Phòng học của lớp ba ở tầng ba.
Còn một lúc nữa mới đến giờ tự học buổi sáng, Đường Á Nam bước vào lớp, mới chỉ lác đác có vài người đến.
Cặp của Chu Hạo đặt trên bàn nhưng người thì không thấy đâu.
Đường Á Nam ngồi xuống, lấy sách và bài tập hôm qua trong cặp ra, xếp gọn gàng lên bàn, bên tai chốc chốc lại vang lên tiếng than phiền về tiết thể dục hôm qua.
Không lâu sau thì Chu Hạo quay lại.
Cậu bước vào từ cửa trước, dáng người cậu rất cao, đi xuyên qua từng dãy bàn, đến bên cạnh Đường Á Nam ngồi xuống, dáng vẻ vẫn như thường ngày.
Từ lúc cậu đi vào, Đường Á Nam vẫn nhìn cậu không chớp mắt.
Chu Hạo mím môi: “Cậu nhìn tớ làm gì?”
“Cậu đẹp trai.” Đường Á Nam cười hì hì sáp đến: “Chu Hạo, cậu không mỏi chân à?”
Chu Hạo không cảm xúc hỏi: “Sao cậu lại hỏi cái này?”
Đường Á Nam lặng lẽ chỉ vào bạn học trong lớp: “Cậu nhìn bọn họ đi, sáng sớm đến trường, người nào người nấy đều khập khiễng, tớ còn thấy Quý Lâm lên cầu thang còn phải bám vào tay vịn.”
Cô cười khúc khích.
“Liên quan gì đến tớ?”
Đường Á Nam ngây người: “Hôm qua không phải cậu cũng nhảy ếch hả?”
Chu Hạo “Ừ” một tiếng.
Đường Á Nam hơi thất vọng: “Cậu không sao à?”
Chu Hạo hỏi ngược lại: “Không phải cậu cũng thế à?”
“…” Nghe cũng có vẻ hợp lý.
Đường Á Nam bĩu môi, vẫn chưa biết nên tiếp lời như thế nào, cậu lại lên tiếng: “Bọn họ là bọn họ, tớ là tớ.”
“…” Có chỗ nào khác chứ.
Đường Á Nam ngồi về chỗ lầm bẩm: “Tớ còn muốn xoa bóp cho cậu, nếu cậu không sao thì thôi vậy.”
Chu Hạo: “…”
Giờ ra chơi dài sau tiết hai, như thường lệ học sinh phải ra sân trường tập thể dục.
Hôm nay, khối 11 xuống xếp hàng chậm hơn mọi khi.
Mỗi lớp nam xếp một hàng, nữ xếp một hàng, Đường Á Nam đứng ở gần cuối, chéo phía sau là nhóm Chu Hạo.
“Ôi, không ngờ ông đây sống mười mấy năm, đúng là càng sống càng xuống phong độ, hôm qua nhảy một vòng sân mà hôm nay như muốn tàn phế.”
“Đừng nói nữa, không thấy cả khối đều phải vịn tường mà đi à, buổi sáng còn nghe thấy mấy thằng nhãi con lớp 10 tầng dưới cười chúng ta đấy.”
“Cười cái gì mà cười, tôi không tin bọn nó trốn được môn này, cứ chờ xem sau này anh đây cười chúng nó thế nào.”
“Nói đi, A Hạo, cậu thật sự không sao hả?” Quý Lâm hỏi, lại chuyển chủ đề sang Chu Hạo: “Chị Nam của tớ là do từng tập luyện qua, còn tên nhãi cậu, có phải hôm qua không nhảy nghiêm túc đúng không?”
“Tôi nghiêm túc hay không chẳng nhẽ cậu không biết?” Chu Hạo hờ hững đáp lại một câu.
Quý Lâm suy nghĩ, hình như thế thật, hôm qua lúc bọn họ tập luyện, cậu ta ở ngay phía sau Chu Hạo: “Thế sao cậu lại không bị đau?”
