“Về từ từ, lần sau cứ ghé chơi thì bọn tôi tiếp.”
“Đồ ăn ở đây ngon quá. Đi thôi, đừng bỏ quên áo khoác nhé.”
“Này này, ông đừng lảo đảo, sức uống của ông Từ vẫn kém như ngày nào.”
“…”
Đêm ở Bắc Kinh vào tháng Tám, đèn lồ ng được thắp sáng.
Một nhóm thanh niên vừa nói vừa cười bước ra khỏi một nhà hàng Trung Quốc.
Sơ Trừng chậm rãi đi vài bước, đợi trưởng nhà kí túc xá vừa thanh toán tiền ở quán bar, cậu sờ điện thoại rồi hỏi: “Bao nhiêu tiền thế? Tính theo quy tắc cũ nhé.”
Đối phương nhét hóa đơn vào túi và nói với hơi thở thoang thoảng mùi rượu: “Nói cái gì vậy? Bữa cuối cùng trước khi tan đàn xẻ nghé mà, tôi mời.”
Bọn họ là bạn cùng lớp trong ba năm học Thạc sĩ nên đã sớm trở nên thân thiết, nghe đến đây thì không ai suy tính thiệt hơn nữa, tất cả đều mỉm cười và nói: “Cảm ơn đại ca đã mời.”
Mọi người vừa đi vừa trò chuyện, trưởng nhà kí túc xá khoác tay lên vai Sơ Trừng rồi hỏi: “Ông định bao giờ thì đi?”
“Ngày mai.”
Cách đây nửa năm Sơ Trừng đã đăng kí xin việc thông qua phỏng vấn tuyển dụng của một trường, cậu sắp đi dạy tại trường cấp ba ở một thành phố khác.
Vì vậy bữa ăn này không chỉ là bữa tối kỉ niệm tốt nghiệp của kí túc xá mà còn là buổi tiệc chia tay mọi người tổ chức cho cậu.
Trưởng nhà kí túc xá hít một hơi thật sâu luồng không khí mát mẻ rồi thở dài: “Nhóm người này đều là người vùng khác, dù muốn bắt đầu đi làm hay tiếp tục học lên tiến sĩ như anh Xuyên thì cũng đều ở lại Bắc Kinh. Ai ngờ cuối cùng một người thành phố như ông lại đi đến nơi khác.”
Nghe vậy, một người bạn đi trước đang đỡ lấy thân cây cho tỉnh táo cũng ngẩng đầu và nhẹ nhàng nói: “Đúng rồi đấy, ông nghĩ sao vậy? Sân nhà không chứa được ông à? Với cả làm giáo viên trung học kiểu gì cũng không bằng mấy cái nhà ông cho ông được… Úi!”
Người này chưa kịp nói xong thì Từ Xuyên đứng bên cạnh đã nhéo hắn một cái: “Ông say quá rồi à? Cái gì cũng nói ra được.”
Lúc này người cùng lớp mới nhận ra được lời hắn nói không được hay, vậy nên hắn nói thêm: “Nói thừa, không say quắc cần câu thì làm gì ngồi đây mà gặp
‘chị Huệ’ chứ?”
Gốc là yue – từ lóng chỉ hành động nôn mửa, trong tiếng Việt có từ lóng gặp ‘chị Huệ’ với nghĩa tương đương.“Tôi tốt nghiệp Thạc sĩ ở một trường đại học đàng hoàng thì sao không được làm giáo viên?” Sơ Trừng biết hắn ta không có ý gì nên chỉ cười và bỏ qua chủ đề này.
Khi hoàng hôn buông xuống, khu thương mại của thành phố đã bước vào thời điểm bận rộn nhất, tài xế lái thay bọn họ vừa gọi chưa đến, một nhóm người say rượu đứng ở ven đường và chờ đợi.
“Trời **, chiếc xe này đậu cũng đỉnh thật chứ.”
Mọi người nghe vậy lập tức tụ tập xung quanh.
Bãi đậu xe gần khách sạn chật kín các loại xe sang. Một chiếc Bentley Bentayga đang đậu ở bên ngoài, chiếc xe màu trắng như vải lanh trông có vẻ yên tĩnh và trầm lặng; nó đậu gần chiếc xe yêu quý của trưởng nhà kí túc xá đến nỗi anh ta không dám nhắc đến tài sản bốn triệu của mình.
