Trên bài post chỉ có một dòng tiêu đề và một tấm hình nhìn chẳng rõ, nhưng Đường Á Nam chỉ liếc mắt một cái đã hiểu sương sương nguyên nhân sự tình.
Cô vuốt màn hình, vừa lướt xuống dưới vừa lầm bầm lầu bầu: “Không nên chứ nhỉ.”
Triệu Việt sửng sốt không hiểu cô đang nói gì, nghi hoặc hỏi: “Không nên cái gì?”
“Tôi đó.” Đường Á Nam không thèm ngẩng đầu lên, bực bội lướt phần bình luận một lượt, trả điện thoại cho cậu rồi ngả người ra sau, vô cùng nghiêm túc hỏi cậu: “Cậu cảm thấy tôi ở trường mình thế nào?”
Đề tài chuyển hơi nhanh, Triệu Việt sửng sốt mãi không phản ứng lại được.
Sau khi lấy lại tinh thần, cậu vỗ vỗ mặt bàn, kiêu ngạo nói: “Chị Nam của em văn có thể hạ bút an thiên hạ, võ có thể lên ngựa định càn khôn, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, là chị đại của trường THPT số hai, chị là nhất.”
Cậu trả lời cứ như bài vè thuận miệng vậy, không đàng hoàng đứng đắn cho lắm, Đường Á Nam bật cười, lại hỏi: “Thế Chu Hạo thì sao?”
Chu Hạo?
Triệu Việt lại sửng sốt một chút: “Chị Nam, rốt cuộc chị muốn nói gì?”
Đường Á Nam gác tay lên lưng ghế, cằm lại gác lên cánh tay, lẩm bẩm nói: “Cậu ấy nổi tiếng bên trường kia như vậy, tôi cũng nổi danh bên trường mình, hai trường chúng ta cũng cách nhau không xa, theo lý mà nói không thể nào không có ai từng nghe qua về tôi chứ nhỉ.”
“...”
Cô dường như cảm thấy mình nói rất hợp lý, suy nghĩ một lúc lâu lại ngẩng đầu: “Triệu Việt, cậu nói tôi có nên đến THPT số một dạo một vòng làm quen trước không?”
“Hả?” Triệu Việt không hiểu: “Làm quen làm gì?”
“Đương nhiên là...” Đường Á Nam ngoắc ngoắc ngón tay với cậu: “Đánh dấu Chu Hạo trước chứ sao.”
“...”
Cô mở điện thoại của mình rồi vào diễn đàn Tieba trường THPT số một, tìm được bài post kia, click mở: “Cậu xem, bên dướimọi người đều đoán cái gì mà Tần Nguyệt Di, Lý Mai, Trâu Lị Lị, đoán tới đoán lui đều là người bên trường số một bọn họ, sao có thể đoán trúng chứ. Cứ để bọn họ đoán mò, không bằng tôi tự mình đến trường bên đó một chuyến, khiến bọn họ nhớ kỹ cái tên Đường Á Nam của tôi.”
Còn có thể như thế nữa à.
Triệu Việt trợn mắt há mồm bội phục, dựng một ngón tay cái với cô: “Chị Nam, chị đỉnh đó.”
Đường Á Nam không trả lời, vì cô bỗng nghĩ đến một chuyện.
Lúc trước cô giáo chủ nhiệm Lâm Văn bảo cô đến trường THPT số một dự thính, cô luôn do dự chưa đồng ý, ngay cả tờ đơn cũng bị kẹp trong sách giáo khoa chưa kịp điền tên.
Nếu không vì gặp được Chu Hạo, hơn phân nửa cô sẽ không đi, nhưng bây giờ...
Cô bỗng hơi động lòng rồi.
“Nhưng mà Chị Nam, em nghe nói THPT số một quản học sinh nghiêm lắm, ngoại trừ buổi sáng và tan học, thời gian còn lại cổng trường đều đóng chặt, ngay cả một con kiến cũng không bò vào được, chị muốn vào đó kiểu gì?”
“Có gì mà khó.” Đường Á Nam đột nhiên đứng lên, cô quyết định, bây giờ lập tức đi tìm chủ nhiệm lớp nói về chuyện dự thính: “Trên đời này vẫn chưa có chuyện gì có thể làm khó chị Nam nhà cậu đâu!”
