Mình có lời muốn nóiBối cảnh tương lai bảy năm sau, cả thầy Dụ và thầy Sơ đều tuổi đầu ba nên gọi là ‘anh’ hết nhé.–
Đình Châu, trường Trung học phổ thông số Mười.
Tấm biển trường đen nhẵn phản chiếu một khuôn mặt xinh đẹp.
Một cô gái trẻ dừng lại ở đây một lúc rồi bước vào khuôn viên Trung học phổ thông số Mười với giấy tờ đăng kí.
Đối với những sinh viên ngành Sư phạm, việc quay về công tác tại trường cũ sau khi tốt nghiệp Thạc sĩ là một trải nghiệm hiếm có và mang đến những cảm xúc phức tạp.
Sau bảy năm rời xa gạch ngói với bàn ghế nơi đây, cách bố trí tòa nhà giảng dạy đã có những thay đổi lớn. Bảng đen trượt ban đầu được thay thế bằng bảng tích hợp, giá đựng tài liệu màu trắng được thay thế bằng những chiếc bàn tích hợp tối màu…
Cô giáo vừa nhìn vừa hoài niệm suốt chặng đường, tấm biển Phòng Giáo vụ khối Mười Một đã hiện ra ngay trước mặt.
Cô chưa gõ cửa thì người bên trong đã thấy, vội vàng ra ngoài tiếp đón.
“Chào mừng cô Hàn.”
“Giám đốc Dương, lâu quá không gặp thầy.” Hàn Nhuế bước vào văn phòng trò chuyện thân mật với lãnh đạo. Nhiều năm trước, cô đã từng gặp gỡ ông vô số lần khi còn là học sinh.
Gặp lại nhau với vai trò mới, vị giám đốc đã ngoài năm mươi tuổi khó tránh khỏi cảm động.
Sau khi trò chuyện vui vẻ, Hàn Nhuế nhận ra một gương mặt xa lạ khác trong văn phòng mà cô chưa từng gặp.
Giám đốc Dương giới thiệu hai người họ.
Hứa Thâm cũng là một giáo viên mới đến Trung học phổ thông số Mười cùng khóa với cô. Cậu tốt nghiệp Thạc sĩ tại Đại học Sư phạm Hoa Đông và giảng dạy môn Toán.
“Chào thầy.”
“Chào cô Hàn.”
Trò chuyện với nhau mấy câu mà Hàn Nhuế có thể cảm nhận được tính cách sôi nổi dễ gần của đối phương, cậu ấy có khiếu hài hước và sự hào sảng rất tự nhiên của người dân vùng Đông Bắc.
Sau khi hoàn tất thủ tục nhậm chức, Giám đốc Dương nói với hai người: “Nếu không còn vấn đề gì nữa thì thì để tôi gọi sư phụ của các thầy cô đến nhận đệ tử.”
“Giám đốc Dương, trường học sắp xếp ai đấy ạ?” Hàn Nhuế ngập ngừng hỏi, suy cho cùng thì cô đã học ở trường này nên có quen biết nhiều giáo viên.
“Là người cô biết rõ nhất đấy.” Lãnh đạo hiểu ý cười rồi tiết lộ: “Nửa đêm gọi điện quấy rối, đặc biệt yêu cầu tôi phải gửi cô cho người ta.”
Hàn Nhuế cũng hiểu ý cười đáp lại, cô không nói nữa.
Vì thế người lãnh đạo quay sang người đối diện nói: “Thầy Hứa thì cứ theo Tổ trưởng Tổ Toán nhé. Hmm, hình như thầy ấy đang ở Phòng Chính trị Giáo dục ngay bên cạnh.”
Giám đốc Dương nói rồi mở cửa bước sang phòng bên cạnh, thầy Hứa cũng đi theo.
Tổ trưởng Tổ Toán học – một cái tên quen thuộc hiện lên trong đầu Hàn Nhuế.
