Tần Giản

Chương 12




Hứa Hàn Phương phát hiện cảm giác được người quan tâm cưng chìu, yêu quả thật là không tệ. Mỗi lần nhìn thấy Hạo Nhiên cẩn thận mớm thuốc uy cơm cho mình , bưng trà dâng nước, dáng vẻ chỉ sợ chăm sóc không chu toàn, cũng sẽ nghĩ: Hóa ra làm tiểu cô nương là hạnh phúc như thế! Đương nhiên trừ lần đó ra trong lòng đối với Hạo Nhiên còn có thật nhiều áy náy cùng cảm kích.

Dưới sự chăm sóc chu đáo tỉ mỉ của Hạo Nhiên, Hứa Hàn Phương dần dần khỏe mạnh trở lại. Cả người Hạo Nhiên lại gầy một vòng.

Hứa Hàn Phương bệnh nặng mới dậy thần thanh khí sảng, trời mới vừa tờ mờ sáng nàng đã rời giường, - nhất định phải thức dậy sớm, vào lúc người khác chưa dậy rèn luyện thân thể, bằng không không biết người khác lại nhìn nàng như thế nào.

Mặc nam trang vào, buộc tóc lên, còn buộc ở trên đầu một cái dây. Nàng quyết định, từ hôm nay trở đi phải kiên trì chấp hành kế hoạch của nàng: Rèn luyện thân thể, khôi phục thể chất. Loại thân thể thể chất hư nhược làm cho nàng không tiếp nhận được, nhất định mình phải khôi phục khỏe mạnh như ánh mặt trời như cũ!

Mới vừa ở trong viện đi hai vòng vận động để làm nóng người, Hạo Nhiên sát vách lại mắt nhập nhèm buồn ngủ mà đưa đầu ra:’’Phương, nàng đang làm gì thế? Vì sao dậy sớm thế?’’ Lại ngáp một cái, xoa xoa đôi mắt lim dim.

“Chào! Buổi sáng tốt lành!’’ Hứa Hàn Phương vui vẻ phất tay chào hỏi.

“A! Chào!’’ Hạo Nhiên thuận miệng đáp, vừa nói còn vừa cúi đầu thắt vạt áo. Ngẩng đầu yên lặng nhìn trang phục kỳ lạ của Hứa Hàn Phương, mù mờ không hiểu được, tò mò hỏi:’’Phương, nàng ăn mặc sao kỳ quái như thế?’’

Hứa Hàn Phương nở nụ cười vui sướng nói:’’Khôi phục thể năng. Đi, đi theo cùng ta.’’ Nói xong kéo Hạo Nhiên một cái ra khỏi nhà trọ bình dân.

Hạo Nhiên được tay mềm mại của Hứa Hàn Phương kéo, trong lòng lâng lâng. Đột nhiên nhớ tới kêu lên:’’Ta còn chưa rửa mặt mà! Còn chưa chải đầu nữa... Này, này!’’

Hứa Hàn Phương cũng không thèm nhìn, cười ha ha một tiếng nói:’’Không cần tắm, cứ như vậy rất tốt!’’

Hứa Hàn Phương lôi kéo Hạo Nhiên chạy ở trên đường cái, trong lòng vô cùng sung sướng. Nàng  hoàn toàn đã suy nghĩ cẩn thận, nàng không hề bài xích Hạo Nhiên, phải biết quý trọng thời gian cùng Hạo Nhiên ở chung, nàng sẽ tìm cơ hội chân thành thẳng thắn nói tất cả cho Hạo Nhiên, làm cho khoảng thời gian ở cùng nhau lưu lại một hồi ức tốt đẹp.

Nghĩ tới đây, Hứa Hàn Phương nhịn không được vui mừng mà hô lên khẩu hiệu:’’Một, hai, một hai...’’, cúi đầu nhìn hai người cùng nhau tiến bước theo nhịp, Hứa Hàn Phương liếc nhìn nghiêng Hạo Nhiên cười ngọt ngào.