Đường Á Nam nói rồi vội vàng hấp tấp chạy ra khỏi phòng học.
Trên hành lan từ phía đối diện, Cù Duệ đi tới: “Chị Nam, sớm thế.”
Đường Á Nam giống như vốn không hề hình thấy cậu, dưới chân chạy như gió như chớp, loáng cái đã đi xa một đoạn.
“...”
Trở lại phòng học, Cù Duệ ngồi xuống bên cạnh Triệu Việt: “Chị Nam làm sao thế, tao thấy chị ấy đi vội lắm, vừa nãy chào mà chị cũng chẳng để ý tao.”
Triệu Việt như có điều suy tư mà vuốt cằm, vẻ mặt nghiêm túc: “Tao cảm thấy có lẽ chị ấy đang làm chuyện lớn gì đó.”
Ngón tay Cù Duệ hơi khựng lại: “Chuyện lớn gì.”
Triệu Việt nhìn cậu, nghiêm trang lắc đầu: “Không biết, suy nghĩ của chị Nam, người trần mắt thịt như tao không nhìn thấu.”
***
Chuyện trên diễn đàn Tieba của THPT số một hot một ngày, Đường Á Nam đang ở THPT số hai cũng vây xem một ngày, bài post tràn ngập mấy trăm lượt bình luận, mãi đến lúc sắp tan học mới có một nick tên là “Chân tướng đế 007” nhảy vào chỉ ra cô gái trong ảnh không phải học sinh trường này, mà là một bạn nữ bên trường THPT số hai.
Bình luận này vừa được đăng lên, số câu trả lời lại tiếp tục xuất hiện theo cấp số nhân, mọi người từ việc đoán bạn nữ trong ảnh rốt cuộc là ai lập tức biến thành nghi ngờ tính chân thực của bình luận đó.
Nửa giờ sau: “Chân tướng đế 007” đã đăng bình luận thứ hai, cũng là một tấm ảnh chụp, chất lượng ảnh rõ ràng hơn tấm ảnh chính kia rất nhiều.
Trong ảnh, Chu Hạo đang ngồi ăn cơm cùng một bàn với một cô bạn, Chu Hạo hơi nhíu mi, vẻ mặt bạn nữ bên cạnh tươi cười gắp một con tôm hùm đất đặt vào trong bát của cậu.
Cù Duệ cũng phát hiện bài post này, xem còn chăm chú hơn Đường Á Nam, hầu như cách vài phút lại tải lại một lần.
Ảnh chụp vừa xuất hiện, căn bản không cần Đường Á Nam mở miệng, cậu đã cầm điện thoại nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng học.
Năm phút sau cậu lại quay lại: “Chị Nam, em đã biết ai đăng lên rồi, chị đừng tức giận, đợi sau khi tan học em sẽ tẩn cho cái tên súc vật kia một trận, lại dám lén chụp ảnh chị!”
“Người ta đang yên đang lành, đánh làm gì?” Đường Á Nam vô cùng khó hiểu.
“Chị Nam, chị không tức giận à?”
Đường Á Nam vô tội hỏi: “Tôi phải tức giận cái gì à? Chẳng phải chỉ là một tấm ảnh thôi ư, thật ra mà nói kỹ thuật chụp ảnh của hắn khá tốt, chụp lén còn có thể chụp tôi xinh đẹp như vậy, có thời gian thì giới thiệu cho tôi làm quen với, tôi muốn tìm hắn ta học hỏi ít kinh nghiệm.”
“...”
Sao cô bị lộ tẩy ra, mà thoạt nhìn còn vui vẻ thế hả?
Một lát sau, Cù Duệ nhịn không được gõ gõ lưng ghế cô: “Chị Nam, chị thật sự không tức giận à?”
Đường Á Nam chỉ lo lướt bình luận, không để ý đến cậu ta.
“Vậy thì mày lại không hiểu rồi.” Triệu Việt xoay bút, một bộ dáng “Tao rất hiểu” nói: “Chị Nam ước gì toàn bộ người bên trường THPT số một đều biết bạn nữ trong ảnh chụp là chị đấy chứ.”
“Vì sao?”
“Bởi vì...” Triệu Việt cười: “Như vậy thì sẽ không có ai dám đoạt Chu Hạo với chị ấy nữa rồi.”
