Tấn Công Ngược Thành Phi

Chương 1




Mưa to tí tách rơi xuống rả rích, nước mưa đục ngầu lẫn vào nhau khiến cho sắc trời càng thêm ảm đạm. Đột nhiên một tia chớp xẹt qua phía chân trời, ngay cả con méo đen nằm ở trong góc tường tránh mưa cũng không khỏi kêu lên một tiếng rồi sau đó nghiêng đầu chạy mất.

Kỳ quái là vào cái thời tiết này ở dưới chợ bán thức ăn lại tụ tập rất nhiều người, chỉ thấy một người phụ nhân trẻ tuổi búi tóc tán loạn nhưng không hề quan tâm đến mà gắng chạy về phía giữa đám người đang tụ tập. Mọi người thấy vị phụ nhân ở trước mắt này mặc dù tơ lua trên người xa xỉ, nhưng trên quần lụa lại dính đầy vết máu, nước bùn luộm thuộm trên trán còn có một vết sẹo dữ tợn ngay tức khắc liền hứng thú.

Ánh mắt mọi người dò xét vị phụ nhân rốt cuộc cũng đã chen vào được, vừa giương mắt lên cũng chỉ nhìn thấy có người vung đại đao, ngay sau đó trên không trung văng đầy màu đỏ ngầu.

”Không!!!” Phụ nhân kêu lên một tiếng thê lương rồi sau đó cả người té xuống. Trước khi hôn mê, nàng nghe loáng thoáng tiếng bàn tán của người chung quanh......

”Nghe nói gì chưa? Lần này, người tố cáo Trang phủ với Hoàng thượng chính là Vương phủ ---- thân thích của Trang phủ đấy!”

”Chuyện này ta sớm đã biết, không phải Vương lão gia vì vậy mà trực tiếp thăng quan lên hai phẩm là quan lớn sao.”

”Nhắc tới Vương lão gia kia cũng thật là độc ác, thân thích của mình cũng xuống tay được.”

”Ngươi thì biết cái gì, cái này gọi là vô độc bất trượng phu*. Ta có thân thích làm người hầu cho cô gia ở trong Trang phủ vương lão gia, cô gia này mới là người ngoan độc, vì sợ mình bị liên lụy nên đã hưu Trang tiểu thư rồi......”

(*Vô độc bất trượng phụ: không có lòng dạ hung ác không phải là trượng phu).

”Xuỵt ~ nếu ta kể, Trang phủ này phú quý như thế đã sớm làm mắt Đương Kim Thánh Thượng e ngại rồi.”

”Đúng vậy, cục thịt béo này thật sự là ai ai cũng muốn cắn một cái......”

”Làm cái gì, làm cái gì, người nào ngông cuồng ở đây bàn tán chuyện chính sự, có phải không muốn sống nữa hay không......”

Dần dần cái gì Trang Như Mộng cũng không còn nghe thấy được, trước khi mất đi ý thức nàng chỉ biết nàng rất hận thật sự rất hận!!!

”Nước, nước......” Trong miệng người nằm trên giường chỉ nói một chữ này, tỳ nữ ở một bên coi chừng vội vàng đi đến bàn rót một chén nước tới.

Sắc mặt người kia tái nhợt cả người được đỡ lên, chén nước được đưa tới miệng ừng ực vài hớp uống vào, dù chén nước đã tới đáy nhưng nàng lại không muốn bỏ ra. Tỳ nữ ở một bên thấy vậy không khỏi len lén lau nước mắt một cái. Sau khi hầu hạ người trên giường nằm xuống, tỳ nữ này lại mắng thầm trong lòng một câu, ánh mắt ân cần nhìn về phía người đang suy yếu ở trên giường.

Lúc Trang Như Mộng có cảm giác, nàng chỉ cảm thấy cổ họng mình vừa khô vừa chát rất là khó chịu. Nhận thấy có người đỡ nàng lên, nàng cũng không nghĩ nhiều gì chỉ trực tiếp nuốt xuống nước ấm ở bên môi.