“Này, không có kĩ thuật mà lái chiếc xe như này có phải quá đáng lắm không?”
“Haha, đại ca ơi là anh thì anh có dám lái không?”
“Có số điện thoại di động trên đó phải không? Nhưng số bị che mất rồi.” Từ Xuyên đi vòng quanh chiếc Bentley và nhìn cẩn thận trên kính: “Đây là sáu, tám… Hay chín nhỉ? Thấy cái nào cũng đúng.”
Trưởng nhà kí túc xá bất đắc dĩ cười: “Số mấy cũng được, điện thoại tôi hết pin rồi nên mấy ông gọi thử xem, nếu không thì làm sao xe tôi ra ngoài được?”
“Ừ để tôi thử trước.” Từ Xuyên đứng thẳng người rồi nhanh chóng bấm một số và áp điện thoại vào tai một lúc, sau đó anh ta nói mà không chút ngạc nhiên: “Số máy bị đóng băng rồi.”
Sơ Trừng và bạn cùng phòng cũng lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Bạn cùng phòng lên tiếng: “Không ai nhận cuộc gọi của tôi cả.”
“Hình như tôi…” Sơ Trừng liên tục nghe sáu bảy âm thanh chờ, cậu đang định trả lời là không ai nghe máy nhưng bỗng trong ống nghe vang lên một giọng nam.
“Alo?”
Sơ Trừng vội vàng đưa đầu lưỡi li3m miếng kẹo cao su trong miệng, cụp mắt liếc nhìn biển số xe: “Alo, anh là chủ xe Bắc Kinh A966 phải không?”
“Đúng rồi.”
Hai chữ ngắn gọn, giọng trầm thấp nhưng không ngọt ngào.
Sơ Trừng nói tiếp: “Chuyện là xe của bọn tôi bị xe của anh chặn ở bãi đậu xe nên không thể ra ngoài được. Khoảng cách giữa các xe quá gần, để tránh trầy xước và tổn thất không đáng có thì anh qua đây dời xe một chút nhé?”
Những người bạn cùng phòng nghe đến đây đều tập trung nhìn cậu và giơ ngón tay cái lên cho cậu.
Người ở đầu bên kia điện thoại suy nghĩ một chút rồi nói: “Ở đâu vậy?”
“Bãi đậu xe ở cổng phía đông quán bar Bách Hối.” Sơ Trừng nhìn quanh và nói tên tòa nhà nổi bật gần đó; đây là hộp đêm nức tiếng ở khu vực này nên ít ai không biết nó.
Nam-giọng-trầm trả lời: “Biết rồi, tôi sẽ đến đó ngay.”
“Người ta có tới không?” Vừa cúp máy, bạn cùng phòng thân thiết Từ Xuyên đã bước tới và nói đùa: “Người ta có nghĩ ông muốn bắt chuyện bằng cách thức thấp hèn như thế không?”
Sơ Trừng nhướng mày: “Đàn ông đấy.”
“Hả? Chán thế, tôi cứ tưởng là tiểu thư nhà giàu.” Từ Xuyên liếc nhìn những tấm món đồ trang trí trên xe thiên hướng nữ tính và mím môi tiếc nuối.
Mọi người không nhịn được cười, mỉa mai nói phần tử trí thức sắp học tiến sĩ cũng chỉ có thế này thôi.
Gió đêm dài khiến người ta cảm thấy cả người dễ chịu, những người trẻ tuổi đang dựa vào lan can trò chuyện và giết thời gian. Một lúc sau chiếc taxi chở khách dừng lại trên đường, một người đàn ông đẹp trai bước xuống từ ghế hành khách.
Hắn mặc áo phông trắng, áo len đen và một chiếc quần kaki kiểu dáng thường ngày. Với chiều cao khoảng một mét tám mươi tám với đôi chân dài và thẳng thì cho dù phong cách có đơn giản cũng mang lại vẻ cao cấp và nổi bật ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Anh là chủ xe Bentley à?” Sơ Trừng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người đang bước đến, để chứng minh cuộc gọi vừa rồi không phải quấy rối, cậu bước ra khỏi lối vào bãi đậu xe để đối phương nhìn thấy tình trạng bên trong: “Xe của chúng tôi là chiếc A4L đúng là đang bị chặn.”
