Tận Cùng Đau Đớn

Chương 50




Con thuyền cập bến thì nắng cũng gần đứng bóng, thế nhưng gió vẫn lồng lộng không nóng chút nào cô vừa hay lại rất thích một câu đùa tuổi học trò cô không nghỉ anh còn nhớ tới bây giờ . Cô đưa mắt nhìn anh nở một nụ cười mãn nguyện, đầy hạnh phúc .

" Trên mặt anh bị làm sao hửm? Em cứ nhìn vậy anh sẻ ngại chết mất" .

"Được, được không trêu anh nữa, em đi gọi Đại Tô".

"Anh đi cùng em "

Anh nhẹ nhàng nắm tay cô sợ cô ngã anh vừa đi vừa ngoảnh lại nhìn từng bước chân của cô .

" Em cẩn thận một chút nhé ".

" Em biết rồi".

" Không cần, không cần em đã tỉnh rồi " Đại Tô nhanh chóng chạy đến đỡ tay còn lại của cô ".

"Vậy được theo anh" anh dẫn mọi người đến một căn biệt thự rộng lớn khiến cho Đại Tô và Tuyết Vy nhìn vào mà còn ngẩn người .

Căn biệt thự này anh mua cách đây vài năm về trước vốn dĩ dành anh định sẻ dưỡng già ở đây một cách âm thầm, nhưng có cũng được dùng cho những dịp như thế này .

" Hai người làm sao thế, mau vào đi" .

" Căn nhà này cũng là của ông chú khi nảy sao anh Hoan".

" Không, là của anh" .



"Thật sao ?" Đại Tô và Tuyết Vy cùng đồng thời thốt lên .

"Là thật, cần anh chứng minh không ?"

" Không cần, không cần" cả lại vấy tay từ chối .

"Em đói rồi có gì ăn không em sắp chịu không nổi nữa rồi ".

"Anh sẻ làm nhanh thôi hai người cứ đi chơi đi nhé bao giờ xong anh gọi đến ăn ".

Tuyết Vy và Đại Tô tranh thủ chạy khắp căn nhà để tham quan cả hai đều rất thích nơi này. Xung quanh căn nhà phía trước được bao phủ mới cây cối tươi xanh, phía sau là biển mênh mong khiến cho căn nhà dường như hòà nhập được với thiên nhiên .

"Được rồi hai người qua đây đi" .

Sau một hồi loay hoay một vài món ăn cuối cùng cũng được anh bưng lên .

" Nhiều vậy sao ?" cô bất ngờ nhìn anh hỏi .

" Không nhiều đều là những món ăn vừa no thôi, anh vẫn còn nướng thịt mọi người cứ khai vị trước đi" .

Vài món vừa no là beefsteak, cà ri, gà nướng .... anh còn đang nướng thịt đây gọi là vừa no sao đây gọi là vỗ béo đó chứ cô cứ tự nghỉ rồi cười . Anh nhìn thấy cũng rất vui đã lâu lắm rồi anh mới thấy cô như vậy thoát ra khỏi tầng địa ngục tối tâm đó cũng coi như là khởi đầu mới cho cô .

Anh chưa bao giờ nghỉ là có thể gặp lại cô ở một nơi như này, một người cao ngạo như cô chưa từng khuất phục bất cứ điều gì lại buông bỏ để sống một cuộc đời mới như thế này. Lúc trước với cô chỉ cần có tiền mọi vấn đề có thể được giải quyết nhưng bây giờ chỉ có thể thấy một người phụ nữ điềm tĩnh ôn nhu đứng ra nhẹ nhàng mà giải quyết .

" Anh mau qua ăn chung đi kẻo đồ ăn nguội mất" .

"Anh biết rồi, tới ngay đây" anh bưng dĩa thịt vừa thơm vừa nóng hỏi tới anh cũng ngồi ngay bên canh cô.



Sau bữa ăn anh đưa cô và Đại Tô đi dọc bờ biển để câu cá . Đại Tô vốn là một đứa trẻ hiếu kì nhưng cũng vừa là đứa trẻ hiểu chuyện câu bé thấy hai người ngập ngừng liền lên tiến trước .

"Em thấy cá rồi em sang bên kia nhé hai người cứ ở đây em sẻ không đi xa".

"Béo, phải cần thận nước ở đây rất sâu" .

" Cẩn thận nhé ".

Nói rồi cậu chạy đi để lại hai người ngồi trong khoảng lặng. Qua một hồi lâu cô vẫn là người phá vỡ sự im lặng này .

"Vì sao anh lại chọn đến đây ?".

" Anh không biết nữa, năm đó khi anh đến đây anh đã nghỉ nơi đây là một nơi phù hợp cho những tháng ngày còn lại của anh, những thứ mà nơi đây mang lại cho anh khiến anh cảm thấy anh không có gì tiết nuối ".

" Vậy Đại Tô, vì sao anh gặp được em ấy, và còn năm ấy xảy ra chuyện gì sau ngày hôm đó anh như bóc hơi khỏi thành phố X vậy "

" Cậu ta bắt nhốt anh ở khu quân sự, liên tiếp hành hạ tra tấn anh bằng mọi cách, nhưng cũng chính cậu ta cho anh còn đường chạy thoát anh không hiểu rốt cuộc cậu ta muốn gì nhưng anh đã cố gắng bỏ mọi thứ thậm chí là nơi anh đã lớn lên và có mọi thứ. Cậu ta vẫn là kẻ tàn nhẫn như vậy, anh thoát được nhưng nó mãi là kí ức ám ảnh đối với anh, cậu ta một tay giúp đỡ anh cho anh mọi thứ, nhưng cũng chính cậu ta đẩy anh xuống vực tối " .

Anh mắt đau buồn của anh khiến lòng cô bồng đau nhói cô nhìn anh hai dòng nước mặt gần nhưng tuôn trào .

Anh đột nhiên nhìn Đại Tô rồi lắc đầu .

"Đại Tô à, thằng bé là được anh giúp đỡ sau đó liền đi theo anh. Năm đó khi anh vừa đến anh chỉ là kẻ không nhà không tiền liền được mẹ thẳng bé giúp đỡ, ba thằng bé là một kẻ nghiện rượu, bài bạc , tệ nạn . Anh giúp hai mẹ con thằng bé khiêng cá mỗi ngày vì không có tiền nên chị ấy cho anh ngủ tại cửa hàng mỗi ngày cho đến đêm đông đầu mùa năm ấy khi mọi người đang chìm trong giấc ngủ tiếng khóc nức nở của thẳng bé chạy đến tìm anh . Anh mới biết ông ta đã nhẫn tâm cướp đi mạng sống của chị ấy, cũng vì vậy mà ông ấy nhảy xuống biển tự vẫn thằng bé cũng đi theo anh kể từ đó ".

Hai hàng nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt cô từ lúc nào không hay ông trời cũng không thương sót cho một đứa nhỏ thì làm sao có thể thương sót cho một kẻ như cô những gì mà sáu năm trước cô trãi qua đến tận bây giờ hàng đêm nó vẫn đeo bám theo cô mà không buông tha , là tâm ma mà cả đời này cô không thể nào xoá bỏ được. Một con ác quỷ phá nát hạnh phúc của những con người bình thường , cả anh và cô đều bị huy hoại bởi một người mà mình đặt lòng tin hết vào để rồi đổi lại chỉ là một vũng bùn tầm tối .