Nhã Uyển cho em trai ngủ say thì đi cùng Châu Tận Hoan đến hộp đêm.
Cô hát ở đây cũng phải hai năm rồi, không có quá nhiều tiếng tăm nhưng cũng có khách quý. Vậy nên nói mấy câu thôi ông chủ đáp ứng ngay, cho Châu Tận Hoan một bộ đồng phục rồi bảo anh đi thay.
Lần đầu tiên Châu Tận Hoan mặc quần áo bồi bàn kiểu phương tây nên phải chật vật một lúc mới mặc xong. Nhã Uyển đã đi trang điểm, giám đốc giao anh cho một bồi bàn khác tên là Werther.
Người nước ngoài ở đây đều biết nói tiếng Trung hoặc là có người phiên dịch riêng, bình thường những người bồi bàn không cần phải hiểu tiếng nước ngoài. Werther dạy Châu Tận Hoan mấy phép xã giao cơ bản của người phương Tây, cứ tưởng rằng người mới khó mà học được nhưng luyện hai lần Châu Tận Hoan đã làm rất chuẩn. Werther vô cùng hài lòng, dẫn anh đi nhận biết các loại rượu và đồ ăn nhẹ, Châu Tận Hoan cũng học hỏi rất nhanh, sau nửa tiếng đồng hồ đã ghi nhớ hết.
Werther đề nghị viên quản lý cho anh làm bồi bàn ở phòng riêng thử xem. Quản lý đồng ý, để Werther dẫn dắt anh, một đêm phục vụ ba phòng riêng.
Lúc đầu Châu Tận Hoan còn hơi dè dặt, chỉ sợ đụng mặt người quen, cũng lo người nước ngoài sẽ nói tiếng nước ngoài với anh nên anh sẽ không làm được gì cả. Nhưng may mà có Werther ở cạnh, thỉnh thoảng lại giúp đỡ anh một chút, một đêm trôi qua bình an vô sự. Hơn nữa lúc thay quần áo, Châu Tận Hoan lục thấy tiền boa trong túi quần, thực sự anh đã kiếm được hơn một trăm.
Nhìn những tờ tiền nhăn nhúm trong túi quần, trong lòng Châu Tận Hoan rối bời. Nếu như anh tiếp tục làm ở đây, có lẽ sẽ thay đổi được cuộc sống kham khổ này. Nhưng anh cũng biết rõ, trên đời này không có chuyện kiếm tiền dễ như trở bàn tay. Bắt đầu từ tối mai, anh sẽ phải một mình ứng phó với những người nước ngoài râu ria xồm xoàm kia.
Cứ phải tươi cười đón khách đầy gượng gạo thế này khiến anh rất mệt mỏi, nhưng chỉ cần nghĩ tới mấy lời người hầu của Hoắc Hằng nói, anh lại cảm thấy không còn con đường nào khác.
Lúc về nhà đã là ba giờ khuya, đường phố vắng tanh, đèn đường tỏa ánh sáng nhập nhèm, chỉ soi rõ được phần đường sát dưới chân, không thể nhìn ra xa được.
Anh che kín người bằng chiếc áo bông, tìm quán ăn khuya rồi vào ăn chút gì đó, về đến nhà thắt lưng đã đau đến rã rời. Châu Tận Hoan không còn sức mà nấu nước để tắm rửa qua loa, thoa ít cao xoa bóp ngày trước dùng lên thắt lưng rồi cứ thế mà nằm xuống.
Mặc dù Châu Tận Hoan không muốn ngủ trên giường Hoắc Hằng tặng, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng độ mềm của tấm nệm này rất hoàn hảo, cho anh một giấc ngủ ngon. Ngày hôm sau anh ngủ một mạch đến tận quá trưa, tỉnh ngủ thì lại vội vã chạy tới quán trà, đến tối lại đi làm bồi bàn ở hộp đêm.
Khi Châu Tận Hoan đang đi đến hộp đêm thì trời đổ mưa nhỏ, Werther thấy tóc Châu Tận Hoan ướt nên bảo anh đi ra phòng nghỉ ở đằng sau hộp đêm tắm rửa lại cho sạch sẽ, sau khi anh tắm xong thì Werther chỉ cho anh gian phòng cần phục vụ.
Châu Tận Hoan đi theo chỉ dẫn của Werther tới phòng số 23, càng đi anh càng cảm thấy lạ lùng, lúc đến nơi mới phát hiện ra khách khứa ở phòng này toàn là người Trung Quốc tóc đen da vàng.
Anh vội quay về, hỏi Werther chuyện gì thế này. Werther đang bận ghi chép yêu cầu của khách, không có nhiều thời gian rảnh nên chỉ nói với Châu Tận Hoan rằng có hai bồi bàn xin nghỉ, anh làm thay người ta một buổi, ngày mai lại quay về làm ở mấy phòng có người nước ngoài.