Chỉ cần Chu Hạo không phủ nhận, hai bức ảnh rõ ràng như vậy, cho dù là lời đồn cũng sẽ bị coi là thật.
***
Thật vất vả chịu đựng đến lúc tan học, Đường Á Nam thu dọn xong cặp sách bằng tốc độ nhanh nhất, đeo lên chạy vụt ra ngoài.
Cô đi đến bệnh viện đón Triệu Thục Cầm trước, sau đó về nhà ăn cơm, làm bài tập, tất cả đều có vẻ bình thường như vậy. Chỉ là đến 9 giờ tối, chuông báo điện thoại vừa reo lên, cô liền buông bút, cầm lấy chìa khóa, khoác một chiếc áo khoác rồi kéo cửa phòng ra.
Triệu Thục Cầm vẫn đang xem TV trong phòng khách, thấy cô đi ra, kỳ quái hỏi: “Đã trễ thế này con vẫn phải ra ngoài à?”
Đường Á Nam "Vâng" một tiếng: “Con có việc phải ra ngoài một chút, sẽ về ngay thôi, mẹ, mẹ ngủ trước đi, không cần đợi con đâu.”
Triệu Thục Cầm còn muốn hỏi gì, nhưng cô đã đóng cửa nhà lại mất rồi.
Từ nhỏ Đường Á Nam đã độc lập quen rồi, còn biết Tae Kwon Do, bình thường Triệu Thục Cầm đều sẽ không hỏi cô đi đâu.
Lúc sắp đến cổng trường THPT số một, Đường Á Nam lấy điện thoại ra, gửi cho Chu Hạo một tin nhắn WeChat: [Tớ chờ cậu ở chỗ cũ nhé. ]
Cô ngồi xổm trên bậc thang, đợi khoảng chừng mười phút, xa xa nhìn thấy Chu Hạo thong thả đi đến, cô nhảy dựng lên chạy qua đó.
“Hi, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Đường Á Nam nhìn cậu cười.
Chu Hạo không khỏi cảm thấy cạn lời.
Rõ ràng là cô cố tình đợi cậu ở đây, sao lại nói cứ như bọn họ ngẫu nhiên gặp được vậy hả?
“Sao cậu lại đến nữa thế?” Chu Hạo hỏi: “Tối nay vẫn phải làm thêm à?”
“Không phải.” Đường Á Nam vội vàng lắc đầu: “Tớ từ nhà đến đây.”
“Có việc à?” Cậu vẫn cứ là vẻ mặt lãnh đạm kia, không nói thêm lời dư thừa nào.
Thật ra cũng chẳng có việc gì, cô là muốn đến chờ cậu tan học.
Đường Á Nam lắc đầu, nghĩ nghĩ, lại gật đầu: “Bài post trên Tieba trường cậu, cậu đã xem chưa?”
Chu Hạo mím môi, mặt không biểu cảm nhìn cô.
Bài post này cậu không chỉ xem rồi, thậm chí trong giờ tự học buổi tối cậu còn bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra ngoài hỏi chuyện. Lúc ấy cậu đã nói chỉ là bạn bè thôi, những chuyện khác bà ấy cũng không hỏi nhiều, dù sao cũng chỉ là hai bức ảnh, căn bản chẳng chứng minh được điều gì, nhưng vẫn không rõ ràng mà nói một hồi mấy lời kiểu như không thể yêu sớm linh tinh.
“Xem rồi.”
Đường Á Nam cũng đoán được cậu đã xem rồi, cười tủm tỉm đáp lại: “Tớ cũng xem rồi.” Xong rồi lại hỏi: “Cậu có suy nghĩ gì không?”
“Không có.”
“...” Có cần trả lời nhanh như vậy không hả.
Đường Á Nam bỗng nhiên thấy hơi nhụt chí: “Thật sự không có à? Nhưng mọi người nói tớ là bạn gái cậu đó.”
“Cậu phải không?” Chu Hạo hỏi lại.
Đường Á Nam liếc cậu một cái, gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Không phải.”
Chỉ là hiện tại thôi.
Vậy không phải được rồi à, cậu lướt qua cô đi về phía trước.
Không được hai bước, cô lại chạy theo lên, chưa từ bỏ ý định mà truy vấn: “Cậu thật sự không có suy nghĩ gì à? Một chút cũng không có?”
Chu Hạo dừng lại, nghiêng mặt nhìn cô: “Cậu rất phiền đấy cậu biết không?”