Nụ cười này, hồn Hạo Nhiên thiếu chút nữa bay mất. Trước đó vài ngày, Hứa Hàn Phương không phải là nhàn nhạt với hắn, chính là nhìn trái nhìn phải mà nói chuyện. Ngày hôm nay đột nhiên kéo tay hắn còn hướng hắn cười, phiền muộn cùng ủy khuất nhiều ngày nay thoáng chốc hóa thành hư không, cảm thấy vì người mình yêu, khổ nữa mệt nữa ủy khuất nữa cũng đáng giá.

Hạo Nhiên cũng vui vẻ cùng nhau hô khẩu hiệu theo Hứa Hàn Phương, sãi bước đi thật nhanh, rất nhanh trở thành hắn lôi kéo Hứa Hàn Phương chạy tiếp. Bóng hai người vui sướng xuyên qua đường cái hẻm nhỏ, tiếng la thanh thúy quanh quẩn ở trong hẻm nhỏ cổ thành.

Chạy một hồi, Hứa Hàn Phương cảm thấy cả người khoan khoái. Ngày hôm nay không giống mấy lần trước thở hồng hộc, hình như sau cơn bệnh nặng khỏi hẳn, thân thể cũng khỏe mạnh không ít. Chỉ sợ rằng cùng sự chu đáo cẩn thận của Hạo Nhiên  liên quan không ít. Hứa Hàn Phương lại nở một nụ cười ngọt ngào. Hạo Nhiên vui vẻ vừa chạy vừa nhún nhảy vài cái, trong lòng vui đến nở hoa rồi.

Ông mặt trời mỉm cười, cho nên sau khi nhìn tất cả thông suốt rõ ràng, cảm giác đột nhiên nhìn thấy ánh sáng chính là nhẹ nhõm như vậy.  

Hai người mồ hôi dầm dề vừa nói vừa cười đi tới trước một quầy cháo sớm của một quán. Mặt tiền quán cháo đắp vải dầu thô sơ, bày mấy cái bát cũ nát trên bàn. Có lẽ đây chính là hình thức sơ khai sớm nhất của cháo? Hứa Hàn Phương vì ý nghĩ của chính mình cười vui đùa một chút.

Hạo Nhiên nho nhã ngồi xổm xuống, mà Hứa Hàn Phương tùy tiện ngồi xếp bằng xuống. Tới bây giờ nàng cũng không có thói quen ngồi xổm, mỗi lần đều là đau cái đầu gối. Hạo Nhiên bây giờ cũng thấy nhưng không thể trách,  sớm đã thành thói quen khác của Hứa Hàn Phương.

Bị bệnh vài ngày, ít thấy Hứa Hàn Phương hôm nay ăn uống tốt, một hơi ăn hai chén cháo, còn muốn ăn chén thứ ba, Hạo Nhiên nhìn đến ngẩn người, ngay cả cháo cũng quên nuốt xuống.

Hứa Hàn Phương nhìn vẻ mặt của Hạo Nhiên, vui cười ha hả không ngừng, - tâm tình hôm nay đặc biệt tốt! Giơ ngón tay chỉ hạt gạo vướng ở bên mép của Hạo Nhiên, Hạo Nhiên giơ tay lên lau khóe miệng một cái, cười ngây ngô theo.

Hai chén cháo lót bụng, Hứa Hàn Phương cảm thấy tinh thần và thể lực tràn đầy, khí lực trên người cũng bình phục. Nàng duỗi ra một cái chân chống cánh tay, nhìn chung quanh. Diện nam trang quả thực tùy ý hơn. Nếu là mặc nữ trang tạo dáng điệu như thế, người khác chẳng phải cười đến rụng răng?

Đáng lẽ cổ thành không có nhiều người, khó có được ngày hôm nay tụ tập. Trên đường vốn không náo nhiệt lúc này đang dần dần nhiều người hơn, có bán vũ khí bằng sắt, có vải bố, có bán đồ gốm...