“Đau.” Chu Hạo đáp.
Lúc này Quý Lâm mới hài lòng khoác vai cậu nói: “Này, tớ đã bảo mà, cậu cũng chả khác gì bọn tớ, bảo sao lúc xuống dưới sân cậu còn đi chậm hơn tớ, hóa ra là đang “gồng”, ha ha!”
“Quý Lâm, không tập cẩn thận, làm cái trò gì đấy!” Chu Mai từ bên kia đi tới, thấp giọng mắng.
Quý Lâm “Ai ui” một tiếng: “Cô ơi, hôm qua bọn em học thể dục phải nhảy ếch một vòng quanh sân, bây giờ chân hơi mỏi, em có thể về lớp nghỉ trước được không ạ?”
Cậu ta giả vờ như thật, bạn học xung quanh đều không nhịn nổi mà cười khúc khích, Chu Mai trừng cậu ta một cái rồi quay người bỏ đi.
Ăn xong cơm trưa, nhân lúc Quý Lâm với mấy người khác không để ý, Đường Á Nam lặng lẽ kéo Chu Hạo đến một tòa phòng học.
Cô đến THPT số một được một tháng rồi nên đã khá quen với trường, biết được tòa nhà này là tòa thí nghiệm, bình thường giờ học mới có người, còn giờ nghỉ trưa thường không có ai.
Cô đẩy cửa mở ra một phòng học trống, bên trong là bàn học đặt đủ loại ống nghiệm thủy tinh.
“Cậu kéo tớ đến đây làm gì?” Chu Hạo hai tay đút túi quần dựa vào góc bàn.
Đường Á Nam kéo hai cái ghế ra, vỗ vỗ: “Mau ngồi xuống, để chân lên đây!”
Chu Hạo nhìn cô một cái, không nhúc nhích.
Đường Á Nam kéo cậu, ấn cậu ngồi xuống ghế: “Thôi, cậu đừng lề mề nữa, nếu cậu muốn cả tuần này giống bọn họ thì cứ bướng đi.”
“Tớ bướng?”
“Còn không phải thế à, rõ ràng đau lại còn giả vờ như không có chuyện gì.” Đường Á Nam lại bê cái ghế bên cạnh đến, ngồi xuống: “Đau thì đau, vận động yếm khí làm sản sinh lượng lớn axit, đều là phản ứng bình thường, có gì mà phải ngại.”
*Vận động yếm khí: là những vận động có cường độ mạnh, phải sử dụng sức trong thời gian ngắn. Đây là những vận động không sử dụng Oxy để sản sinh ra năng lượng giúp cơ bắp chuyển động mà dùng đường (Glucose) nên gọi là “vận động yếm khí”.
“…” Chu Hạo mấp máy môi, cuối cùng lại không nói gì.
Đường Á Nam bắt đầu xoa bóp chân cho cậu.
Quần đồng phục của THPT số một rất mỏng, mùa hè lại không mặc thêm quần gì bên trong, Đường Á Nam đặt tay lên chân cậu, cách một lớp vải mỏng manh cậu có thể cảm nhận được độ ấm của lòng bàn tay cô.
“Tớ bảo này, về sau nếu có phải nhảy ếch như thế này, đừng ngồi ngay xuống, nguyên tắc này cũng giống như nguyên tắc chạy bền xong không được lập tức ngồi xuống. Trước khi đi ngủ thì ngâm chân với nước ấm. Nếu có thể thì làm như tớ này, chịu khó xoa bóp, hôm sau sẽ không thấy khó chịu nữa.”
“Cậu có vẻ biết nhiều nhỉ.” Chu Hạo nhìn theo tay của cô, tay cô di chuyển đến đâu, tầm mắt của cậu theo đến đó.
“Tất nhiên.” Đường Á Nam cười nói: “Hồi trước mỗi lần tớ bị đau chân, bố tớ đều xoa bóp cho tớ thế này.”