Chẳng phải đó chính là…
Quả nhiên ngoài hành lang vang lên một giọng nói: “Thầy Dụ ở đây rồi. Đây là thầy Hứa Thâm – giáo viên dạy Toán mới của trường mình; từ nay thầy dẫn dắt người ta nhé.”
Hàn Nhuế đứng đó nhìn qua cửa kính nhìn thấy một bóng người thẳng tắp.
Người đàn ông có đường nét khỏe khoắn, khí chất sâu sắc, đôi mắt sáng trong như biển sâu. Vừa ngước mắt lên mà cô đã cảm thấy một cảm giác ngột ngạt khó nói nên lời.
Hàn Nhuế tuy đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng khi nhìn thấy đại ca mạnh mẽ như vậy, cô vẫn vô thức muốn né tránh ánh mắt với thầy mình.
“Th… Dạ chào sư phụ.” Vừa rồi thầy Hứa khá sôi nổi, thế nhưng lúc này cậu rõ ràng đã chùn bước.
Nhìn đồng nghiệp yếu đuối bất lực, Hàn Nhuế chỉ có thể thầm chúc cậu may mắn trong lòng.
Sau khi Dụ Tư Đình đưa Hứa Thâm đi, Giám đốc Dương trở lại Phòng Giáo vụ tiếp tục trò chuyện với Hàn Nhuế.
Không lâu sau lại có người gõ cửa bước vào.
Sau đó một giọng nói trong trẻo vang lên: “Chào Giám đốc Dương, học trò cưng của tôi đâu nào?”
“Thầy Sơ.” Hàn Nhuế vui vẻ bước tới.
Khi còn học đại học ở Bắc Kinh, Hàn Nhuế thường xuyên liên lạc với Sơ Trừng qua điện thoại, thỉnh thoảng cô mới gặp mặt trực tiếp. Thế nhưng cô vẫn ngạc nhiên khi thời gian không để lại dấu vết nào trên gương mặt anh.
Là một người đàn ông ở độ tuổi ba mươi, so với những năm trước, phong cách ăn mặc của anh có đôi chút thay đổi nhưng gương mặt vẫn tươi tắn và điển trai như sinh viên đại học.
“Cán sự của thầy trở lại rồi.”
Lời nói của Sơ Trừng khiến cô học trò năm xưa hoài niệm như cùng, thời gian đã thấm thoắt trôi qua.
Hàn Nhuế cũng đáp lại: “Cán sự của thầy sắp có cán sự rồi đấy ạ.”
“Trong nháy mắt học sinh của thầy đã trở thành giáo viên, trời ơi thời gian qua nhanh thật đấy.”
“Thầy Sơ vẻ ngoài chẳng hề thay đổi gì, giảng đường cũng quen thuộc như vậy, con có cảm giác như được quay lại thời trung học ấy.”
…
Thấy hai người trò chuyện không ngừng nghỉ, Giám đốc Dương đành phải ngắt lời: “Được rồi, lát nữa tôi còn có việc, hai thầy trò đừng ở lại văn phòng tôi mà tìm một nơi khác để ôn chuyện thôi.”
Sơ Trừng mỉm cười chào tạm biệt cấp trên rồi dẫn Hàn Nhuế về Tổ Ngữ văn.
Trong bảy năm mà cách bố trí của tòa nhà giảng dạy khối Mười Một lại không thay đổi chút nào. Tổ Ngữ văn vẫn ở tầng năm ngay bên cạnh Tổ Toán.
“Bàn kia của con đó.” Sơ Trừng chỉ vào chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
“Dạ vị trí này đắc địa đó thầy, ban ngày có thể đón nắng.” Hàn Nhuế cũng không vội thu dọn, cô lại bắt đầu trò chuyện với thầy Sơ.
Sơ Trừng hỏi: “Con được chia lớp chưa?”
Hàn Nhuế trả lời: “Dạ lớp 11/11, con tạm thời dạy một lớp.”