Đợi đến khi thân thể nằm lại lần nữa ở trên giường, Trang Như Mộng chỉ cảm thấy mí mắt vô cùng nặng trĩu, sau phí hết một trận sức lực lớn cuối cùng nàng cũng đã mở mắt ra được. Bởi vì quá lâu không thấy ánh nắng, khi mở mắt Trang Như Mộng chỉ cảm thấy hai mắt đau nhói lên không ngừng. Đợi đến sau khi từ từ thích ứng với ánh sáng, nàng mới nhìn rõ tất cả chung quanh.

Cành sắc đập vào mắt, đối với Trang Như Mộng mà nói đó là cảnh sắc không thể quen thuộc hơn được nữa. Sau từng lớp từng lớp màn che màu tím, là một bình phong thêu đoá diên vĩ màu tím đang nở rộ, đóa hoa nở rộ kia ở phía trên nhìn giống y như thật. Bình phong này chính là tay nghề của tú nương tốt nhất kinh thành, thêu suốt cả một năm mới có thể chế tạo thành. Mà đối diện xéo với giường là một bàn trang điểm được khảm bằng vỏ sò hình Đại Mạo, trên bàn trang điểm được đặt một mặt gương đồng Lăng Hoa, bốn phía trên gương đồng đều được gắn trân châu hồng khó tìm. Trên bàn trang điểm, chỉ có một hộp trang sức khắc hoa sen màu đỏ thẫm được bày rất nhiều đồ.

Nhìn thấy mọi thứ đồ vật này trong mắt Trang Như Mộng tràn đầy kinh ngạc. Phòng này - chắc chắn là khuê phòng của nàng mấy năm trước, bài trí trong phòng này lại giống như đúc với lúc nàng chưa xuất giá. Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Trang Như Mộng mở to ra. Lúc nàng còn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, thì ở một bên truyền đến một âm thanh vui mừng, “Đại cô nương ngươi cuối cùng cũng đã tỉnh.” Nói tới đây nước mắt của tiểu tỳ nữ xinh đẹp kia bỗng rơi xuống. Dường như nàng ta lại cảm thấy không ổn, lập tức dùng tay áo lau sạch nước mắt.

Trang Như Mộng bị một tiếng gọi đại cô nương này, làm cho lòng run lên. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Nàng ngọ nguậy muốn đứng lên, nhưng thân thể này thật sự vô cùng suy yếu nàng mới vừa đứng lên một chút thì lại ngã xuống.

Tỳ nữ ở một bên thấy vậy vội vàng đi lên dìu Trang Như Mộng ngồi xuống, ngay sau đó còn lấy một cái gối để nàng tựa vào. Đôi mắt của Trang Như Mộng, gắt gao nhìn chằm chằm vào tỳ nữ đang bận rộn ở trước mắt. Sau khi tỉnh lại, đột nhiên lại xuất hiện cảnh tượng ở trước mắt này làm nàng thật sự rất mê muội. Vì sao mình lại xuất hiện ở trong phòng lúc chưa lấy chồng? Vì sao Linh Tê lại ở chỗ này? Nàng nhớ rõ, mấy ngày trước rõ ràng là nàng còn ôm thi thể lạnh băng của Linh Tê ở trong phòng một ngày một đêm mà.

Cảm nhận được ánh mắt của Trang Như Mộng, trong lòng Linh Tê giận dữ mở miệng nói: “ Đại cô nương, ngươi cần gì phải tức giận với Vương di nương. Cho dù nàng ta được nâng lên làm di nương cũng không phải là chủ tử đứng đắn, nàng ta ở trong Trang phủ thế nào cũng không thể vượt qua ngươi được.”

Lời Linh Tê nói khiến Trang Như Mộng như nắm bắt được cái gì đó, nàng không thể tin nhìn chằm chằm vào Linh Tê miệng mấp máy vô cùng lo lắng hỏi, “Linh Tê, ngươi mới vừa nói đến Vương di nương?”

