Tận Cùng Đau Đớn

Chương 37: Dừng lại được rồi




Cô ngồi xuống nhưng anh vẫn không buông tay cô ra lúc này anh thấy hai dòng nước mắt cô từ từ lăn xuống anh mới tư từ buông tay cô ra .

“ Dừng lại được rồi , trở về đi ” anh cất giọng nhàn nhạt mà nói .

“ Rốt cuộc anh đã vứt nó ở đâu ” cô ngước mắt lên nhìn anh : “ Xem như tôi cầu xin anh , anh trả lại cho tôi đi được không ” cô với tới nắm lấy góc áo của anh nửa ngồi nửa quỳ cầu xin một cách khẩn thiết .

Không nghe được câu trả lời từ anh cô hai tay vội lâu đi hai dòng nước mắt lấy hết chút sức lực còn lại đứng dậy tiếp tục bước tới bãi rác nhưng chưa đi được nửa bước liền bị một lực tay kéo giựt lại sau đó vác cô trên vai mặc kệ cô vùng vẫy anh vẫn xiết chặt cô trên vai . Đến trước cửa phòng bệnh anh nhìn Dương Thừa Tuấn .

“ Gọi Bắc Lục tới đây , gọi cô gái trước đây hay đi cùng cô ta tới đi ” .

“ Vâng ” .

Mở cửa phòng đi vào ném cô lên giường anh bộc phát sự tức giận nảy giờ ra : “ Cô phát điên cái gì chứ , HẢ , chỉ là một chiếc đồng hồ đến bản thân cũng không muốn để tâm sao , sao hả vết sẹo đó nhắc nhở cô không được quên cô ấy sao , sợ cô ấy đeo bám cô cả đời à ” .

Cô lấy tay lâu đi hai dòng nước mắt đang lăn dài trên má cất giọng đáp anh : “ Hừm cũng đúng nói đi cũng phải nói lại phải cảm ơn anh vì anh mà tôi có được nó tôi làm sao có thể quên được chứ ” .

“ Quản bản thân cho thật tốt đi cô nên nhớ cô vẫn còn nợ tôi một khoản tiền lớn đó đừng mong tôi sẻ bỏ qua ” nói xong anh liền rời đi .

Ra tới cửa liền đụng phải Bắc Lục : “ Giúp cô ta xử lý vết thương đi ” .

“ Hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy chứ tôi mới rời đi lại có chuyện ” anh không trả lời mà liền trực tiếp rời đi .

Bắc Lục vội vàng đi vào giúp cô xử lý vết thương nhìn cô như vậy anh chỉ biết lắc đầu sau khi xử lý xong thấy cô đã ngủ thiếp đi anh cũng rời đi .

“ Chủ tịch tôi không liên lạc được với vị tiểu thư kia tôi đã thử mọi cách nhưng vẫn không thể liên lạc được ” .

“ Ừm ” anh không còn quan tâm nửa cả quãng đường anh chỉ nhìn ra ngoài vẻ mặt như đang siu tính gì đó thấy anh như vậy Dương Thừa Tuấn cũng không dám nói .

“ Chuyện tôi bảo cậu làm tới đâu rồi ” anh nhớ tới vết sẹo ở tay và ở eo của cô không nhịn được mà hỏi .



“ Tôi đã tìm thấy được đám người đó rồi ạ , chủ tịch muốn xử lý như thế nào ạ ” .

“ Đợi cô ta khoẻ lại rồi nói ” .

“ Tôi hiểu rồi ạ ” .

Về đến Yên Cảnh anh thở dài một hơi như xả ra hết những mệt mỏi những ngày qua thả người nằm trên chiếc sofa nhớ lại hình ảnh lúc chiều của cô anh cảm thân trong lòng dâng lên một cảm giác đầy khó chịu nhưng không tài nào lí giải được . Lại nhớ tới ngày hôm đó khi thấy vết sẹo trên người cô bàn tay của anh từng chạm qua nó vết sẹo xấu đầy thô ráp ở eo , vết cắt sâu ở cánh tay phải anh lại nhói lên một cơn đau kì lạ .