“Lớp 11/11…” Sơ Trừng trong đầu nghĩ đến từng lớp: “À lại gặp người quen rồi, đây là lớp cô Thẩm Nam Nam.”
Hàn Nhuế gật đầu: “Đúng rồi, lúc biết con cũng ngạc nhiên lắm. Mấy năm con chưa gặp cô Thẩm, không biết cô còn nhớ con không.”
“Tất nhiên là nhớ rồi.” Sơ Trừng không chút do dự nói: “Lứa học sinh lớp 7 nào cũng để lại cho các thầy cô ấn tượng khó phai.”
Hàn Nhuế lặp lại: “Lứa học sinh lớp 7 nào ạ?”
“Ừ, thầy với đại ca bây giờ dẫn dắt lớp 7.” Sơ Trừng giải thích rồi nói thêm: “Thầy luôn nghĩ đây là con số may mắn.”
“Thì ra thầy Sơ vẫn đang làm phó chủ nhiệm cho đại ca, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi mà thầy không muốn tự mình chủ nhiệm ạ?” Hàn Nhuế hơi bối rối.
“Bởi vì thầy không có chí tiến thủ.” Sơ Trừng cười thật thà, nửa nghiêm túc nửa đùa đáp: “Làm chủ nhiệm lớp mệt mỏi lắm, con thấy thầy Dụ già đi mấy tuổi luôn không, còn thầy vẫn đang ở thời kì đỉnh cao.”
Hàn Nhuế mỉm cười nhưng không đồng tình với lời nhận xét này: “Nhưng đại ca cũng rất phong độ mà thầy.”
Mới gặp lại đại ca ở ngoài Phòng Đào tạo, cô thấy thầy mình đẹp trai và điềm tĩnh lắm, nhất là với khí chất xa cách thoát tục quen thuộc, trông anh chẳng liên quan gì đến từ ‘già’.
Tuy nhiên lời nói của thầy Sơ cũng khiến Hàn Nhuế khó hiểu. Đại ca ít nhất cũng đã ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, thế nhưng cô chưa từng nghe về chuyện yêu đương của anh trong ngần ấy năm.
Trai đẹp giàu có quyền quý mà độc thân lâu như vậy thì hơi lạ…
Cô giáo mới vừa định nói chuyện phiếm thì cánh cửa Tổ Ngữ văn bị người nào đó đẩy ra.
“Đại ca…” Vừa thấy người là Hàn Nhuế lập tức ngoan ngoãn.
“Đừng sợ, thầy không tìm con.”
Dụ Tư Đình không ngạc nhiên khi nhìn thấy Hàn Nhuế, có lẽ Sơ Trừng đã nói qua với anh rằng học sinh sẽ quay về đây giảng dạy.
Anh đi thẳng đến chỗ Sơ Trừng, đặt chai thuốc ho lên bàn, sau đó cụp mắt xuống trầm giọng nói: “Trước bữa trưa em có uống thuốc không? Mấy chuyện này mà em cũng quên, cả ngày anh phải đi theo sau nhắc em.”
Sơ Trừng không hài lòng với giọng điệu như đang la rầy của người yêu nên ngụy biện: “Em uống rồi.”
“Chai hôm qua hết rồi, chai này mới.” Dụ Tư Đình lắc cái chai đầy thuốc.
Sơ Trừng không nói nên lời, sau khi thua trận đấu mắt, anh lấy nắp nắp đong, rót ra hai mươi mililit rồi ngoan ngoãn uống cạn trước mặt đối phương.
Dụ Tư Đình nhìn thấy bạn trai nuốt rồi mới không nhìn nữa, nhỏ giọng nói: “Em có cần lo lắng gì đâu, già đi chậm là phải rồi.”
Sơ Trừng mỉm cười: “Anh lại nghe lén em.”
Dụ Tư Đình lại hỏi: “Sao em không đi họp?”