Châu Tận Hoan nghe xong thì sắc mặt cũng thay đổi theo.
Mấy năm trước anh còn là kép hát nổi danh, những người có tiền thích nghe kinh kịch ở Bắc Bình đều đã nghe anh hát rồi, đây cũng là lý do tại sao Châu Tận Hoan rất ngại đụng phải người quen. Nếu như người ta từng khen ngợi anh thì không nói làm gì, nhưng lỡ mà đụng phải những người lấy việc xỉa xói anh làm niềm vui như Hàn Đống Lương thì chẳng phải anh vừa mất việc lại còn gây rắc rối hay sao?
Châu Tận Hoan lấy lý do là mình chưa quen việc để từ chối, hi vọng Werther có thể cử người khác. Werther nhún vai với anh, bảo rằng ai ai cũng đang bận bịu làm việc rồi, không thể sắp xếp lại được, anh chịu khó một chút thôi.
Werther còn tưởng Châu Tận Hoan chê phục vụ phòng riêng của người Trung Quốc thì tiền boa không nhiều, bèn bảo anh rằng mấy người biết đến hộp đêm đều là những người có tiền, tiền boa sẽ không kém người nước ngoài đâu.
Thấy bản thân bị hiểu lầm, anh cũng không còn cách nào khác, đành phải thầm mong đêm nay bình an vô sự.
Châu Tận Hoan đẩy cửa phòng số 23, lúc đi vào lo lắng nhìn quanh phòng một lượt, thấy ai trong phòng cũng lạ, mỗi người ôm một cô tiếp rượu xinh đẹp. Người ta thấy anh đi vào cũng chẳng thèm liếc một cái.
Châu Tận Hoan đã yên lòng hơn một chút, làm chuẩn theo những gì hôm qua được học. Werther cũng dạo qua chỗ anh một lần, thấy anh xử lý ổn thỏa thì bảo anh chút nữa khách phòng số 24 cũng đến, anh chịu khó phục vụ người ta.
Châu Tận Hoan chỉ có thể chấp nhận, đến khi nhân viên mặc sườn xám xẻ tà rất cao đến báo rằng khách phòng số 24 đã vào, Châu Tận Hoan bèn lấy sổ ghi chép nhỏ và bút ở trong túi quần ra, gõ cửa đi vào.
Phòng riêng số 24 có ba khách nam, cũng là những người anh không biết. Sau khi gọi đồ xong, một vị khách đeo kính đưa cho anh một tờ tiền to.
Châu Tận Hoan đưa tờ giấy ghi yêu cầu của khách cho nhân viên quầy, trong lúc không có việc gì thì vào nhà vệ sinh một chút. Khi anh đẩy cửa đi vào, người ở bên trong cũng ra ngoài, suýt thì đụng vào nhau.
Châu Tận Hoan không thấy rõ mặt người kia, vì anh đã cúi đầu ngay lập tức.
Điều này cũng là Werther dạy cho anh. Muốn tồn tại ở nơi như thế này, không cần biết ai đúng ai sai đều phải cúi đầu trước, không được phải tội bất kì người nào, chỉ có như vậy mới có thể vượt qua phần lớn nguy hiểm.
Anh xin lỗi rối rít, người kia không hề đáp lại, chỉ đưa tay ra nắm chặt lấy cằm anh, ép anh ngẩng đầu lên.
Khi nhìn rõ được người ở trước mặt là ai, đồng tử Châu Tận Hoan co lại đầy hoảng loạn, hoàn toàn nín thở.
Trên mặt người kia đầy vẻ châm chọc, cười nham hiểm: "Ái chà, đây chẳng phải là ông chủ Châu tự cho là mình thanh cao sao? Sao vậy nhỉ, hay là tôi uống nhiều nên bị hoa mắt? Thế mà anh lại có mặt ở chỗ này à?"
Những lời sắc bén và độc địa này khiến Châu Tận Hoan nhớ lại những gì xảy ra mấy ngày trước. Lúc đó là ở dưới mắt nhiều người, Hoắc Thừa kiêng dè ảnh hưởng đến thanh danh nhà họ Hoắc nên mới bỏ qua cho anh. Đêm nay khác hoàn toàn, ở nơi thế này, trên người Hoắc Thừa lại còn nặc mùi rượu, anh làm sao có thể trốn thoát được?
Hơn nữa Châu Tận Hoan bị Hoắc Thừa phát hiện ra ở đây, từ tối mai là không thể đến nơi này được nữa. Tuy rằng tiếc tiền công kiếm được ở đây, nhưng anh không hề do dự, né móng vuốt của Hoắc Thừa muốn rời đi.
Lần trước Hoắc Thừa bỏ qua cho Châu Tận Hoan, kết quả là bị Trần Ngộ Sênh đến nhà với tấm ảnh kia, mách tội của gã cho Hoắc lão gia.