Cô cũng từng đau đớn như vậy sao bọn chúng lại không sợ hãi mà để lại những vết sẹo xấu đó trên người cô . Trong đầu anh liên tục lập đi lập lại hình ảnh đó khiến anh cả một đêm không tài nào ngủ được .

Sáng hôm sau Bắc Lục như thường lệ vẫn tới kiểm tra cho cô sau khi kiểm tra xong anh hỏi cô : “ Cô đã ổn hơn rồi chứ ” .

“ Ừm tôi thấy khoẻ hơn rồi , hôm nay tôi có thể về rồi đúng không ” .

“ Đương nhiên rồi nếu cô muốn thì tôi cũng không cản được đó là quyền lựa chọn của bệnh nhân , cô cũng đã cảm thấy ổn hơn rồi mà ” anh vừa nói vừa có ý đùa với cô .

“ Cảm ơn anh , máy ngày qua làm phiền anh rồi ” .

“ Ha ha ha cô khách sáo quá rồi đó là công việc của tôi , một chút nữa có ai đến đưa cô về không ” .

“ Không có , nhưng tôi có thể tự lo cho mình ” .

“ Được rồi vậy cô chuẩn bị đi nhé ” .

“ Ừm ” .

Nói rồi anh rời đi được nửa đường nhớ gì đó liền quay lại : “ À vết thương ở tay của cô khá sâu tuyệt đối phải cẩn thận khử trùng nó thường xuyên nhé ” .



“ Được tôi biết rồi , cảm ơn anh nhắc nhở ” .

Từ ngày hôm đó đến nay cô vẫn chưa liên lạc với Trân Trân biết tính của Trân Trân cô vốn rất hay lo lắng nên cô càng không muốn để cho cô biết càng không muốn làm phiền cô . Sau khi thu dọn đồ xong cô muốn rời khỏi đây ngay lập tức cô vốn không có nhiều đồ lắm nên thu dọn rất nhanh .

Đến cửa chính cô nhìn một vòng thấy vài chiếc taxi gần đó coi định bắt taxi thì một chiếc xe thể thao màu đen dừng trước tầm nhin của cô cửa kính xe từ từ kéo xuống trong xe Bắc Lục chòm người về phía phụ để giúp cô : “ Cô định bắt xe sao ? Nếu không có tôi sẻ đưa cô về ” .

“ Không cần tôi không muốn làm phiền anh nữa đâu ” .

“ Không sao , không phiền dù sao hôm nay tôi cũng được nghỉ đưa cô về tôi cũng sẻ về nhà nên cô cứ lên xe đi ” .

“ Thật sự không phiền anh chứ ” .

“ Không phiền , không phiền ” nói rồi anh xuống xe đi vòng qua phía ghế phụ mở cửa cho cô : “ Cô mau lên đi trời lạnh lắm đó ” .

“ Cảm ơn anh ” nói rồi cô bước vào xe , anh cũng nhanh chóng trở về ghế lái .

“ Nhà cô ở đâu nhỉ ” .

“ Tôi ở toà nhà Rosa ở con phố A ” .

“ Được rồi tôi biết chỗ đó , sẻ đến nhanh thôi ” .

Cả quãng đường cô không nói anh cũng không muốn làm phiền cô vì vậy nên cả hai yên tĩnh suốt cả quãng đường đúng như anh nói rất nhanh sẻ đến chưa đầy mười phút anh đã đưa cô đến trước toà nhà .

Trước khi xuống xe cô quay sang nói với anh : “ Có dịp để tôi mời anh một bữa cơm nhé , xem như lời cảm ơn đừng từ chối tôi ” .

“ Được được tôi sẻ chờ ” anh cười nhẹ nhàng đáp cô .

Khi cô xuống xe anh liền vẫy tay chào tạm biệt với cô rồi liền đạp ga rời đi bây giờ cô mới để ý đến xe của anh rất giống xe của Lê Minh đúng là hội anh em với nhau cái gì cũng rất giống cô mỉm cười một cái rồi quay lưng đi vào .