“...”
Ơ, không biết.
Đường Á Nam sờ sờ mũi, lúc này mới skip qua đề tài này, nói chính sự: “Chu Hạo, cậu học lớp nào?”
“Lớp 3.” Cậu đáp.
“Ồ.”
“Sao thế?”
“Không sao.” Đường Á Nam cười với cậu, thật ra dù cô không hỏi cậu vấn đề này thì cũng có thể biết từ chỗ Hạ Lâm, chẳng qua cô muốn nghe chính miệng cậu nói.
Thời gian không còn sớm nữa, cô sợ còn không về mẹ sẽ lo lắng. Cô lùi lại vài bước, vẫy tay với cậu: “Tớ về đây, cậu cũng về sớm chút đi, nếu nhớ tớ thì gửi tin nhắn WeChat cho tớ nhé, ngủ ngon.”
Nói xong, cô rời đi không quay đầu lại, tưng tửng nhảy nhót như một đứa trẻ.
***
Ngày hôm sau, Đường Á Nam nộp tờ đơn xin dự thính đã điền xong cho giáo viên chủ nhiệm Lâm Văn.
Sau khi Lâm Văn xem qua, gật gật đầu nói với cô: “Yên tâm, thành tích em tốt như vậy, bên trường THPT số một kia nhất định không có vấn đề gì đâu.”
“Thưa cô, em còn có một thỉnh cầu.”
Cô dùng từ làm Lâm Văn hơi bất ngờ: “Em nói đi.”
“Sau khi đến trường THPT số một, em muốn vào lớp 3 học, có thể không ạ?”
“Lớp 3?”
“Vâng.”
“Vì sao muốn vào lớp 3?”
Đường Á Nam cười cười, ngoan ngoãn nói: “Bởi vì em có quen vài bạn học ở lớp 3, em muốn cùng học với bọn họ.”
Dù sao cũng là con gái, đến một môi trường mới luôn phải có một khoảng thời gian thích ứng. Lâm Văn hiểu ý của cô, có người quen cũng tốt, đến đó có thể chăm sóc giúp đỡ lẫn nhau.
Cô Lâm gật đầu, cười nói: “Đây đều là việc nhỏ, em cứ yên tâm trở về chờ thông báo đi.”
“Cảm ơn cô.” Đường Á Nam cúi người nói, rồi xoay người rời đi.
Chuyện điền đơn xin dự thính, sau khi trở về cô liền nói cho mấy người Triệu Việt biết.
Cù Duệ nghe xong ngay lập tức đen mặt.
Triệu Việt và Tôn Nhân Nhân từ lúc bắt đầu đã cảm thấy Đường Á Nam nhất định sẽ đến trường bên đó học, đặc biệt sau khi gặp được Chu Hạo, chẳng qua là vấn đề thời gian thôi.
“Nam Nam, cậu định khi nào đi?” Ngồi cùng bàn hai năm với cô, Tôn Nhân Nhân hỏi với vẻ không nỡ.
“Hẳn là sẽ không nhanh quá đâu, cô Lâm nói sớm nhất cũng phải chờ sau khi thi giữa kỳ.”
“Vậy cũng chỉ còn chưa đến hai tuần.” Tôn Nhân Nhân ôm cô: “Nam Nam, tớ không nỡ xa cậu, cậu đi rồi, sau này ai dạy tớ giải đề đây.”
Đường Á Nam vỗ vai cô ấy, cười nói: “Không phải còn Triệu Việt và Cù Duệ à, cậu hỏi bọn họ là được mà.”
Vẻ mặt Tôn Nhân Nhân ghét bỏ: “Thành tích hai người bọn họ còn không tốt bằng tớ nữa kìa.”
“Vậy hỏi lớp trưởng đi.” Đường Á Nam nhìn bóng lưng của bạn nữ ngồi trước hai người.
“Nhưng người ta chỉ muốn hỏi cậu thôi.”
Triệu Việt nghe không nổi nữa: “Tôn Nhân Nhân, cậu có thấy buồn nôn không hả?”
Tôn Nhân Nhân buông Đường Á Nam ra, trợn trắng mắt, tức giận nói: “Ai cần cậu quản.”
“Tớ cứ quản, thế nào?”
“Cậu là ai hả, dựa vào cái gì mà quản tớ?”