Người đàn ông liếc nhìn chiếc Bentley đậu khá tùy ý, đôi mày rậm hơi nhíu lại như không hài lòng, nhưng hắn vẫn kiềm chế và nói: “Xin lỗi cậu vì gây phiền phức, để tôi đi lấy chìa khóa.”
Nói xong, người đàn ông bước thẳng vào quán bar Bách Hối rực rỡ.
Sơ Trừng nhìn bóng lưng hắn một lúc rồi lại đưa mắt nhìn về phía bạn cùng phòng và nhỏ giọng nói: “Chủ xe là đàn ông, bây giờ cậu đã tin chưa?”
“Ông thật sự ngây thơ hay ngu ngốc thế?” Từ Xuyên cười nhạt mà không nói gì thêm.
Sơ Trừng bối rối. Cho đến mấy phút sau, người đàn ông vừa bước ra khỏi hộp đêm thì đã xuất hiện thêm một cô gái say rượu với mái tóc dài xoăn trên vai.
Người đẹp có thân hình nóng bỏng và trông trưởng thành hơn khi trang điểm đậm, nhưng cả hai người có vẻ gần bằng tuổi nhau.
“Chết tiệt, có phú bà thật hả?” Trưởng nhà kí túc xá trừng mắt và bắt đầu ‘hóng chuyện’: “Hai người này có quan hệ gì?”
“Tài xế đẹp trai đi đón bà chủ?”
“Không phải đâu, người đàn ông là chủ xe thì đúng hơn, không lẽ là chồng bí mật tới quán bar ‘bắt gian’?”
Trong khi các bạn cùng phòng tò mò và suy đoán thì người đàn ông đã đỡ cô gái ngồi vào ghế phụ của chiếc Bentley. Hắn đang định cúi xuống thắt dây an toàn thì bị cô gái nóng nảy đẩy ra.
“Em được phép xen vào chuyện của chị từ khi nào vậy?” Cô gái mất kiên nhẫn nhét một xấp tiền đỏ vào cổ áo người đàn ông, sau đó xoa thái dương rồi nhắm mắt tựa lưng vào ghế: “Cầm tiền rồi cút đi.”
Những tờ tiền bị gió đêm thổi bay. Trong mắt người đàn ông hiện lên một tia cảm xúc lạnh lùng và kiềm chế, sau một lúc im lặng, hắn hạ đôi chân thon dài xuống nhặt tiền và đôi giày cao gót mà cô gái đã đá ra.
“Chậc.” Bạn cùng phòng bên cạnh thấy vậy nhếch môi: “Nhìn thôi cũng thấy phức tạp.”
Sự bao dung của đối phương không hề khiến cô gái dừng lại, cô tiếp tục nói chuyện say sưa trong cơn say, lời nói càng ngày càng quá đáng.
“Dụ Thần, chị một vừa hai phải thôi.” Người đàn ông cảm nhận được những ánh mắt xung quanh đang đổ dồn về mình thì trầm giọng cảnh cáo, sau đó mạnh mẽ thắt dây an toàn và đóng cửa lại rồi lái xe đi.
Chiếc Bentley lái ra khỏi bãi đậu xe và nhanh chóng biến mất trong bóng đèn rộng lớn trên con đường chính.
Nhóm người xem thấy ‘sôi động’ rồi.
Từ Xuyên còn nhặt tờ bạc một trăm tệ bị gió thổi rơi xuống gầm xe, anh ta quay lại trêu: “Thấy không? Thành phố phong nguyệt gấm hoa thế này, ông bỏ được sao?”
Sơ Trừng nhìn về phía cuối con phố vô cùng náo nhiệt trong đêm, đôi mắt trong veo như cười cong dưới mí mắt sâu thẳm, rồi cậu ngoan ngoãn nói: “Tôi vẫn hợp làm giáo viên nhân dân ở một thành phố bình thường hơn.”
Từ Xuyên mỉm cười không nói một lời, trên mặt rõ ràng ghi ‘chỉ cần ông vui vẻ là được’.