Thấy người mới vừa tỉnh dậy mà mình lại nhắc tới chuyện này, Linh Tê lo lắng nhìn nàng mấy lần, mới châm chước nhỏ nhẹ nói: “ Đại cô nương, bây giờ lão thái thái đã lên tiếng nâng nàng lên làm di nương, ngươi cũng không cần phải tuyệt thực kháng nghị nữa. Nếu ngươi có mệnh hệ gì, phu nhân phải làm thế nào giờ?”

Ai ngờ lời Linh Tê nói chưa hết, người ở trên giường đã lật thân xuống giường từ lúc nào thoáng một cái vụt qua. Linh Tê thấy mặt giường còn ấm nhưng lại không có người liền biến sắc, thuận tay cầm lấy một áo choàng rồi chạy theo.

Bên ngoài bão tuyết đang tung bay rơi xuống tới tấp, Trang Như Mộng không quan tâm tới đôi chân trần của mình mà chạy đi về một phương hướng, trên gương mặt nước mắt tung bay trên không trung phiêu tán như bông tuyết. Trang Như Mộng nhìn hành lang quen thuộc trong lòng lẩm nhẩm nói: mẫu thân, Mộng nhi sai lầm rồi, Mộng nhi tới cứu người.

Theo ở phía sau Linh Tê nhìn thấy cô nương nhà mình cố sức chạy nhanh như vậy, không để ý tới cũng không suy nghĩ nhiều chỉ có thể bước nhanh hơn vừa chạy vừa thở hổn hển gọi, “Đại cô nương, ngươi chờ nô tỳ một chút, đại cô nương, đại cô nương......” Lo lắng cho Trang Như Mộng, trong lòng Linh Tê không chú ý bịch một tiếng té ngã ở trên đất.

Trang Như Mộng nghiêng đầu nhìn ở Linh Tê đang giãy dụa ở trong đống tuyết, đưa tay lau nước mắt một cái bước chân càng nhanh hơn.

Linh Tê nhìn bóng lưng dần dần biến mất, hẳn là đi về phía trong viện của lão thái thái trong lòng luống cuống. Nàng cố gắng chống đứng lên, tiếp tục khập khễnh đi theo.

Đợi đến lúc Trang Như Mộng chạy tới Tĩnh Tâm cư, trong sân chỉ nhìn thấy đại môn đóng chặt, mà bóng dáng quen thuộc kia của mẫu thân cứ như vậy mà quỳ gối thẳng tắp trên mặt tuyết. Trong hốc mắt Trang Như Mộng không khỏi ươn ướt. Rõ ràng trước đây không lâu, nàng tận mắt thấy đỉnh đầu của mẫu thân lăn xuống trước mặt mình. Nhưng bây giờ bóng dáng vô cùng quen thuộc này, lại giống như miêu tả trong trí nhớ của mọi người cứ như vậy mà quỳ gối trên đống tuyết.

Trang Như Mộng bấm mạnh mình một cái, nàng không thể tin được đây là sự thực, chẳng lẽ là mình đang ở trong mộng? Cảm nhận được cơn đau truyền đến từ mu bàn tay bấm lại, cuối cùng Trang Như Mộng không nhịn được mà khóc nức nở gọi, “Mẫu thân......”

Trang phu nhân vốn đang suy yếu, đột nhiên nghe thấy được tiếng gọi như vậy của tâm can mình, trong lòng nhất thời căng thẳng. Nàng quay đầu nhìn thấy gò má của khuê nữ mình dính đầy nước mắt, lại quan sát tỉ mỉ nữ nhi này thêm một lần nữa đôi chân trần lạnh đến tím thẫm cứ như vậy mà đập vào trong mắt. Trang phu nhân lấy tay chống dưới đất đứng dậy, Triệu ma ma ở một bên chờ tất nhiên là chú ý tới điểm này vội vàng đưa tay đỡ chủ tử nhà mình đứng dậy.

