Thế nhưng học sinh cấp hai bây giờ đều to gan lớn mật như vậy à? Dám chặn đường cướp tiền của đàn anh cấp 3 luôn rồi?

"Tôi là ai không cần cậu quan tâm, còn về cậu..." Đường Á Nam nhìn hắn, nghiêm khắc nói: "Tuổi còn nhỏ không tập trung học hành, lại học người ta đi cướp bóc, cậu cho rằng cậu là trẻ vị thành niên thì không phải chịu phạt hay sao hả?"

"Tôi..." Mặt thiếu niên đỏ lên, một nửa là tức giận, còn có một nửa là do bị con gái đẩy ngã mà sinh ra khó xử: "Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi cướp bóc chứ?"

Hắn nói, rồi lại muốn tiến lên trước.

Đường Á Nam thấy hắn còn dám động thủ, theo bản năng liền muốn nghiêng người, đá chân...

Chỉ là người cô vừa mới chuyển một chút xíu góc độ, thì đột nhiên tay cô bị người nắm chặt lại, ngay sau đó giống như có một sức lực thật lớn kéo cô về phía sau.

Thân hình Đường Á Nam dừng lại, vô thức quay đầu.

Chu Hạo lấy mấy tờ một trăm tệ đỏ rực trong túi ra, không đếm, trực tiếp đưa toàn bộ cho thiếu niên đối diện.

"Thế này còn tạm được."

Thiếu niên cầm tiền, vỗ vỗ vào lòng bàn tay, lại trừng Đường Á Nam một chút, lúc này mới quay người rời đi.

Rất nhanh hắn ta đã biến mất trong màn đêm đen kịt.

"Hey, cậu đưa tiền cho hắn làm gì?" Đường Á Nam không phục hỏi.

Rõ ràng có cô ở đây, cô hoàn toàn có thể xử lý được chuyện này.

Chu Hạo bất động thanh sắc liếc nhìn cô một cái, buông lỏng tay, cất bước đi về phía xe riêng nhà mình.

Cậu ta cứ như thế bỏ đi, ngay cả một câu cảm ơn cũng không có?

Đường Á Nam sững sờ, bảo sao Hạ Lâm nói cậu ta rất lãnh đạm với con gái, hôm nay xem như cô đã tận mắt thấy rồi.

Đường Á Nam còn đang do dự muốn tiến lên hay không thì bên tai cô truyền đến một câu nhẹ nhàng như có như không.

Nghe đã thấy giống như con người của cậu, vừa lạnh nhạt lại không có độ ấm.

"Lo chuyện bao đồng."