Chẳng mấy chốc người lái thay đã tới, nhóm người trẻ cười nói rồi lên xe rời đi và kết thúc bữa tiệc chia tay.
–
Sáng sớm ngày hôm sau, Sơ Trừng một mình rời Bắc Kinh trên chuyến tàu cao tốc mà không đánh thức những người bạn cùng phòng say khướt.
Trường Trung học phổ thông số Mười Đình Châu, một trong những trường cấp ba trọng điểm lâu đời của thành phố, cũng là nơi Sơ Trừng sẽ phấn đấu trong nhiều năm tới.
Lúc này học sinh tại đây vẫn chưa chính thức trở lại, chỉ có vài học sinh nội trú mang hành lí rải rác dọc hành lang dẫn ra sân trường.
Bức tượng khuôn viên ở cổng chính khắc câu khẩu hiệu của trường: Đề cao đạo đức và văn hóa, hòa hợp không phân biệt. Cây xanh khắp nơi phản chiếu những tòa nhà có thiết kế đa dạng ở phía xa, không chỉ cảnh quan trang nhã mà không khí học tập cũng rất đậm đà.
Có lẽ đó là nơi tốt để giảng dạy, giáo dục mọi người và dành một nửa cuộc đời của mình.
Sơ Trừng thong thả kéo vali lấy giấy đăng ký do bộ phận Nhân sự tại Sở Giáo dục Đình Châu cấp để nộp ở các phòng ban khác nhau trong đi tham quan khuôn viên trường.
“Hoàn thành thủ tục tiếp nhận nhân viên rồi.” Nhân viên văn phòng nhà trường đóng dấu vào giấy phép lao động của giáo viên Sơ Trừng và trao lại cho cậu cùng các giấy tờ khác: “Chào mừng giáo viên mới gia nhập trường Trung học phổ thông số Mười.”
“Làm phiền mọi người.” Sơ Trừng gật đầu cảm ơn: “Tôi phải chuẩn bị bàn giao công tác ở đâu?”
“Lịch học cụ thể cũng như tập huấn giáo viên mới trước khi khai giảng đều do Phòng Giáo vụ phụ trách. Thầy đi qua hành lang dài phía trước rồi vào phòng thứ hai bên phải, tôi vừa gọi qua đó, mọi người đang đợi thầy.”
“Cảm ơn nhé.”
“Không có gì.”
Sơ Trừng rời khỏi Phòng Tuyển dụng của trường, đi theo hướng dẫn của nhân viên và dễ dàng tìm thấy tấm biển ‘Phòng Giáo vụ khối Mười Một’.
Lần gần nhất cậu nhìn thấy những dòng chữ này là bảy hay tám năm trước; sau một thời gian dài, cậu đã từ một học sinh trở thành một giáo viên.
Sơ Trừng đứng trước cửa Phòng Giáo vụ hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần bước vào nơi làm việc và lấy hết can đảm gõ cửa.
Thế nhưng trước khi gõ cửa, cậu chợt nghe thấy tiếng nói chuyện từ trong văn phòng.
Một giọng nói lớn tuổi hơn nói: “Thầy ấy có bằng Thạc sĩ của Đại học Sư phạm Bắc Kinh, là ứng viên đạt điểm A trong cuộc tuyển chọn kép của trường và thể hiện rất tốt trong cuộc phỏng vấn. Khi đó thầy ấy đã nhận được rất nhiều offer từ các trường khác…”
“Vấn đề không phải thành tích của người ta tốt như thế nào.” Một giọng nam trẻ và trầm khác ngắt lời người trước: “Nền tảng Ngữ văn của lớp tôi đã kém rồi, cuối cùng gặp được giáo viên có trách nhiệm nên cải thiện được một chút, ai ngờ mới có nửa năm mà thầy lại thay cho tôi một đứa nhóc ngu ngốc vừa mới tốt nghiệp là sao?”
Động tác của Sơ Trừng khựng lại.
Bằng Thạc sĩ của Đại học Sư phạm Bắc Kinh, mới tốt nghiệp, dạy Ngữ văn, đặt những yếu tố này cạnh nhau thì nghe quen thuộc đến phát điên.