Chén cháo thứ ba bưng lên, Hứa Hàn Phương vừa muốn ăn chợt nghe thấy sát vách có tiếng động ồn ào lớn:’’Thật, hay giả, khoe khoang sao?’’

Một thanh âm khác không phục nói:’’Không phải là khoác lác cùng các ngươi, con cọp là ta một người đánh chết. Ta đi theo nhìn con cọp kia thật nhiều ngày.’’

“Cắt! Khoác lác thôi, ai tin được!’’ Mọi người một mảnh hư thanh.

Hứa Hàn Phương nhịn không được tò mò quan sát, chẳng lẽ là hắn? Xuyên qua khe hở của người thấy được một người đang mặt mày hớn hở, nước bọt văng khắp nơi mà giảng những việc trải qua khi đánh hổ, chính là mỹ nam tử làm người ta chán ghét kia. Chỉ nghe hắn nói thêm mắm thêm muối, kinh tâm động phách. Hơn nữa luôn không ngừng cường điệu là bản thân một người bắt giết cọp, bản lĩnh làm sao làm sao.  

“Thực sự, không lừa ngươi, ngươi xem trên người ta còn có vết quào trầy của con cọp đấy.Bất quá súc sinh kia chỉ có thể làm ta bị thương một chút.’’ Mỹ nam tử vén tay áo lên để cho mọi người nghiệm thương.

“Sách, sách,’’ một mảnh tiếng rúi rít tán dương kinh ngạc, có người tin có người lắc đầu.

Có người cười trêu trọc:’’Ngươi lợi hại như vậy, vì sao không tiến vào môn hạ của người nào, làm người giữ cửa?’’

“Không ai tán thưởng lão tử, lão tử một ngày nào đó sẽ trở nên xuất sắc.  Không tin các ngươi chờ coi.’’ Mỹ nam tử bỏ đi miệng khinh thường mà nói. Lại là một bộ dạng đanh đá không ai bì nổi.

Hứa Hàn Phương lắc đầu cười, vì sao nhiều người đều thích khoác lác như vậy! Thật sự là khoác lác không nộp thuế? Hạo Nhiên hiển nhiên cũng nghe được tiếng mỹ nam tử khoác lác, xem thường nhún vai lắc đầu.

Hứa Hàn Phương mắt ngọc xoay chuyển, trêu ghẹo hỏi:’’Có biết bầu trời vì sao đen như vậy haay không?’’

Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, mờ mịt hỏi ngược lại:’’Bầu trời không có đen nha?’’

Hứa Hàn Phương mỉm cười, cố ý rung đùi đắc ý nói:’’Đó là bởi vì có bò đang bay trên trời!’’

Hạo Nhiên càng mù mờ hơn, trợn to hai mắt không hiểu nguyên do nhìn Hứa Hàn Phương, lại hông xác định chắc chắn nhìn lên bầu trời. Ở đâu sẽ có bò bay lên bầu trời?

“Tại sao sẽ có bò đang bay?’’ Hứa Hàn Phương nghiêm túc hỏi tiếp.

Hạo Nhiên lần thứ hai nhìn không trung, nơi nào có bò? Vẫn là không có! Mê hoặc mà lắc đầu, thật không hiểu! Cúi đầu tiếp tục uống cháo.

Hứa Hàn Phương hướng phương hướng của  mỹ nam tử bĩu môi nói:’’Đó là vì trên mặt đất có người thổi! – đem bò thổi bay đầy trời!’’

Phốc! Hạo Nhiên nhịn không được  một ngụm cháo toàn bộ đều phun hết, cười ha ha. Thấy qua tổn hại người khác, chưa từng thấy qua lượn một vòng lớn như thế để tổn hại người. Hạo Nhiên cười đến không thở được, ôm bụng nói:’’Phương... Nàng nói chuyện... Ôi... Làm sao thì có... Có thú vị... Ha ha... Ôi... Cười chết ta... Ha ha...’’