Chu Hạo nhìn cô thật sâu: “Bố cậu?”
“Ừ, bố của tớ.”
Nhớ tới chuyện Lăng Thiến kể, Chu Hạo do dự: “Bác ấy…”
Đường Á Nam tự hào nói: “Bố tớ là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này, ngoài mẹ tớ ra thì ông ấy là người tớ yêu nhất, với cả…” Cô ngập ngừng, âm thanh cũng nhỏ nhẹ hơn vừa rồi, nhưng lại mang theo sự kiên định không chút nghi ngờ: “Trong tim tớ, ông ấy chính là anh hùng.”
Chu Hạo cũng không nói thêm về chủ đề này: “Sau này cậu đừng nói câu này trước mặt bạn trai cậu.”
Đường Á Nam dừng động tác tay, ngẩng lên nhìn cậu: “Tại sao?”
“Cậu bảo người đàn ông cậu yêu nhất là bố cậu, cậu ta sẽ không vui.”
Đường Á Nam hé miệng, một lúc lâu mới từ trong trạng thái kinh ngạc lấy lại thần trí, ánh mắt cô đột nhiên sáng lên: “Tớ vừa nói với cậu nên cậu không vui hả?”
Chu Hạo quay mặt đi, gượng gạo: “Không.”
“Thế thì không được rồi.” Đường Á Nam cười lớn, lại thấy không đủ, hai tay nâng mặt cậu: “Chu Hạo, hôm nay tớ mới biết, cậu sao lại đáng yêu như thế cơ chứ.”
“Đừng nghịch ngợm.” Chu Hạo giữ lấy tay cô.
Đường Á Nam ngoan ngoãn không nghịch nữa, chỉ nheo mắt mỉm cười nhìn cậu.
Cô cứ cười mãi, Chu Hạo không chịu nổi nữa phải hỏi: “Cậu cười đủ chưa?”
Đường Á Nam cử động cổ tay: “Cậu định nắm tay tớ đến bao giờ?”
Lúc này Chu Hạo mới buông tay, đứng dậy đẩy ghế vào chỗ cũ: “Tớ không nắm.”
Đường Á Nam cũng cất ghế của mình: “Thế này không phải nắm, thế như thế nào mới là nắm?” Cô vừa nói vừa vươn tay bắt lấy ngón tay cậu: “Như này hả?”
Chu Hạo không tránh, cũng không có phản ứng gì, rũ mắt nhìn cô, không mặn không nhạt nói: “Loại chuyện thế này, cậu có vẻ nhiều kinh nghiệm nhỉ.”
Đường Á Nam ngẩn ra: “Chuyện như nào?”
Chu Hạo không nói gì mà xoay người bỏ đi.
Đường Á Nam vội vàng đuổi theo: “Chu Hạo cậu nói rõ xem nào, rốt cuộc là chuyện gì?”
Chu Hạo không trả lời, bước càng nhanh.
Bước chân Đường Á Nam không lớn bằng cậu, vô thức lại nắm lấy tay cậu.
Lần này, Chu Hạo rút tay về.
Đường Á Nam dừng lại, vẻ mặt không hiểu nhìn theo bóng lưng cậu.
Cái người này, sao mà tính tình kì lạ thế.
***
Sinh nhật Đường Á Nam vừa hay vào thứ 6.
Người của trường THPT số hai đã gần một tháng không gặp được cô, nên vừa tan học bèn đến đợi ở cổng trường số một.
Những người Cù Duệ, Triệu Việt, Tôn Nhân Nhân, mà mấy người Quý Lâm từng gặp qua, cả những người họ chưa từng trông thấy cũng đều có mặt.
Đường Á Nam vốn muốn như những năm trước, tan học sẽ đi mua một chiếc bánh kem nhỏ rồi mang về nhà cùng đón sinh nhật với Trịnh Thục Cầm. Chẳng biết Quý Lâm nghe ngóng ở đâu, bảo rằng hôm đó là sinh nhật cô, tiết tự học buổi tối hôm trước liền nói muốn đón sinh nhật cùng cô.
