Tận Cùng Đau Đớn

Chương 29: Chơi đùa một chút




“ Tuyết Vy à Tuyết Vy xung quanh cô toàn là những chàng trai âm thầm chịu đựng đó cô thật sung sướng đó . Cô biết không Hoan Tịch anh ta giờ cũng chỉ còn nửa cái mạng ” dừng một hồi lâu anh giơ tay nắm cọng tóc của cô vân vê nhìn vẻ mặt đang dần trở nên hoảng hốt của cô tiếp tục nói : “ Tôi có nên để người tiếp theo cũng như vậy không cô nói xem ” .

“ Anh làm ơn để bọn họ yên đi , anh có giết thì giết chết tôi ngay bây giờ đi chuyện của tôi không liên quan tới họ anh kéo họ vào rồi hành hạ họ để làm gì . Còn về những tấm hình kia tôi không biết khi họ đưa cho anh họ có biết anh ấy là khách hàng của tôi không , chắc không nhỉ , bây giờ tôi cũng nói anh , anh làm ơn đừng làm những chuyện điên rồ đó nữa ” .

Anh bĩu môi gật gật nhẹ đầu : “ Giết chết cô tôi tự khắc có cách , tôi với cô còn chưa xong nợ giết cô như vậy quá dễ dàng rồi . Cô cứ từ từ xem tôi cho cô thấy kết quả cuối cùng ” nói rồi anh quay lưng đi lại chiếc sofa rồi nhẹ nhàng đặt lưng xuống .

Cô quay lưng đi nhưng chợt nhớ tới dì đó đưa tay vào tui xách lấy ra một tờ giấy mỏng đi đến trước mặt anh rồi rời đi . Sáng hôm sau khi tỉnh lại thấy tờ chi phiếu nằm trên bàn anh không tin vào mắt chỉ qua vài ngày cô kiếm đâu ra được số tiền lớn như vậy được anh vò nát tờ giấy rồi ném mạnh vào tường .

“ Dương Thừa Tuấn tối nay mang cô ta đến Z club cho tôi ” .

Hôm nay cũng là ngày đến hẹn cô hứa với Hi Tuấn là sẽ giao tranh khi giao đến cô chỉ đưa cho bác bảo vệ rồi nhanh chóng rời đi . Vì hôm nay cô sẻ đến dạy kèm cho một bạn nhỏ . Đến chiều thì cô quay lại lớp vẽ để dạy học loay hoay cả ngày hôm nay cô định về sớm mua ít trái cây đến thăm ông bà ở ngoại ô vì ngày mai là ngày rảnh . Đang thong dong xải bước suy nghĩa phải mua cái gì bỗng một chiếc xe màu đèn chạy đến chắn trước mặt cô mở cửa xe ra Dương Thừa Tuấn bước xuống vẻ mặt âm trầm của anh cô biết có chuyện không lành sắp xảy ra .

“ Tuyết Vy tiểu thư , mời cô lên xe theo tôi đến một nơi ” .

“ Có việc gì gấp sao anh Dương ” .

“ Vâng đúng là như vậy ạ ” .

Cô bán tính bán nghi những cũng leo lên xe sau đó Dương Thừa Tuấn đưa cô đến một căn nhà nhỏ ở đó đầy những người phụ ăn mặc loè loẹt . Dương Thừa Tuấn đưa cô đến căn phòng cuối dãy trong đó có hai người phụ nữ đang chuẩn bị cho những người khác . Thấy Dương Thừa Tuấn bước vào hai người phụ nữ kia dừng động tác cuối đầu chào .

“ Những người khác ra ngoài hết đi ” .

“ Anh Dương có việc gì sao ” .

“ Ừm ” nói rồi anh vé tấm màn trong suốt lên đưa tay vào phía trong : “ Tiểu thư , mời cô ” .

Khi cô bước vào hai người nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi mới quay sang Dương Thừa Tuấn hỏi : “ Là sếp giao sao , lại muốn như nào nữa đây ” .



“ Các cô cứ lắm việc của mình đi đừng lắm lời , nửa tiếng sau đưa cô ấy xuống bãi xe tôi đợi ở dưới ” nói rồi anh quay lưng rời đi chỉ để lại cô ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra .

“ Phiền phức thật sự chả hiểu anh ta lại muốn làm gì tiếp nữa ” nói rồi một trong hai người quay qua lấy một bộ đồ trên xào đồ đưa cô : “ Cô đi thay bộ này có vẻ vừa với cô đó cô gái ” .

“ Cảm ơn ạ ” .

“ Chẳng biết anh ta sẻ làm gì cô ấy , nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô ấy không biết sẻ trụ được trong bao lâu nữa đây ” .

“ Cô đừng nói nữa tới tai anh ta bọn mình cũng không tránh khỏi ” .

“ Ừm nhỉ thôi cứ làm theo đi lo thân mình trước vậy ” .

Một lúc lâu sau cô bước ra khiến cả hai cũng phải há hốc tuy nhợt nhạt nhưng cũng không thay đổi được vẽ đẹp dịu dàng ôn nhu đó của cô .

“ Đẹp quá đi , bộ đồ như tôn dáng cho cô ấy ” .

“ Phải phải thật sự rất đẹp ” .

“ Không còn thời gian đâu mau mau giúp cô ấy đi ” .

“ Tiểu thư mời cô qua đây chúng tôi giúp cô trang điểm thưa tiểu thư ” .

Cô đi lại ngồi lên ghế cả buổi không nói một lời sau khi được trang điểm xong hai cô gái vội đưa cô xuống dưới bãi xe bằng thang máy riêng khi xuống đến nơi định mở cửa xe bước lại cô bỗng khựng lại một lúc nhìn sang hai cô gái nhẹ nhàng nói .

“ Tuyết Vy là tên tôi , đừng gọi tôi là tiểu thư tôi không phải người tôn quý đến mức đó cũng không xứng đáng với hai chữ đó , tôi chỉ muốn làm một người bình thường thôi ” nói rồi cô bước nhanh vào trong xe đóng sầm cửa một cái thật mạnh .

Dương Thừa Tuấn và hai người kia chỉ biết nhìn nhau đẫn người vì không tin cô lại nói ra những từ đó . Dương Thừa Tuấn cũng không nhiều lời liền ra lệnh cho hai người kia rời đi anh lên xe nhưng trên cả đoạn đường anh thấy cô chỉ nhẹ nhàng chợp mắt dựa vào ghế cô sâu thẩm như hồ nước không tìm thấy ánh sáng từ lần đầu gặp cho tới bây giờ cô luôn như vậy khiến anh khó mà đoán được .