Tận Cùng Đau Đớn

Chương 11: Gặp lại




Cô và anh trở lại khách sạn cũng là đã gần khuya . Cô mệt nhừ cả người liền chào anh qua loa rồi quay về phòng vì cô biết ngày mai là buổi công bố cũng là buổi đấu giá nó rất quan trọng đối với cô .

Lê Minh và Hàn Ẩn sau khi trở về cũng mệt mỏi ngã lưng trên giường Hàn Ẩn đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ còn anh vẫn vậy vẫn không tài nào nhắm mắt .

Sáng hôm sau mọi người đều dạy rất sớm Kun đợi Tuyết Vy ở trước cửa phòng cô sau khi thấy cô ra liền dặn dò cô vài điều .

“ Nếu cô thấy không ổn cứ bảo với tôi vì tôi là người phiên dịch của cô nên khi cần cô cứ ra hiệu với tôi được chứ ” anh nói qua với cô .

“ Được ” cô đáp rồi cả hai nhanh chóng tới buổi công bố kết quả .

Còn Lê Minh anh hôm nay không để Dương Thừa Tuấn lái xe mà đích thân anh tự cầm lái . Anh và Hàn Ẩn cũng có mặt ở buổi đấu giá rất sớm vì thật sự muốn biết tác giả của bức tranh . Vì không có chỗ ở phía dưới nên anh và Hàn Ẩn được đưa lên lầu hai khu vực VIP vì Hàn Ẩn được mời với cương vị là khách VIPPRO nơi kính đáo chỉ có ở trên mới có thể nhìn xuống phía dưới còn bên dưới thì không thể nhìn lên .

Sau khi hai bức tranh kia được công bố tác giả thì bức tranh của cô cũng được bưng lên để chuẩn bị Hàn Ẩn đang háo hức vì muốn biết tác giả thì một cuộc điện thoại khẩn cấp khiến anh rời đi chỉ có thể để lại một mình Lê Minh ở đó . Hàn Ẩn chỉ vội nhắn một tin nhắn anh trực tiếp trở về nước bằng chuyên cơ riêng . Lê Minh nhìn thấy tin nhắn chỉ lướt qua mà không trả lời .

Khi người dẫn chương trình quay lại thì cùng lúc đó bức tranh của cô cũng được bưng lên theo sau người dẫn chương trình .

“ Và sau đây tôi xin công bố bức tranh này có tên đau thương được vẽ bởi tác giả Tuyết Vy bức tranh có tên " Đau Thương " giành giải nhất toàn cuộc thi vẽ và sau đây xin mời tác giả của bức tranh lên sân khấu chia sẻ đôi điều ” .

Khi cô bước lên sân khấu Lê Minh không khỏi cười lạnh vì không ngờ anh lại gặp cô ở trong buổi đấu giá này anh gọi người nhân viên kế bên để đăng ký buổi đấu giá .

Sau khi lên sân khấu cô chia sẽ về tên gọi của bức tranh và những động lực khi cô vẽ bức tranh đó . Cô chia sẽ tất cả bằng tiếng anh đến cả Kun đứng sau cánh gà còn phải bất ngờ vì tiếng Anh của cô rất lưu loát . Sau khi cô rời sân khấu cũng là lúc buổi đấu giá được bắt đầu , bức tranh của cô vì giành được giải nhất toàn cuộc nên được đấu giá cuối cùng nhưng người đấu giá rất mong muốn có được bước tranh những tất cả đều bại dưới tay một người đàn ông .

Cô và Kun sau khi nghe được tin bán được với giá cao thì hai người đều rất vui cô được nhận thêm một thông báo là sẽ đến gặp người đó để ký giấy xác nhận vào ngày mai cô vui vẻ mà đồng ý không một chút lo lắng . Sau khi xong việc cô và Kun liền đi ăn mừng , cô và anh đi xuống bãi xe hoàn toàn không để ý một chiếc xe màu đèn gần đó một người đàn ông đang để ý mọi hành động cử chỉ của hai người .

“ Lên xe thôi , đại tiểu thư của tôi ” Kun vui vẻ trêu cô .

“ Được rồi cảm ơn anh tài xế của tôi ” cô cũng đáp lại một cách khoái trí .

Trên đường về cả hai luyên thuyên chia sẽ về việc vừa rồi cô nói trên sân khấu bằng tiếng Anh một cách lưu loát sau khi cô nói ra anh chỉ biết gật đầu cảm thán tài năng của cô .

Sáng hôm sau Kun đưa cô tới địa điểm được thông báo ngày hôm qua lạ thay khi tới anh và cô được nhân viên thông báo là chỉ một mình cô được vào cả hai đều lo lắng nhưng cô vẫn hết sức bình tĩnh an ủi anh .

“ Được rồi sẽ không sao đâu , anh đừng lo ” cô nhỏ giọng nói với anh .

“ Cô chắc chứ ” anh hỏi lại .

“ Chắc mà sẽ ổn thôi , khi nào xong tôi sẽ xuống liền anh yên tâm đi ” cô kéo vạt áo anh nhẹ giọng khuyên bảo . Thấy cô bảo đảm như vậy anh liền gật đầu một cái rồi quay trở lại xe .

Cô được người nhân viên hướng dẫn tới phòng VIP đặc biệt . Một người đàn ông dáng người cao ráo tay cầm điều thiếu đang đứng xoay lưng nhìn về phía ngoài khi cánh cửa được mở ra người đàn ông không chút phản ứng cho đến khi cô nhân viên cất giọng .