“Năm nào cũng vậy chứ có gì mới đâu, em nhắm mắt cũng biết anh đang định nói gì.” Sơ Trừng hắng giọng nói, làm ra vẻ uy nghiêm rồi bắt chước:
“E hèm… Có thầy cô nào cần tôi hỗ trợ trong học kì mới thì cứ báo trước, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ và hoàn thành việc sắp xếp giảng dạy cho mọi người… Này là anh chứ gì nữa?”
Chưa kể đến thầy Dụ, Hàn Nhuế nhìn anh bắt chước phong thái chính trực lạnh lùng của đại ca mà cũng thấy khá giống ở một mức độ nhất định.
Dụ Tư Đình: …
Sơ Trừng không để ý tới thầy Dụ nữa mà quay sang Hàn Nhuế: “Các giáo viên Tổ Ngữ văn đang soạn giáo án trên phòng học đa phương tiện, lát nữa thầy dẫn con qua chào hỏi.”
Hàn Nhuế gật đầu: “Dạ thầy.”
Sơ Trừng nói tiếp: “Có một số người mới chuyển tới từ trường khác nên chắc con chưa gặp qua, đúng lúc chiều nay mọi người tổ chức liên hoan, nếu muốn thì con cứ đi chung để có thể làm quen với các thầy cô khác nhanh hơn.”
“Dạ được, có sư phụ hỗ trợ mà công tác của con ở trường cứ như một trò đùa vậy.” Cô giáo Hàn Nhuế miệng vẫn dẻo quẹo như ngày xưa.
Sau khi hai thầy trò nói chuyện một lúc, Dụ Tư Đình đứng một bên hỏi: “Khi nào em ăn liên hoan xong?”
Sơ Trừng nhún vai: “Em cũng chưa biết, đến lúc đó em gọi cho anh.”
“Ừ, em cứ đi chơi đi, anh đi xem giáo viên mới. Khi nào xong thì gọi anh.” Dụ Tư Đình nói rồi quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng đại ca lạnh lùng rời đi, Hàn Nhuế không khỏi có chút thương cảm cho thầy Hứa Thâm mới đi làm ngày đầu mà đã phải đánh một trận khó.
–
Do điều chỉnh công việc nên giáo viên phó chủ nhiệm của cô Thẩm vẫn ở lại giảng dạy khối Mười.
Khối lượng công việc của giáo viên mới chỉ đứng một lớp không nhiều, Sơ Trừng gợi ý cho Hàn Nhuế thử sức nộp đơn vào vị trí giáo viên phó chủ nhiệm.
Thứ nhất là cô đã quen biết với cô Thẩm – đây là một cơ hội hiếm gặp. Thứ hai, cô có thể rèn luyện bản thân ở vị trí này.
Hàn Nhuế lựa chọn nghe theo thầy mình, thế nhưng cô không ngờ Hứa Thâm dưới trướng đại ca cũng điền đơn; cậu ấy nhận vị trí giáo viên phó chủ nhiệm của thầy Lâm Kỳ lớp 11/18.
Tại buổi họp giao ban chủ nhiệm và phó chủ nhiệm đầu tiên vào đầu học kì, Hàn Nhuế với Sơ Trừng cùng nhau bước vào phòng họp.
Bởi vì có nhiều việc, cộng thêm các giáo viên chủ nhiệm vẫn còn một cuộc họp khác nên đến trễ, lúc này những người ngồi đây đều là những giáo viên trẻ tuổi.
Chức danh giáo viên phó chủ nhiệm là cơ hội để giáo viên mới được tiếp xúc với học sinh và công việc của lớp, đồng thời cung cấp cho trường lực lượng nòng cốt cho vị trí giáo viên chủ nhiệm tương lai.
Hiếm có người như thầy Sơ đầy đủ bằng cấp lẫn kinh nghiệm nhưng lại không đứng lớp. Nhưng với khuôn mặt trẻ tuổi của mình, anh thoải mái ngồi đó mà không cảm thấy lạc lõng.