Tối hôm đó gã bị lão gia mắng một trận, lại còn bắt gặp Hoắc Hằng. Nghĩ đến những gì mình phải chịu đều bắt nguồn từ Châu Tận Hoan, ác cảm như dầu sôi lại bắn tung toé.
Gã tóm lấy cánh tay Châu Tận Hoan, dùng sức kéo mạnh một cái không chút lưu tình. Châu Tận Hoan loạng choạng đập lưng vào tường nhà vệ sinh. Gã cũng không hề để ý đến động tác ôm lấy thắt lưng của anh, nắm cổ áo anh rồi lôi kéo đến một buồng vệ sinh riêng. Gã đóng cửa 'rầm' một tiếng.
Châu Tận Hoan bị Hoắc Thừa đẩy lên bồn cầu kiểu phương tây, ngồi xuống như thế lại khiến thắt lưng anh ngày một đau đớn, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Hoắc Thừa hoàn toàn không để ý đến sắc mặt trắng bệch vì đau của anh, chỉ cảm thấy gương mặt này thật ngứa mắt. Anh đã rơi vào tình trạng thế này rồi mà còn cứng đầu không chịu khuất phục.
Gã đen mặt, im lặng nhìn quần áo của Châu Tận Hoan giống như nhìn hàng hóa. Nơ ở cổ áo vừa bị gã kéo đã tuột ra, mấy chiếc cúc áo ở trên cũng bị giật phăng đi mất, để lộ ra xương quai xanh mà ngày xưa gã không thể động vào.
Hoắc Thừa uống nhiều rượu, lại còn bị mấy cô tiếp viên sờ soạng đến nóng cả người. Thời khắc này nhìn Châu Tận Hoan quần áo xộc xệch, tâm trí thoáng xao nhãng, cười lạnh: "Ngày trước mặc trang phục diễn kịch đi quyến rũ người khác, bây giờ không hát được nữa thì lại đổi qua âu phục à? Anh nói xem làm sao anh lại hèn hạ như thế được cơ chứ, không dụ dỗ được người khác là không sống nổi hay sao?" Gã dứt lời thì nắm lấy cằm anh rồi cưỡng hôn.
Châu Tận Hoan không ngờ Hoắc Thừa lại cưỡng hôn anh, hoảng loạn đến nỗi không để ý đến cơn đau ở thắt lưng nữa, mặc sức đẩy gã ra.
Nhưng sức lực của anh khác xa Hoắc Thừa, chẳng những không đẩy được ra mà còn bị gã cắn một phát chảy máu môi.
Hoắc Thừa nếm được mùi tanh nồng của máu trong khoang miệng, còn thấy anh kịch liệt phản kháng. Gã càng lúc càng hưng phấn, bắt đầu cởi áo Châu Tận Hoan ra.
Áo sơ mi trắng và vest đen anh mặc hơi khó cởi, gã loa hoay mấy lần không tháo cúc được nên sốt ruột kéo khóa quần của anh.
Khi còn ở bên nhau, có nhiều lần Hoắc Thừa muốn ngủ với anh, mà lần nào cũng bị anh lấy lý do là chưa kết hôn để từ chối. Tuy rằng về sau Châu Tận Hoan không thể hát cũng không sinh con được nữa, nhưng thân hình vẫn mê người như trước, nỗi tiếc nuối năm nào vẫn còn ở trong đáy lòng Hoắc Thừa.
Hoắc Thừa không thấy thì thôi, chứ thấy rồi, mà lại còn ở trong bầu không khí thế này, ý nghĩ muốn rửa sạch hận thù của gã lại trỗi dậy.
Mấy lần Hoắc Thừa muốn cởi quần áo của Châu Tận Hoan đều không được, thậm chí còn bị đẩy ra. Vì vậy gã đâm ra sốt ruột, thẳng tay giáng một bạt tai lên má Châu Tận Hoan.
Cái tát này không hề khống chế lại sức lực. Đầu Châu Tận Hoan ong lên, hai tai ù cả đi.
Anh bị đánh bất ngờ nên choáng váng như say xe, dạ dày cuộn trào một hồi rồi tự nhiên ói ra.
Tối hôm nay Châu Tận Hoan không ăn cơm, trong dạ dày chỉ có dịch vị chua thôi. Hoắc Thừa bị anh ói lên mặt, lại nổi điên giáng cho anh thêm một cái tát, nhưng lần này không còn nhiều sức như trước nữa, gã tức tối chạy ra ngoài rửa mặt.
Châu Tận Hoan mệt rã rời, nhìn bóng lưng Hoắc Thừa cúi đầu rửa mặt, anh biết đây là cơ hội duy nhất, lập tức bám vào cửa mà đứng dậy, chật vật chạy ra khỏi nhà vệ sinh.