“ Thưa tiên sinh tôi đã đưa người tới ” người nhân viên cuối người nói .



“ Ra ngoài đi ” người đàn ông không quay mặt lại trả lời .

“ Vâng thưa ngài tôi xin phép ” .

Sau khi nhân viên rời đi cô tiến lên một bước nói .

“ Chào tiên sinh cảm ơn ngài đã mua lại bức tranh của tôi , tôi có thể hỏi ngài có hài lòng với bức tranh không ạ ? ” .

Người đàn ông vội dập tắt điếu thuốc xoay người tiến lại phía cô từ tốn nói .

“ Tôi rất hài lòng " .

Khi anh xoay người lại cô giường như chỉ biết chết lặng gương mặt dần dần tái mét giống như vừa bị hút máu thấy cô như vậy anh vội nhéch mép một cái sau đó dùng tay nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên .

“ Tôi giống quỷ lắm sao doạ cô sợ rồi à ” .

Năm năm rồi , anh ta thay đổi rồi nhiều thần thái , phong độ của anh ta không những không giảm đi mà còn tăng lên rất nhiều gương mặt đó vẫn như ngày nào vẫn băng lãnh vô tình như ngày hôm đó , sự băng lãnh đó không làm mờ nhạt đi mà ngày càng sáng chói hơn .

“ Hừm ” tiếng hừm của anh giễu cợt của anh mang theo một chút nguy hiểm : “ Gặp lại nhau một câu chào hỏi khó đến vậy sao ? ” .

“ Tiên sinh chào anh , tôi giúp được gì cho anh ” giọng cô run rẩy đáp anh .

Cô cố nắm chặt hai tay đang đan vào nhau của mình . Nhưng mọi hành động của cô vừa hay lại thu vào hết tầm nhìn của người đàn ông đang giữ cằm cô . Anh thả chiếc cằm bị mình nắm đỏ ra cười một tiến rồi đi đến chiếc ghế đối diện ngồi xuống .

“ Ngồi đi ” anh ra lệnh .

“ Vâng thưa tiên sinh ” .

“ Cô biết hôm nay đến đây với mục đích gì mà đúng chứ ” .

“ Vâng tôi biết thưa ngài ” .

“ Vậy giấy tờ cô mang theo đâu tôi muốn xem ” .

“ Vâng , đây ạ ” cô vừa nói vừa đẩy sấp hợp đồng đến trước mặt anh .

Anh không đọc mà trực tiếp cầm bút ký tên làm cô không khỏi lo lắng . Sau khi anh ký xong liền đẩy hợp đồng của mình đã chuẩn bị sẵn sang cho cô , đọc sơ qua một lượt cô liền trực tiếp đặt bút ký . Sau khi ký xong cô cô bật dậy cuối người nói .

“ Thưa tiên sinh nếu xong rồi tôi xin phép đi trước ” .

Anh không trả lời mà chỉ ngồi im lặng quan sát cô . Qua một lúc lâu không thấy anh trả lời cô lập lại một lần nữa .

“ Thưa tiên sinh nếu xong rồi tôi xin phép đi trước ” .



Anh đứng dậy chầm chậm tiến lại phía cô . Thấy vậy cô liền hoảng hốt lùi về sau , anh tiến một bước cô lùi một bước đến khi lưng của cô chạm vào bước tường mới dừng lại .

“ Nếu tôi nói không cho phép thì sao ” .

“ Thưa tiên sinh anh còn thắc mắc gì sao ? ” toàn thân cô run rẩy hỏi anh .

“ Không có ……… ” .

“ Thưa tiên sinh nếu không có tôi xin phép đi trước vì nếu không tôi sẻ trễ chuyến bay mất ” .

Nghe cô nói xong anh lập tức quay lưng trở lại bàn rồi lạnh giọng nói .

“ Đi đi ” .

Sau khi nghe anh nói cô liền một mạch rời đi mà không dám quay đầu . Kun ở phía dưới chỉ biết lo lắng đi qua đi lại không ngừng nghỉ vì chỉ ký hợp đồng mà hơn nửa ngày cô còn chưa xuống . Khi thấy cô xuất hiện với gương mặt không còn chút huyết sắc anh lập tức lao tới như một mũi tên .

“ Cô ổn chứ ” .

“ Ừm tôi không sao ” .

“ Mặt cô không còn chút huyết sắc nào mà cô bảo không sao ” .

“ Tôi thật sự không sao , phiền anh bây giờ lập tức đưa tôi đến sân bay ” .

“ Cô muốn tôi đổi vé giúp cô không ” .

“ Không cần chỉ cần anh đưa tôi đến đó tôi nhất định phải về trong hôm nay ” .

“ Được không cản cô nữa mau lên xe đi ” .

Người đàn ông đứng trên tầng cao nhìn thấy cảnh vừa rồi không một biểu cảm .

“ Chỉ một chút nữa là tôi từ bỏ rồi , là cô xuất hiện trước mặt tôi như một lời thách thức ” .

“ Thừa Tuấn , về thành phố X ” .

Sau khi đưa cô tới sân bây anh chỉ đứng bên cạnh mà không dám cất lời , cho đến khi cô mở lời trước .

“ Cảm ơn anh vì những ngày vừa rồi , cảm ơn vì đã không ngại xa xôi đến thành phố X đón tôi sang đây , cảm ơn anh vì mọi thứ ” .

Nói xong cô quay lưng đi vào trong để lại anh đứng một mình ở giữa sân bây cô đi nhanh đến mức anh còn không kịp nói lời nào chỉ biết lặng im nhìn bóng lưng cô rời đi .