Hứa Hàn Phương nhìn (người) đang vui cười ngả nghiêng, Hạo Nhiên lão đảo cũng cảm thấy vô cùng hài lòng. Cười quả nhiên là sẽ truyền nhiễm, Hứa Hàn Phương cũng cười to theo.

Chẳng qua đánh người thất  thế cũng thật là đáng giá khoe khoang một phen, mặc dù đánh không anh dũng như vậy. Nàng dùng cùi chỏ thụi thụi Hạo Nhiên, di chuyển cười nhạo nói:’’Ai! Đánh người (hổ) thất thế ngươi cũng có một phần, nếu không thì ngươi cũng đi khoe khoang khoe khoang."

Hạo Nhiên lắc đầu, mỉm cười nói:’’Không có hứng thú.’’ Hắn cũng không phải là một người thích khoe khoang. Lại nghĩ tới bộ dạng chật vật của mình lúc đó, mặt bất giac1 đỏ lên.

Ha ha, tiểu nam sinh lại còn đỏ mặt. Hứa Hàn Phương lén vui vẻ.

Hai người đồng lòng cười một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cháo.

Vui đùa... Ăn thức ăn cũng thiếu thốn, không McDonald*, không cà phê, bò bít tết, chớ đừng nói chi là ẩm thực của Hàng Châu, Tứ Xuyên, Quảng Đông.

(* Một chuỗi nhà hàng TQ.)

Nhưng mà cổ nhân cũng có vui thú ấm áp của bọn họ, thích thú, dường như quên mất bản thân mình đang ở thời chiến loạn.

Hứa Hàn Phương đột nhiên phát hiện, ngày trước bản thân lầm lỡ tiến vào một cái khu, để đạt được mục đích của chính mình – tìm được Tần Dục, mà không ngừng đi bôn ba. Quên mất vốn phải hưởng thụ ý nghĩa cuộc sống mỗi một ngày. Tạo thành quyết định: Không vì cấp bách trong lòng mau chóng đến Hàm Dương, đổi một tâm tình khác đi Hàm Dương , có đôi khi dục tốc bất đạt.

Lại chạy một vòng toàn bộ thành Huỳnh Dương, bụng lại đói. Hai người chuẩn bị ăn chút thức ăn sau đó quay về nhà trọ bình dân thu thập hành lý, chuẩn bị tiếp tục khởi hành.

Mới vừa đi tới góc đường, trong một cửa hàng bên đường một người bị đá bay ra. Thiếu chút nữa nện phải trên người của Hứa Hàn Phương. Hai người lại càng hoảng sợ, Hạo Nhiên vội vàng bảo vệ Hứa Hàn Phương.

Nhìn chăm chú thật kỹ mới thấy rõ là một người bị mấy người hung ác đánh dữ dội một trận ném khỏi.

Thì ra bên cạnh là một sòng bạc.

Người bị đánh mặt mũi bầm dập mà ngã trên đất nửa ngày mới đứng lên ngồi xuống đất, trong miệng vẫn còn đang lải nhải:’’Mẹ nó! Mắt chó coi thường người! Nếu không phải là ngày hôm nay vận khí lão tử không tốt, đâu cần phải thua? Cho lão tử mượn ít tiền nữa gỡ vốn cũng không muốn! Đến khi lão tử lên như diều gặp gió rồi, các ngươi muốn liếm giày cho lão tử cũng không cho. Phi!’’ Nói xong hung hăng nhổ trên mặt đất. Trong nước bọt còn mang theo tơ máu. Lau chùi sạch góc miệng xoay người vừa muốn đi, nhìn thấy Hạo Nhiên và Hứa Hàn Phương, sửng sốt.

Lúc này Hứa Hàn Phương cũng xem rõ, thật đúng là thiên nhai hà xử bất tương phùng! Người này chính là mỹ nam tử trong rừng cây kia. Không khỏi nhíu mày, không những thích khoác lác còn thích đánh bạc, có người nói: Dân cờ bạc không có mấy người tốt. đáng ghét! Lôi kéo Hạo Nhiên muốn rời khỏi.

