Tận Cùng Đau Đớn

Chương 23: Tôi không quen biết họ




“ Sao giờ thì đúng rồi chứ ? Tôi còn xằng bậy không ông nói xem ? ” anh nói với giọng thách thức với Phan Vũ Uy .

Phan Vũ Uy và Phan Tuyết Ly đều không khỏi kinh ngạc khi cô ngước mặt lên .

“ Sao nó lại ở đây ? ” Phan Vũ Uy không nhìn cô mà hỏi .

“ Nó chắc được thả cũng vài tháng rồi đó ba ” Phan Tuyết Ly nhìn ông nói .

“ Không tính chào thật sao ? ” Phan Vũ Uy không ngước lên nhìn cô mà hỏi .

“ Ông ấy đang hỏi cô đấy ” anh quan sát cô từ nảy đến giờ , giờ mới cất tiếng .

“ Tôi , tôi không quen biết họ ” cô lấp ba lấp bấp đáp .

Câu trả lời của cô khiến cho cả ba người đang ngồi trên ghế sofa cũng phải kinh ngạc . Phan Vũ Uy và Phan Tuyết Ly bất ngời với câu trả lời đó lập tức ngước lên nhìn cô chằm chằm . Còn người đang ông nảy giờ vốn đang khiêu khích cô bằng nụ cười nham hiểm của mình khi có được đáp án lại vội dập tắt nụ cười .

“ Mày có ý gì hả ? ” Phan Tuyết Ly liền lên tiếng hỏi .

“ Không ý gì chỉ là tôi không quen thì bảo không quen ” cô cứng rắn đáp lại .

“ Ha mày đến cả ông ấy cũng không muốn nhận , thì mày nhận ai được hả , ông ấy là ba ruột của mày đấy ” Tuyết Ly không nhịn được mà quát lên .

“ Là ông ta bảo nhà họ Phan không có đứa con gái nào tên Phan Tuyết Vy , chứ không phải tôi không nhận . Ngày hôm đó chính miêng ông ta bảo trên dưới Phan gia chỉ có một đứa con gái duy nhất là cô , chứ không hề có thêm ai nên phiền cô đừng la làng lên nữa ” nói rồi cô quay lưng rời khỏi căng phòng đó .

Cô đi một mạch rất nhanh từ tầng cao nhất của toà nhà thang máy đi xuống cô luôn giữ thẳng lưng của mình mà không hề cuối đầu đến khi rời khỏi cánh cửa công ty cô tránh luôn cả Dương Thừa Tuấn đi vòng ra sau rồi leo lên một chiếc taxi lúc này cô mới nhẹ nhõm thả lỏng bản thân .

“ Bác tài cho cháu đến toà nhà ở đường A phía trước ạ ” lúc này cô thở ra một hơi dài rồi tựa lưng vào ghế chợp mắt .

Trong phòng ba người không một tiếng nói chỉ còn lại tiếng hơi thở của từng người . Phan Vũ Uy càng trở nên ảm đạm hơn , Tuyết Ly vẫn còn khuôn mặt khó chịu lúc nảy , chỉ có anh là vẫn ung dung thư thả chỉ là nụ cười khiêu khích khi nảy không còn . Không biết anh ta đang toan tính chuyện gì nữa .

“ Cậu xonh chưa xong rồi tôi còn phải về ” Phan Vũ Uy lên tiếng trước .

“ Anh , sao con nhỏ đó lại ở đây ? ” Tuyết Ly cô ta bực dọc hỏi .



“ Cô ta được thả sao lại ở chỗ cậu ? ” Phan Vũ Uy cũng không khỏi thắc mắc mà hỏi .

“ Là cô ta nợ tôi , giờ phải làm trả nợ cho tôi ” anh chậm rãi đáp .

“ Cô ta nợ anh , nợ anh cái gì chứ ? ” Tuyết Ly hỏi anh đầy nghi ngờ .

“ Là tiền ” .

“ Tiền ” Phan Vũ Uy và Phan Tuyết Ly đồng thanh cất giọng .

“ Phải là tiền , nợ rất nhiều ” .