Nhưng bất đắc dĩ là Trang Phu Nhân quỳ quá lâu, vùng vẫy đến mấy lần cũng không thể ổn định thân người được. Cảm nhận được ánh mắt yêu thương của mẫu thân, lại nhìn thấy động tác mẫu thân cố gắng muốn lại gần mình, cuối cùng Trang Như Mộng di chuyển chân từ từ chạy nhào vào trong ngực Trang phu nhân.

Là mộng sao? Nếu là mộng, vậy thì để cho ta trầm luân trong đó đi.

Trang Như Mộng nghĩ như vậy, cả người càng dùng thêm hết sức ôm chặt lấy mẫu thân mình. Mặc dù Trang phu nhân bởi vì quỳ gối trong đống tuyết quá lâu, toàn thân không chỉ không có nửa điểm nhiệt độ trái lại còn vô cùng lạnh lẽo, nhưng Trang Như Mộng lại cảm giác được cả trái tim mình trong chớp nhoáng này cũng bị ấm áp lắp đầy.

Thấy khuê nữ của mình khác thường, Trang Phu Nhân càng thêm đau lòng. Lúc này Linh Tê chạy tới, Trang Phu Nhân trợn mắt nhìn Linh Tê một cái, rồi nhận lấy áo choàng trên tay nàng bao bọc người trong ngực vô cùng chặt chẽ.

Thấy khuê nữ của mình khác thường, Trang Phu Nhân càng thêm đau lòng. Lúc này Linh Tê chạy tới, Trang Phu Nhân trợn mắt nhìn Linh Tê một cái, rồi nhận lấy áo choàng trên tay nàng bao bọc người trong ngực vô cùng chặt chẽ.

Động tác ôn nhu của Trang Phu Nhân, khiến cho nước mắt trong hai con ngươi của Trang Như Mộng như chuỗi ngọc bị đứt dây không ngừng lăn xuống. Thấy nữ nhi như thế Trang Phu Nhân không khỏi thở dài một cái, “Mộng nhi, tổ mẫu ngươi cũng vì con cháu ở trong phủ mà suy tính, ngươi cần gì phải vì mẫu thân mà đối nghịch với tổ mẫu của ngươi như vậy.”

Nghe được lời này, kí ức ở trong đầu Trang Như Mộng thình lình hiện lên. Nhìn mẫu thân nửa quỳ ở tại chỗ cũ trong tuyết, Trang Như Mộng cũng không đáp lại lời của mẫu thân mà cố chấp đỡ nàng dậy. Vì Trang Như Mộng ta, mà mẫu thân lại không để ý đến thân thể mới sanh non, lại chạy tới Tĩnh Tâm cư cầu xin sự thiên vị của tổ mẫu. Nghĩ tới đây, trong lòng Trang Như Mộng càng thêm khó chịu.

Nhận thấy được ý đồ của khuê nữ, Trang Phu Nhân cười khổ một tiếng, “Vi nương đang van cầu tổ mẫu ngươi thu lại mệnh lệnh đã ban ra, nếu Mộng nhi chúng ta không thích Vương thị, vi nương sẽ van xin với tổ mẫu ngươi là chờ Vương thị sinh con cháu cho nhà này, rồi dùng một phương pháp nào đó để đuổi nàng đi.”

Lời mẫu thân giải thích khiến cho trong lòng Trang Như Mộng chua xót vô cùng, “Mẫu thân, Mộng nhi sẽ không bao giờ không hiểu chuyện như vậy nữa đâu. Mẫu thân ngươi mau đứng dậy đi, tổ mẫu đã sớm muốn cưới thiếp cho phụ thân, huống chi Vương thị còn là cháu gái nhà mẹ đẻ của tổ mẫu, làm sao mà tổ mẫu có thể đuổi nàng rời đi được.”