Ai biết mỹ nam tử cũng đuổi theo:’’Hai vị, hai vị, nếu đã gặp lại chính là duyên phận. Cùng nhị vị thương lượng chuyện này thế nào?’’

Hứa Hàn Phương tuyệt không muốn để ý đến hắn, không trả lời. Tên đáng ghét, lúc đầu tay chỉ cần duỗi thêm một chút nữa có lẽ có thể giúp Hạo Nhiên, lại thấy chết mà không cứu, may mà mạng Hạo Nhiên lớn!

Tình hình của ngày hôm đó, Hạo  Nhiên đương nhiên không nhìn thấy, theo lễ độ, dừng bước lại nho nhã lễ độ hỏi;’’Chuyện gì?’’

Mặt mỹ nam tử cười thành một đóa hoa:’’ Cho ta mượn ít tiền được không, không nhiều lắm, chỉ hai mươi.’’

Nào có người như thế, bèo nước gặp nhau lại vay tiền. Toàn bộ chán ghét Hứa Hàn Phương đều viết ở trên mặt. Nàng là một người thích hay không đều viết trên mặt của mình.

Lúc sau càng làm cho Hứa Hàn Phương tức giận, mỹ nam tử vậy mà chẳng biết xấu hổ mà nói:’’Xem các ngươi ăn mặc không giống người bình thường, sẽ không keo kiệt như vậy chứ? – Nếu không thì thế này, mười cái, mười cái cũng được. – coi như thù lao ngày đó ta thay các ngươi đánh hổ vậy!’’

Hứa Hàn Phương tức giận đến mũi mau méo, còn có người vô sỉ như vậy sao? Trừng mắt nhìn chằm chằm mỹ nam. Xoay người lôi kéo Hạo Nhiên đi ngay.

“Các ngươi nếu như không cho ta, ta có thể là đem các chuyện xấu ngày hôm đó nói ra toàn bộ!’’ Mỹ na tử lại đe dọa nói.

“A!’’ Hứa Hàn Phương tức giận phản bác:’’Chúng ta có chuyện xấu gì? Ngươi không phải là một mình đem con cọp đánh chết ư?’’

Mỹ nam tử sửng sốt, sau đó bĩu môi một cái:’’Cô nam quả nữ, một lộ mông, một lộ thân thể, ngươi nói nếu nói cho người khác sẽ nghĩ ngươi thế nào?...’’ Hắn lại nhìn ra Hứa Hàn Phương là nữ? Nói xong mắt liếc về phía sau lưng Hứa Hàn Phương, dương dương đắc ý nói:’’Ta chính là đối với nữ nhân hiểu rõ vô cùng, ngày đó thiếu chút nữa bị ngươi lừa, vóc người của ngươi... Bỏ vết bớt sau lưng thật mê người nha...’’ Mắt lại tỏa ra mị quang.

Vết bớt gì? Sau lưng ta có bớt sao? Ta làm sao không biết! Hứa Hàn Phương bị ánh mắt này nhìn như gai ở lưng, mắt bốc lửa giận, thầm nghĩ: Lộ lưng thì thế nào? Ném chết người sao?

Nhìn ánh mắt của mỹ nam tử bất thiện, Hạo Nhiên tức giận, cũng biết mỹ nam  cố ý nói ra vết bớt mục đích chính là chỉ rõ ở mình có chứng cứ. nhưng mà không muốn gây chuyện phiền toái lúc này, càng không muốn Hứa Hàn Phương lưu lại vết nhơ. Không muốn lại cùng mỹ nam tử dây dưa, kìm nén lửa giận nói:’’Được, ta cho ngươi!’’

“Năm mươi!’’ Mỹ nam tử lên giá ngay tại chỗ.

