Tề Lăng khoá cửa phòng, nhẹ nhàng đặt cậu ngồi trên ghế chủ tịch, còn bản thân mình ngồi xổm dưới đất.
Ôn nhu vén lên ống quần nhẹ nhẹ xoa dầu lên vết bầm tím.
Chốc chốc lại ngẩng đầu lên nhìn cậu, thấy đôi mày vô thức nhíu nhíu lại, Tề Lăng liền áp tay lên vết bầm, cũng không biết làm sao.
Nghĩ nghĩ sau đó mới bế cậu lên đưa vào phòng ngủ riêng, còn mình gọi cho thư ký mang đá đến.
"Bảo bối, em còn đau không? Nếu còn thì gật đầu cho anh biết nhé" Tề Lăng thấp giọng nói.
Lại thấy cậu vẫn si ngốc mà mơ hồ nhìn thẳng trước mặt, anh mới phiền lòng mà đặt nụ hôn lên mái tóc đã trắng bạc do bệnh (nhắc cho nàng nào không nhớ, tóc bạc là do lúc Vãn Thâm trao đổi vs Ngôn gia thì tiểu Bạch bị Ngôn Hiền đưa đi làm vật thí nghiệm.
Do tác dụng thuốc nên biến đổi tính chất máu gây ra những hậu quả thay đổi cấu trúc bên ngoài).
"Bảo bối, em bảo anh phải làm sao đây? Không lẽ bất lực nhìn em như ngọn đèn trước gió mà sống, rồi lại nhìn em chết dần chết mòn đi sao? Bảo bối, em không thương anh sao? Em muốn anh đau lòng đến chết phải không? Bảo bối, chỉ cần em có thể thanh tỉnh, tinh thần ổn định, anh nhất định cho dù bán cả gia sản cũng mời bác sĩ giỏi nhất về chữa trị cho em.
Bảo bối, em có thể quên hết mọi thứ, nhưng đừng quên anh yêu em, nhé!" Tề Lăng bất lực khàn khàn giọng nói.
Tay ôm lấy cậu, hắn hiện giờ chỉ cần cậu có một chút thương tổn sẽ dằn vặt đau khổ.
Hắn có lẽ cả đời này chỉ có cậu mới có thể làm hắn trở nên như vậy mà thôi.
Tít...tít...!Tề tổng, tôi mang đá đến cho ngài Âm thanh từ máy điện tử phát ra ngăn cho sự bi lụy của hắn dậy thêm trong lòng.
"Ân...!Gói vào khăn đi" Tề Lăng nhạt nhạt nói.
Hắn đứng lên nhìn qua cậu một chút rồi rời khỏi phòng ngủ riêng.
Bíp một cái, vân tay xác định xong, cửa liền tự động mở ra.
"Tề tổng, của ngài" Thư ký riêng đưa thau đá có đựng túi chườm lạnh cho Tề Lăng.
"Ân" Tề Lăng nhận xong định quay vào thì chợt nhớ ra gì đó liền lên tiếng "Cậu đi xem bên khu núi rìa Đông Mặc như thế nào.
Nơi đó địa hình thoải mái, liên lạc với cục trưởng Trịnh, cậu thay tôi mua lại nó"
Thư ký của hắn khựng lại một chút rồi đáp "vâng".
Cửa phòng ngủ đóng lại, Tề Lăng mang theo thau đá tiến đến giường ngủ của mình.
"Bảo bối, em nâng chân lên một chút được không, anh giúp em tiêu bầm" Nói rồi Tề Lăng đặt chân cậu lên đùi mình, một tay áp túi chườm lạnh như băng lên.
Được một lúc, dường như hàn khí nhập vào xương cốt rệu rã, cậu hơi hơi vẫy người ra.
Tề Lăng bèn thở dài đè lại chân cậu tránh lộn xộn va vào thành giường.
"Bảo bôi, em chịu đựng một chút.
Xong anh sẽ xoa xoa chân cho em, nhé" Hôn hôn lên đôi mắt cậu Tề Lăng tiếp tục giữ lại túi chườm.
Nước tan ướt quần tây đắt tiền, sự lành lạnh ẩm vào da thịt làm hắn thở hắt.
Ngước đầu nhìn ái nhân mệt mỏi không đủ đang nhắm mắt gà gật ngủ.
Nhịn không được cong cong khoé môi.
Túi chườm đã tan nước hoàn toàn, Tề Lăng đứng dậy, đặt cậu trở lại giường, đắp thêm một cái chăn dầy rồi mang thau đá vào nhà vệ sinh.
Sau khi thay một bộ đồ vest mới, hắn ngồi lên giường.
Nhẹ nhàng nâng chân cậu lên tránh động tĩnh đến cậu.
Bàn tay hữu lực với những ngón tay thon dài tinh tế xoa bóp lên cẳng chân biến tật của cậu.
Chốc lát sau liền nghe được tiếng ngáy nhè nhẹ phât ra từ cậu tựa như chú mèo con đang say giấc.