Lúc đẩy cửa ra, anh vẫn còn nghe được tiếng Hoắc Thừa chửi bới. Tuy vậy anh vẫn không dám dừng lại, cứ loạng choạng chạy ra cửa sau của hộp đêm, chạy thẳng một đường về nhà.
Châu Tận Hoan không biết lúc nào Hoắc Thừa sẽ đuổi kịp. Thế nên cho dù anh đã đau đến khóc không ngừng, cũng không dám dừng bước. Mãi đến khi mở được cửa nhà, anh xê cái bàn chống vào sau cửa sau đó bám vào tường nhà đến bên giường rồi cứ thế vật ra.
Trái tim Châu Tận Hoan đập như muốn nổ tung ra khỏi lồng ngực, cổ họng đau rát vì nôn, cả khoang miệng đều là vị máu tanh nồng. Anh ho đến hoa cả mắt, muốn uống một ít nước mà tay chân rã rời. Thế rồi Châu Tận Hoan ngất đi lúc nào không biết, sáng hôm sau lúc nghe thấy hàng xóm ở dưới lầu chí choé thì mới tỉnh dậy.
Khi mở mắt anh đầu óc anh vẫn mờ mịt, phải nằm hồi lâu mới tỉnh táo nổi.
Lần gặp mặt tối qua ầm ầm hiện lên trong đầu như ngựa phi nước đại, nghĩ về người trước kia mở miệng ra là nói lời yêu thương bây giờ chẳng khác gì cầm thú, anh đau khổ nhắm mắt lại lần nữa.
Không biết cuộc sống còn vất vả đến bao giờ, cũng chẳng rõ bao giờ Hoắc Thừa mới buông tha cho anh. Lẽ nào thực sự phải rời khỏi quê nhà, đi đến nơi khác sống mai danh ẩn tích thì mới thoát khỏi vũng bất hạnh này hay sao?
Châu Tận Hoan vùi mặt trong chăn, đến khi nước mặt giàn giụa, tâm tình cũng được xả ra thì mới ngồi dậy.
Tối qua anh lại làm thắt lưng bị đau, sáng nay lại càng đau hơn, thế mà anh vẫn muốn đến quán trà làm việc. Dù sao tối qua mới mất một khoản tiền công, anh cũng không thể nghỉ được.
Châu Tận Hoan cắn răng thay quần áo và thoa cao giảm đau. Sau đó vội vã rửa mặt rồi mới cẩn thận kê cái bàn vào chỗ cũ.
Anh chống tay vào tường chậm rãi đi trên hành lang. Không biết có phải do hôm qua sợ hãi quá lại còn không nghỉ ngơi đàng hoàng, Châu Tận Hoan đi đến bên cạnh cầu thang là bắt đầu choáng váng.
Nhìn những bậc thang mơ hồ ở dưới chân, anh phải nắm chặt lan can, định đặt chân xuống bậc thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.
Châu Tận Hoan vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, anh vừa nghe được tiếng bước chân là nghĩ ngay đến Hoắc Thừa, sợ hãi quay đầu định chạy về phòng.
Thế nhưng mới chỉ đi được mấy bước thì lại nghe thấy có ai gọi anh: "Ông chủ Châu!"
Giọng nói ấy khác hẳn với Hoắc Thừa. Giọng điệu cùng là vội vàng gấp gáp, thế nhưng chẳng khiến ai phải hoảng sợ. Châu Tận Hoan sững người, cảm giác người đó ngay lập tức tới bên cạnh anh.
Hoắc Hằng vươn tay kéo anh: "Sao anh không đến bệnh viện? Em mời vị chuyên gia kia về là vì anh, cơ hội hiếm có lắm đó!"
Tối qua sau khi biết anh không đi bệnh viện, Hoắc Hằng bèn lái xe trở về từ sáng sớm hôm nay. Bây giờ hắn cũng không có ý trách anh, chẳng qua là muốn biết lý do mà thôi. Lời nói vừa rồi của hắn lại làm anh nhớ về giọng điệu châm chọc và ánh mắt khinh thường của Nguyên Minh.
Viền mắt Châu Tận Hoan lại nóng lên không tự chủ được, anh rụt phắt tay về như phải bỏng. Thế nhưng động tác này lại ảnh hưởng đến thắt lưng đang đau nhói của anh, khiến anh không chịu nổi mà ngã vào tường.
Hoắc Hằng vội ôm anh vào lòng. Thấy anh ôm thắt lưng, sắc mặt trắng bệch vì đau, cả người cũng run bần bật, hắn biết ngay tật cũ lại tái phát. Hoắc Hằng không nói lời nào, bế anh đi thẳng xuống lầu rồi đặt vào ghế sau, lái xe đến bệnh viện trong vội vã.