Sau khi dùng buổi tối xong anh đưa cô ra ngoài tản bộ cả hai vừa đi vừa trò chuyện với nhau mọi thứ đều yên bình đến lạ thường , yên bình đến mức cô có thể tưởng tượng được như chưa từng có chuyện gì xảy ra .
Cứ thế ngày qua ngày noel cũng đã đến gần, thời tiết ngày càng lạnh hơn rất nhiều , vẫn như thường ngày sau buổi tối hai người cùng nhau dạo phố, đột nhiên thấy một cái sạp nhỏ đang bán khoai nướng Hoan Tịch liền
muon an .
"Em đứng đây đợi anh một chút " Hoan Tịch cười với cô rồi liền chỉ tay chạy tới đó . Cô gật đầu cười đáp lại
Cách đó không xa một chiếc xe đang dừng đèn đỏ đột nhiên có người lên tiếng .
"Tuyết Ly , đó chẳng phải là em gái cậu sao" một người chỉ tay về phía cô nhanh miệng nói .
Lúc này Tuyết Vy và ba người còn lại trong xe cũng đang nhìn theo hướng được chỉ .
" Ừm đó chẳng phải em cậu sao , chẳng phải cô ta đã bị bỏ tù sao , sao lại đứng ở đó thế" nhưng tiếng ồn liên tục chen nhau.
"Nó được thả rồi, con nhỏ đáng chết đó, đáng lẻ ra nó nên chết trong tù mới phải " Tuyết Ly nhìn bằng ánh mắt đầy thù hận .
Lúc này những tiếng ồn ào trong xe chợt im lặng hẳng đi .
" Sao thế ghét nó đến thế à, sao không thử cho nó chơi một trò chơi đi" một người đột nhiên lên tiếng .
"Này nó là người của Nguyễn thiếu đấy" .
"Mày được cái tưởng tượng là giỏi ".
"Đúng đấy, Nguyễn thiếu lẻ nào lại chọn một kẻ phạm tội để bên cạnh mình đúng không ".
"Mày không thấy nó đang đi với một thằng khác đó sao, Nguyễn thiếu chê còn không kịp nữa là ".
Những tiếng bàn luận liên tục vang lên, nó như một liều thuốc kích thích Tuyết Ly vậy, cặp mắt đầy tơ máu của cô trong màn đêm cũng đủ làm người khác phải câm nín .
" Tuyết Ly mau ra quyết định đi, chơi một trò chơi sống chết với cô ta biết đâu chúng ta lại được Nguyễn thiếu đế mắt đến , chúng ta giúp Nguyễn thiếu loại bỏ kẻ thù nào ".
" Y hay, giờ nghỉ cách xem chúng ta nên làm gì để bắt được cô ta đây " Tuyết Ly cũng không chần chừ nữa .
"Để đó tao sẻ giúp mày" người ngồi ở ghế lái lúc này đột nhiên nói rồi giơ chiếc điện thoại trong tay lên lắc lắc vẻ mặt đầy tự tin .
Tuyết Ly ngồi chính giữa ở hàng ghế sau vắt tay bắt chéo chân nở một nụ cười đầy nham hiểm nghĩ "Tuyết Vy mày cứ đợi đó những gì mày nợ tao, tao sẻ trả đủ còn có cả chuyện ngày hôm đó, cứ đợi đi tao sẻ từ từ từng chút đòi lại, kể cả Nguyễn thiếu cũng sẻ là của tao "
"Được rồi xong rồi về thôi , ngày mai tao sẻ cho chúng mày tin tốt, và còn được thoải mái chơi đùa" người ở ghê lái nói .
Nói rồi chiếc xe liền chạy vụt qua chỗ cô đang đứng, lúc này Hoan Tịch cũng quay lại đưa cho cô khoai lang , nhưng thứ khiến cô để ý là người ngồi trong xe vừa rồi , chiếc xe tuy lướt qua nhanh nhưng người đó lại rất quen thuộc, chỉ cần lướt qua thì cô cũng biết đó là Tuyết Ly .
Cô sửng cả người , Hoan Tịch liền lay người cô : " Này em sao vậy , khó chịu ở đâu sao, đau ở chỗ nào sao ".
"Không có , không có em vừa đoán là đã có một vài người quen nhìn thấy em" cô run run bờ môi nói .
" Không phải chứ, ở đây cách thành phố X rất xa , còn là một vùng nông thôn nhỏ, ở đây em cũng thấy đó nó nằm khuất ở nơi rất ít người biết thì làm sao có thể có người nào quen biết em mà tìm đến đây chứ" Hoan Tịch cô an ủi cô .
Nhưng chỉ có cô mới biết được người đó là ai, chị ta không đơn giản chỉ lướt qua như vậy là xong ngày đó ở Hồng Quân của Lê Minh chị ta đã bị sỉ nhục đến vậy mà nói không chừng chị ta nhân cơ hội ở nơi khuất lấp như vậy có thể thủ tiêu được cô .