Ngay cả Hứa Thâm ngồi ở phía bên kia Hàn Nhuế cũng tưởng anh là giáo viên mới vừa tốt nghiệp.
Giờ họp vẫn chưa đến, những người có mặt đều là giáo viên trẻ đồng trang lứa nên không khí có phần nhẹ nhàng hơn. Mọi người chia sẻ một số đồ ăn vặt, tụ tập lại thành nhóm hai đến ba người để trò chuyện, thậm chí bọn họ còn càu nhàu về công việc bán mình cho tư bản này.
“Mới đi làm thôi mà tôi đã cảm thấy nghề này khác với lí tưởng của tôi, nó cũng chẳng hợp với tôi.”
“Tôi nghĩ làm giáo viên có nghĩa là dạy và giáo dục mọi người, thế nhưng học sinh còn chưa đến trường mà đã có quá nhiều việc phải làm.”
“Ngày nào tôi cũng họp rồi thông báo với cả chạy đôn chạy đáo, còn phải tham dự buổi đánh giá giáo án cho giáo viên mới. Mấy ngày nay phải soạn rồi nộp biết bao là thứ, tôi không có thời gian để tập luyện nên cũng lo lắng quá.”
…
Sơ Trừng không tham gia thảo luận. Anh nhận hai trái táo gai từ đồng nghiệp ở hàng ghế đầu, cho ngậm vào miệng và ngồi lặng lẽ nghịch điện thoại di động.
Hứa Thâm không quen ai khác, chủ động bắt chuyện với giáo viên nữ cũng không hay nên cậu bỏ qua Hàn Nhuế và trò chuyện với Sơ Trừng.
“Thầy dạy gì thế?”
“Ngữ văn.”
“Thầy cô cùng một tổ nên chẳng trách vừa rồi lại cùng nhau đến đây. Có đồng nghiệp mới thật tốt chứ bên Tổ Toán toàn là giáo viên thâm niên, tôi ở đó cũng chẳng dám hó hé gì.”
Sơ Trừng nghe được giáo viên mới thấp giọng than phiền thì cảm thấy người này thật thú vị, anh nhớ lại hồi mình mới đến Tổ Ngữ văn, may mắn là anh có thầy Dương hậu thuẫn.
Anh đặt điện thoại xuống, tỏ vẻ thân thiện rồi an ủi: “Tổ Toán học là như vậy đó, nhưng không nhất thiết phải là ‘thâm niên tạo anh hùng’, Tổ trưởng của thầy cũng khá trẻ mà.”
Nghe được hai từ ‘Tổ trưởng’, đầu Hứa Thâm hơi đau đau, cậu thở dài: “Thôi thầy đừng nhắc…”
Nghe được đằng sau tiếng thở dài này là một câu chuyện để kể, Sơ Trừng thích thú khích lệ cậu tiết lộ.
Thầy Hứa cũng thật thà lắm, cậu kể lại một cách sống đống buổi dự giờ lớp thầy Dụ.
“Sư phụ tôi giảng bài hay lắm nhưng mồm miệng thì độc địa vô cùng. Cái kiểu nói thẳng thừng chẳng kiêng nể gì ai ấy, nếu tôi không phải là người Đông Bắc có truyền thống ‘thà đổ máu chứ không rơi lệ’ thì tôi đã bị thầy ấy hành đến khóc tám trăm lần rồi.”
Sơ Trừng không khỏi cười nhẹ: “Thầy cứ nói quá, thầy Dụ có ăn thịt thầy được đâu.”
“Tôi không dám.” Hứa Thâm cũng cảm thấy mình hèn nhát: “Thầy ấy mà nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng hung dữ là tóc gáy tôi đã dựng đứng cả lên.”
“Chậc, đúng vậy, hồi trước tôi cũng không dám.” Sơ Trừng bất đắc dĩ lắc đầu.