“ Bao nhiêu mà cậu bảo nhiều hả ? ” .

“ 7 tỷ ” anh đối với ông ta chỉ có sự khinh bỉ đến một câu kính ngữ càng không có .

“ 7 tỷ anh Minh , con nhỏ chết tiệt đó làm gì mà nợ anh tận 7 tỷ ” .

“ Tôi khônh nhất thiết phải trả lời cô , với cả hôm nay tôi gọi hai người tới đây là vì chuyện hợp đồng của Hồng Quân với Phan thị ” .

“ Nói đi chuyện gì ” .

“ Phan Vũ Uy tôi đầu tư rất nhiều vào công ty của ông nên bây giờ tôi muốn có thêm lợi nhuận ” .

“ Chuyện đó là không thể ” .

“ Vì sao không thể ? ” anh mắt anh hoài nghi nhìn ông ta .

“ Hồng Quân mỗi năm luôn nhận được số lợi nhuận cao nhất , bây giờ cậu muốn thêm thì thêm kiểu gì chứ , các công ty lớn nhỏ người ta cũng cần mà , cậu như vậy là ép người quá đáng đó ” .

“ Ông nói Hồng Quân chúng tôi nhận cao nhất sao ? ” anh mắt anh nhìn ông ta như kẻ săn mồi chờ con thú mắc bẫy .

“ Phải tất cả được chia đều chỉ có hồng quân cậu luôn nhận được bốn mươi phần trăm , sáu mươi phần trăm còn lại chia ra chon những công ty khác ” .

“ Ông nói là bốn mươi sao , Phan Vũ Uy ông phải nói cho đúng chúng tôi nhận chỉ có hai mươi lăm không hề nhận bốn mươi như ông nói ” .



Phan Vũ Uy đột nhiên trầm mặt không nói không rằng như đã tính toán sai điều gì đó .

“ Cả công ty của Phan Tuyết Ly ông cũng bán rồi , vậy số tiền mà tôi đầu tư vào đó nó đi về đau ” .

“ Anh Minh anh nói vậy có ý gì chứ bán công ty sao ? ” Tuyết Ly sốt sắn hỏi .

“ Sao hả ông ta không nói cho cô biết à ” .

“ Ba chuyện này là sao ? Ba mau giải thích cho con nghe ” .

“ Phan Vũ Uy nếu như tôi muốn từ bốn mươi phần trăm mỗi năm lên năm mươi phần trăm ông đồng ý không ” .

“ Lê Minh cậu đừng có quá đáng , tôi sẻ không đáp ứng cậu đâu ” .

“ Được , vậy thì huỷ hợp đồng tôi không chấp nhận mình bị thua lỗ đồng thời tôi sẻ công khai với giới truyền thông ông làm ăn phi pháp ông thấy thế nào ” .

“ Cậu đừng ép người quá đáng Lê Minh , tôi tuyệt đối không để cậu đắc ý như vậy đâu , năm mươi phần trăm cậu lấy hết thì những công ty còn lại phải như thế nào ? ” .

“ Ông không đồng ý thì tuỳ ông tôi không làm mất thời gian . Thừa Tuấn tiễn khách ” .

Giọng anh đủ lớn khiến người bên ngoài cũng có thể nghe thấy Dương Thừa Tuấn lập tức đẩy cửa đi vào .

“ Được tôi đồng ý với cậu , tôi đồng ý , năm mươi thì năm mươi , tôi đồng ý ” .

“ Thừa Tuấn đem giấy tờ đến cho ông ta ” .

“ Ông Phan mời ông xem qua ” Dương Thừa Tuấn để một bản hợp đồng vào một cây bút xuống trước mặt ông .

“ Không cần , không cần , tôi ký , tôi ký ” vừa nói ông vừa nhanh tay ký vào bản hợp đồng .

“ Được tôi sẻ không để ông chịu thiệt Phan Vũ Uy , ông nên nói cho con gái mình biết rồi đó ” .

Nói rồi anh đứng dậy đi thẳng ra ngoài , Dương Thừa Tuấn lấy bản hợp đồng rồi cũng nhanh chân bước theo sau .