Nhưng ‘đứa nhóc ngu ngốc’ là ai? Có lịch sự không vậy?!
Mọi sự chuẩn bị tinh thần nửa phút trước của cậu đều sụp đổ ngay lúc này dưới sức nặng của bốn chữ đó.
Sau khi bình tĩnh lại một lúc, Sơ Trừng cong khớp ngón tay gõ lên cánh cửa Phòng Giáo vụ.
Trong phòng trò chuyện đột nhiên dừng lại, một lúc sau mới vang lên hai chữ: “Mời vào.”
Chỉ cần mình không ngại thì người khác sẽ ngại.
Sơ Trừng dũng cảm bước vào cửa đang định coi như không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng cậu vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy một người rất quen ở bàn làm việc.
Hắn ta cao, có đôi chân dài, đường nét sắc sảo và đôi mắt đen sâu thẳm. Mặc dù đối phương đã thay quần áo từ trên xuống dưới nhưng Sơ Trừng liếc mắt vẫn nhận ra.
Hắn là chủ sở hữu chiếc Bentley đêm qua.
Giám đốc Học vụ đã gặp Sơ Trừng tại buổi họp tuyển sinh của trường lần trước, ông nhanh chóng đứng dậy và nói: “Thầy Sơ đến rồi. Qua đây để tôi giới thiệu nhé, đây là hạt giống mới nổi bật mà trường chúng ta mới tuyển dụng năm nay – Sơ Trừng. Đây là chủ nhiệm cũ của lớp 10/7 – thầy Dụ Tư Đình dạy môn Toán. Bắt đầu từ năm học sau, thầy sẽ phụ trách khối Mười Một nên hai thầy phải hợp tác rồi.”
“Chào thầy Dụ.”
Xuất phát từ bản tính được giáo dục từ trong cốt cách, Sơ Trừng buột miệng chào hỏi, thế nhưng trên thực tế đầu óc cậu vẫn chưa tiếp thu được điều đó.
Bởi lẽ so với cậu thì người trước mặt lại càng không giống kiểu người sẽ dấn thân vào nghề này.
Có lẽ vì học khác năm nên khi nhắc đến giáo viên dạy Toán làm chủ nhiệm lớp, Sơ Trừng vẫn nghĩ tới hình ảnh các thầy ngày xưa mặc áo ấm lặt lá trà và cho vào bình giữ nhiệt.
Nhưng người đàn ông trước mặt còn trẻ, đẹp trai, mặc quần áo tinh tế nhã nhặn, khí chất lại nổi bật đến mức trông không giống bậc ‘cha mẹ’ chút nào.
Nhưng nghĩ đến những lời hắn ta vừa nói về mình, Sơ Trừng bỗng tức giận, lại nhớ lại cảnh cảnh tượng bỏng mắt tối qua, cậu không khỏi thầm chửi rủa.
Bị một cô gái say rượu ném tiền vào người trước một chiếc ô tô sang trọng trong hộp đêm, hình tượng rõ đàng hoàng!
Ngay khi Sơ Trừng định mở miệng nói gì đó, Dụ Tư Đình tình cờ nhìn sang, đôi mắt đầy sắc bén và uy nghiêm đánh giá cậu từ trên xuống dưới.
Nét mặt của hắn có cảm giác xa cách và lạnh lùng, và khi nhìn chằm chằm xuống một cách vô cảm như thế này, hắn mang đến cho người ta cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Sơ Trừng cảm thấy cổ lạnh buốt. Dù biết đối phương không thể nghe được nội tâm của mình nhưng cậu vẫn cảm thấy yếu đuối, những ngón tay cậu vô thức siết chặt góc bàn phía sau.
Khí chất quen thuộc này…
Kí ức bị bạn cùng lớp hồi cuối cấp ba điểm danh từ cửa sau trong tiết tự học chợt ùa về.
–
Tác giả có lời muốn nóiThầy Sơ à tỉnh lại đi, chúng ta không đến đây để đi học, đừng sợ giáo viên khác!Mình có lời muốn nóiNăm mới ‘khai hố’ bằng một bộ bối cảnh học đường nhưng từ góc nhìn của giáo viên vô cùng ngọt ngào (vì những bộ kia hơi quằn quại…) để cả năm ngọt ngào =))