Bạn mới nhiệt tình như thế, Đường Á Nam không thể từ chối, đành về nhà nói với Trịnh Thục Cầm.
Trịnh Thục Cầm nghe bạn cùng lớp muốn tổ chức sinh nhật cho cô thì rất vui, đồng ý ngay, còn bảo cô chơi vui vẻ.
Vừa đến cổng trường đã nhìn thấy nhóm người trường số 2, Đường Á Nam rất bất ngờ: “Sao các cậu đều đến thế?”
“Đợi chị đấy, chị Nam, anh Duệ nói muốn tổ chức sinh nhật cho chị, mọi người đều đến đủ rồi.” Người nói câu này là anh trai của Ân Đào, Ân Siêu.
Hôm nay sau khi tan học Ân Đào cũng đi cùng bọn họ, nhìn thấy anh trai liền đến gần, hai anh em đứng cùng một chỗ, thật sự rất giống nhau.
Đường Á Nam nhìn Ân Đào, nháy mắt là hiểu ngay: “Mọi người đều bàn bạc xong hết rồi?”
“Bất ngờ chưa chị Nam, trước đấy em nói với Cù Duệ bọn em muốn tổ chức sinh nhật cho chị, cậu ta nói cậu ta cũng muốn, thế là dứt khoát tụ lại cùng nhau luôn.” Quý Lâm nhanh nhảu đứng ra: “Dù sao mọi người cũng coi như “không đánh không quen biết”, với lại càng đông càng vui mà.”
***
Gần trường số một có một nhà hàng thịt nướng tự phục vụ không giới hạn, chợ đêm cũng chỉ hơn 50 tệ một người, ăn uống thỏa thích. Hôm nay nhóm đông, mọi người bàn bạc xong, quyết định đi ăn thịt nướng.
Bọn họ đến sớm, trường số 1 ba rưỡi là tan học, nên chưa đến bốn giờ cả lũ là đã có mặt ở quán, lúc ấy quán không có khách, cũng không cần đợi xếp chỗ, một nhóm người cứ thế lên thẳng tầng hai, gần như bao trọn cả tầng.
Triệu Việt cũng đưa Hạ Lâm tới, cô ấy với Đường Á Nam mặc dù học chung một tòa nhưng khối 10, khối 11 học hành đều rất bận, hiếm khi gặp mặt, lại thêm nhóm mấy bạn nữ Tôn Nhân Nhân lâu lắm mới gặp nhau, nên họ khăng khăng kéo Đường Á Nam sang bàn bên đó mất.
Tôn Nhân Nhân vừa nướng thịt, vừa trộm nhìn Chu Hạo đang ngồi bàn bên cạnh: “Nam Nam, cậu với vị “học thần” trường số một bây giờ thế nào rồi?”
“Cái gì thế nào cơ?” Đường Á Nam đang gắp một miếng thịt nướng chấm với tương ớt cho vào miệng.
“Thì là quan hệ của các cậu đấy, cậu theo đuổi được người ta chưa?”
Tôn Nhân Nhân hỏi như thế khiến mấy bạn nữ cùng bàn cũng đều sáp đến. Mặt ai cũng viết bốn chữ “chờ tin bát quái”.
Đường Á Nam cười: “Cậu thấy sao?”
“Ơ kìa, chúng tớ không biết nên mới hỏi cậu mà.” Tôn Nhân Nhân sốt ruột ném đũa xuống, nắm lấy cánh tay của Đường Á Nam: “Cậu là chị Nam của bọn tớ đấy, Chu Hạo mà dám bắt nạt hay tỏ thái độ với cậu, bọn tớ nhất định sẽ không bỏ qua.”
“Ai nói cậu ấy bắt nạt tớ?”