“Tớ là ông nội cậu.”
Mắt thấy hai người sắp cãi nhau um trời lên rồi, Đường Á Nam ôm cánh tay, ho nhẹ: “Tôi còn chưa đi đâu đấy, mấy người đã coi tôi như không tồn tại rồi đúng không?”
“Nào dám chứ Chị Nam.” Triệu Việt lập tức thay đổi sang một bộ gương mặt tươi cười.
Tôn Nhân Nhân hừ một tiếng, xoay người sang chỗ khác.
***
Mấy ngày kế tiếp, buổi tối mỗi ngày Đường Á Nam đều về nhà sớm hoàn thành hết bài tập về nhà, khi vừa đến 9 giờ liền cầm chìa khóa và điện thoại ra ngoài, đi đến cổng trường THPT số một chờ Chu Hạo tan học.
Cô không biết vì sao cô phải đến đó, nhưng mỗi lần trông thấy Chu Hạo, cho dù chỉ nói được với cậu mấy câu thôi, cô đã thấy rất vui vẻ rồi.
Sau một tuần, drama trên Tieba kia đã yên ắng lại, có lẽ do cảm thấy ảnh hưởng không tốt, bài post trôi nổi trên trang đầu 3 ngày liền bị xóa đi.
Thứ sáu tan học, trường THPT số hai được tan sớm hơn trường số một.
Đường Á Nam lại muốn đi tìm Chu Hạo, Cù Duệ không ngồi xe nhà mình về nhà, kè kè đi theo cô đến trường bên kia.
“Chị Nam...” Cậu muốn nói lại thôi.
“Làm sao thế?”
Vẫn là dựa vào cây đại thụ kia, Đường Á Nam hướng về phía ánh mặt trời, hơi hơi híp mắt.
“Em...” Cậu ngẩng đầu lên, lại không biết nên mở miệng thế nào.
Đợi một lúc lâu mà không nghe được cậu nói tiếp, Đường Á Nam thúc giục: “Cù Duệ, cậu trở nên lải nhải lề mề như vậy từ bao giờ thế hả, có chuyện gì nói nhanh.”
“Cái kia...” Cù Duệ nhìn cô, lời nói đã nghẹn một tuần kia vẫn là không dám nói ra, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ hỏi: “Chị thật sự muốn đến trường THPT số một à?”
Đường Á Nam gật đầu: “Đương nhiên rồi, đơn xin tôi cũng nộp rồi, bây giờ hối hận muốn đổi ý cũng không kịp đâu.”
“Như vậy à.” Cù Duệ rũ mắt, đáy mắt hiện lên một tia mất mát: “Vậy học phí thì sao, học phí bên đó đắt hơn trường chúng ta nhiều đó, hơn nữa nếu dự thính thì phải nộp học phí của cả 2 trường.”
Cậu ta nhắc nhở cô.
Vấn đề này Đường Á Nam đã sớm suy nghĩ kỹ rồi.
Cô cười nói: “Không sao, tôi đã nghĩ ra cách rồi, học phí không là vấn đề.”
“Cách gì?”
“Tôi suy nghĩ một chút, hai ngày cuối tuần tôi đến siêu thị làm thêm, mỗi tháng có thể kiếm một ngàn tệ, buổi sáng đến tiệm của dì Trương giúp đỡ còn có thể có 600 tệ, vậy đã được một ngàn sáu rồi. Gần đây không phải ra mắt tôm hùm đất à, tôi thấy buổi tối số người đi ăn khuya rất nhiều, tôi đang suy nghĩ xem có nên tìm thêm một việc làm thêm nữa không, nếu như vậy chỉ cần hai tháng tôi đã có thể kiếm đủ tiền học rồi.”
Cù Duệ nhíu mày: “Chị không thấy vất vả à?”
“Vẫn ổn mà” Đường Á Nam nhún nhún vai: “Dù sao tôi cũng quen rồi, đến khi lên lớp 12 chỉ sợ sẽ không có thời gian làm thêm, nên nhân lúc còn được nghỉ hè, tôi phải kiếm đủ cả học phí lớp 12 luôn.”
“Chị Nam, nếu chị thiếu tiền, em...”
Cậu mới nói được một nửa đã bị Đường Á Nam đánh gãy lời: “Cù Duệ, cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi không thiếu tiền.”