Hàn Nhuế bị kẹt ở giữa nghe được hai người thảo luận tính tình của đại ca đến là ăn ý, cô không biết có nên nhắc nhở thầy Hứa một câu hay không.
May mắn thay, cùng với tiếng bước chân hỗn loạn ở hành lang, các giáo viên chủ nhiệm với lãnh đạo từ Phòng Giáo vụ lần lượt bước vào, phòng họp dần trở nên yên tĩnh.
Hơn nửa tiếng sau, cuộc họp định kì kết thúc, các giáo viên mới cùng nhau di chuyển đến giảng đường đa phương tiện để tham gia buổi đánh giá giáo án.
Sơ Trừng đi theo Hàn Nhuế và Hứa Thâm đứng trước quầy đăng kí.
Đối diện với ghế giám khảo và đông đúc các giáo viên dự giờ, Hàn Nhuế cầm chắc bài giảng trong tay rồi hít một hơi thật sâu.
“Thư giãn nào.”
Sơ Trừng nhận thấy những cảm xúc kì lạ của người bên cạnh thì lập tức nhẹ nhàng an ủi cô. Anh không yêu cầu học sinh phải thể hiện xuất sắc, anh nói dạy không tốt là bình thường, nhận ra khuyết điểm mới là bước đầu để tiến bộ.
Hàn Nhuế mỉm cười, nháy mắt tinh nghịch nói: “Con không ngại đâu, các thầy cô lâu năm ở trường đều biết con là học trò của thầy.”
“À, đang trách thầy sao?” Sơ Trừng cười rồi mắng yêu đứa nhỏ nghịch ngợm.
Sau khi điểm danh, Sơ Trừng không đi theo các giáo viên mới nữa, anh vỗ vai Hứa Thâm rồi nói: “Nghe chưa? Đừng lo, nếu thầy mắc lỗi thì có nghĩa là do sư phụ dạy chưa đến nơi đến chốn.”
Nói xong, anh vẫy tay với Hàn Nhuế rồi xoay người đi về phía ghế giám khảo ở hàng đầu tiên.
Mãi đến khi Sơ Trừng ngồi xuống cạnh Dụ Tư Đình, Hứa Thâm mới tỉnh táo lại, nghi ngờ hỏi: “Thầy ấy là…”
Một giáo viên Ngữ văn đi ngang qua thản nhiên nhìn cậu rồi nhiệt tình đáp: “Tổ trưởng Tổ Ngữ văn bọn tôi.”
“Hả?” Hứa Thâm kinh ngạc quay đầu lại.
“Ừ thì…” Hàn Nhuế dùng đầu ngón tay sờ lên sống mũi, cố gắng nói thật một cách nhẹ nhàng nhất: “Bạn bè mười năm của sư phụ thầy Hứa đấy.”
Sử dụng gương mặt để gây rối vốn đã là sở trường của thầy Sơ. Mấy năm trước cậu hoà tan với nhóm học sinh, mấy năm sau thì hoà nhập với nhóm giáo viên mới.
Nhìn hai người ngồi bàn giám khảo đang trò chuyện vui vẻ, Hứa Thâm nhớ lại lời lẽ phản thầy cậu vừa nói trong phòng họp và không khỏi chửi thầm bản thân rằng mình sắp chết rồi…
–
Tác giả có lời muốn nóiHứa Thâm lớn xác bị lừa: Tôi xin mời nạn nhân tiếp theo.Vốn dĩ tôi muốn viết về một dòng thời gian giả định ở trường đại học nhưng sau khi tính toán cẩn thận, tôi nhận ra bé Sơ Trừng đi học từ quá sớm, đại ca tốt nghiệp cao học nhưng bạn nhỏ vẫn chưa trưởng thành. Khoan nói đến việc khó viết thì nó cũng là một vùng xám mà tôi không muốn bước vào. Vì vậy tôi chọn viết về tương lai của cán bộ lớn tuổi thoát tục và chàng vợ mãi mãi không già đi của anh ấy.