“Không cho hắn! Để cho hắn đi nói!’’ Hứa Hàn Phương tức giận gạt bỏ, nàng không biết quần áo và trang sức ở thời đại này đã bị đưa vào  phạm trù lễ nghi trừng trị, chế độ nghiêm cẩn.

Mỹ nam tử hận miệng không thể đến sau tai:’’Chính ngươi nói, ngươi cũng đừng hối hận! Ta cần phải hô a...’’ Một bộ dạng vô lại nhìn đã muốn làm thịt  một trận. Người lúc nãy đánh cho hắn mặt mũi bầm dập, đáng đời!

Hạo Nhiên tức giận đưa cho mỹ nam tử năm mươi đồng tiền, trợn mắt nhìn.

Mỹ nam tử nhận lấy tiền, đắc ý gật đầu, lúc gần đi lại chẳng biết sánh vai cùng Hạo Nhiên nói:’’Huynh đệ, xin khuyên một câu: Mọi việc nên vì nghĩ cho mình, bằng không thì người đau lòng luôn là ngươi!’’ Cười hắc hắc, nghênh ngang mà đi.

Hứa Hàn Phương nhìn bóng lưng mỹ nam tử tức giận dậm chân, không hiểu vì sao Hạo Nhiên cho tiền hắn, đây rõ ràng là dọa nạt vơ vét tài sản, không! Thủ đoạn mềm dẻo cướp bóc.

Tâm tình tốt cho tới trưa đều bị ngoài ý muốn này quấy nhiễu tan nát, hai người rầu rĩ mà đi trở về.

Quay về đến nhà trọ, bắt đầu thu dọn đồ đạc, Hứa Hàn Phương ngoài phòng hét mạnh lên một tiếng.

Hạo Nhiên một bước lớn vươn người chạy đến ngoài phòng, thấy Hứa Hàn Phương bình yên vô sự, thở một hơi dài nhẹ nhõm nói:’’Phương, nàng không nên nhất kinh nhất sạ có được hay không, hồn cũng bị nàng dọa mât!’’

Hứa Hàn Phương nhìn chằm chằm bức tường sân, vội vàng nói:’’Hạo Nhiên, ta nhớ ra rồi! Ta nhớ ra rồi!’’

“Nàng nhớ ra cái gì?’’

“Ngươi kia, tên cướp chạy mất đêm hôm đó chính là hắn!’’ Hứa Hàn Phương cố gắng nhớ lại, thảo nào đêm đó thấy cái bóng lưng kia giống như đã từng quen biết.

“Là ai?’’

“Cái tên muốn tiền vô lại!’’

“Nàng khẳng định!’’

“Thiên chân vạn xác!’’

Hai người vội vàng ra cửa tìm kiếm.

Không nghĩ tới người này lá gan lớn như vậy, lúc ban đêm cướp đoạt cũng nhận ra mình và Hạo Nhiên, lại vẫn có thể mặt không đổi sắc tim không đập mạnh vơ vét tài sản của hai người năm mươi đồng tiền? Đáng giận đến cực điểm!

Tìm được người này chỉ cần xác định phía trên sau lưng của hắn có vết tích chậu hoa làm bị thương, sẽ không sợ hắn chối cãi không thừa nhận, lập tức bắt hắn báo quan.

Tìm một vòng lớn cũng không tìm được. Tên vô lại kia sẽ chạy đến chỗ nào? Chẳng lẽ là đang ở đỗ phường? Mặc dù cái chỗ sòng bạc này rất đáng ghét, vẫn là phải đi tìm một chút.

Cũng không biết tên, dựa vào miêu tả hỏi mấy người, cũng không hỏi thăm được. được rồi, hỏi tay chân một chút, bọn họ có thể biết.

Hướng tay chân hỏi thăm, mấy người tay chân nhếch miệng vẻ mặt khinh bỉ nói:’’Cái tên kia, cũng không biết là đến đây vào lúc nào. Vận may không tốt vận xui liên tục.’’

Một tay chân khác chen miệng nói:’’Đến chừng mười ngày thì phải? Ban đầu đem da hổ khai trương, mỗi ngày khoác lác đánh chết con cọp. Sau đó ở trên bàn đánh bạc thua mất da hổ.’’

Một tay chân khác nói bổ sung:”Người này tới một vài ngày. Lại câu được một tiểu quả phụ trong thành, nghe nói tiểu quả phụ mỗi ngày còn cấp tiền cho hắn...’’

Mọi người khinh bỉ cười cợt.

Một tay chân nữa nói đùa:’’Nói đến tiểu quả phụ kia, ta biết, người lớn lên trong veo như nước...’’

Vài người bĩu môi nói:’’Làm sao ngươi biết? Ngươi đi qua?’’

“Ta cũng thật muốn đi...’’

“Ha ha ha!’’ Mọi người cười vang một trận.

Hứa Hàn Phương vừa nghe chú ý hết thảy làm sao không có điểm chung nào, hơn nữa càng nói càng không giống như là nói. Ngắt lời hỏi:’’Các ngươi nói nữ nhân kia sống ở đâu?’’ Thực sự không muốn gọi nhà tiểu quả phụ, cùng là con gái như nhau, rất đồng tình.

“Ở thành Tây đó... Hì hì... Thế nào ngươi củng cảm thấy hứng thú?’’ 

Hứa Hàn Phương không để ý đến tay chân pha trò nhàm chán, lôi kéo Hạo Nhiên trực tiếp đi đến thành Tây.

Tiểu quả phụ quả nhiên lớn lên xinh đẹp duyên dáng, thấy hai người mỹ nam tử anh tuấn , nhìn trộm liên tục.

Da gà cả người Hạo Nhiên nổi lên, đảo mắt mất tự nhiên nhìn xà nhà, một dạng tác phong bách độc bất xâm. Hắn muốn cho Phương của hắn biết mình là một người nhìn thẳng (khi thấy cô gái khác xinh đẹp không nhìn lung tung, tâm quân tử vô tạp niệm,để cho Phương của hắn biết trong lòng của hắn chỉ có một người là Phương.

Hứa Hàn Phương nhìn vẻ mặt khôi hài dễ thương của Hạo Nhiên, nhịn cười hỏi:’’Hôm nay chúng ta tới muốn hỏi thăm ngươi một người.’’

Tiểu quả phụ đoán chừng đưa ánh mắt cũng chua xót, cũng không thấy hai người có phản ứng, có chút mất hứng, nhàn nhạt hỏi:’’Người nào?’’

Hứa Hàn Phương đem dung mạo đại khái, thân hình miêu tả một lần.

Từ trong lỗ mũi tiểu quả phụ hừ lạnh một tiếng:’’Miễn bàn cái tên vô lại không có lương tâm kia, tốn ta không ít tiền rồi. Sáng hôm nay lại tìm tới đòi tiền, nói cái gì gặp phải phiền toái, bị kẻ thù tìm kiếm, sẽ đuổi tới muốn mau rời khỏi. Ta nói không có tiền, lại đoạt một ít vật đáng tiền của ta chạy. – Kỳ thực trong phòng của ta cũng không có đồ vật gì, - may mà ta đề phòng hắn đem toàn bộ tiền giấu đi rồi.’’

Hứa Hàn Phương thầm nghĩ thật đúng là vật hợp theo loài, nhân dĩ quần phân (người phân theo đàn). Chẳng qua tiểu quả phụ cũng rất thẳng thắn dễ thương. Cũng không biết là cố tình hay là thiếu đầu óc. Lần đầu lại phấn chấn nói ra toàn bộ, nhưng còn có chút ý thức tự bảo vệ mình. Lại hỏi:’’Vậy ngươi biết hắn tên gọi là gì? Đi nơi nào chứ?’’

Tiểu quả phụ trả lời xong Hứa Hàn Phương giật nảy người, dở khóc dở cười...