Lời nói của khuê nữ mình làm sao mà Trang Phu Nhân không hiểu. Chỉ là lúc tảng sáng nghe tin tức từ Như Mộng cư truyền đến, nàng đau nữ nhi đến tận xương tủy khi nàng nghe tin nàng ấy giận dỗi nhịn đói đến bất tỉnh, vì thế nàng nơi nào lại nằm trên giường của mình được. Lúc này mới bỏ xuống mặt mũi, sự kiêu ngạo của mình, tới Tĩnh Tâm cư quỳ một hồi lâu như vậy.

Nhìn vẻ mặt do dự của mẫu thân, trong lòng Trang Như Mộng càng thêm chán ghét mình trước kia. Trang Như Mộng ngươi làm sao mà lại vô dụng như thế? Không thích tổ mẫu làm thế mình lại dùng cách tuyệt thực để uy hiếp nàng (tổ mẫu). Nhưng người mà mình gọi là tổ mẫu nhiều năm nay, vốn không hề thích mẫu thân và nàng, cho dù nàng có chết đói thật sự thì người đau lòng còn không phải là một mình mẫu thân nàng sao. Nghĩ tới đây nàng nhìn mẫu thân nghiêm túc nói, “Mẫu thân ngươi yên tâm, sau này nữ nhi tuyệt sẽ không làm những chuyện như vậy nữa. Nếu cháu gái nhà mẹ đẻ của tổ mẫu muốn làm thiếp cho phụ thân, làm một tiện thiếp hầu hạ như mấy hạ nhân kia, vậy nữ nhi cần gì phải tức giận cùng một cái thiếp không lên được mặt bàn.”

Nghe khuê nữ mình nói như vậy, Trang Phu Nhân mới để cho nàng dìu đứng lên. Nàng nhìn nữ nhi ở trước mắt, vẫn là gương mặt đáng yêu như cũ nhưng thần thái ở trong mắt lại không còn như trước. Trang Phu Nhân vừa định mở miệng, lúc này Triệu ma ma đã sai người chuẩn bị xong kiệu mềm, Trang Phu Nhân liền dừng lại lời muốn nói rồi kéo khuê nữ cùng vào kiệu mềm.

Trong một phút màn kiệu thả xuống, Trang Như Mộng vẫn nhìn cửa viện đóng chặt kia như cũ, trong lòng lại thất vọng cực điểm với chủ nhân ở trong viện đó. Đây chính là tổ mẫu ruột thịt mà mình gọi nhiều năm như vậy sao, đây chính là bà bà tốt mà mẫu thân hiếu kính nhiều năm sao.

Chú ý tới ánh mắt của khuê nữ, Trang Phu Nhân lo lắng nắm lấy tay nhỏ bé của nàng, “Mộng nhi, dù có thế nào nàng ấy cũng là tổ mẫu của ngươi.”

Trang Như Mộng cầm ngược tay của Trang Phu Nhân qua loa trả lời một câu, liền nhận lấy lò sưởi trong tay Triệu ma ma đưa tới đặt vào trong tay Trang Phu Nhân. Trang Phu Nhân thấy nữ nhi săn sóc mình như vậy trong lòng nàng tất nhiên là được an ủi vô cùng. Nàng nhận lấy lò sưởi nhưng không để vào trong tay áo, mà là vươn tay đưa lò sưởi đến trước mặt Trang Như Mộng, “Mộng nhi ngoan, mẫu thân không lạnh.” Vừa dứt lời, nàng không nhịn được mà ho kịch liệt.

Trang Như Mộng lập tức nhích lên vuốt lưng cho Trang Phu Nhân, nước mắt trong hốc mắt cũng đảo quanh, “Mẫu thân, ngươi vốn mới đẻ non, lại quỳ vì Mộng nhi ở trong trời tuyết lâu như vậy. Ngươi đừng lo lắng cho Mộng nhi, nếu mẫu thân có mệnh hệ gì Mộng nhi cũng không sống được......”

Nghe đến đó, Trang Phu Nhân vội vàng cầm khăn tay che kín miệng của khuê nữ, “A di đà Phật, đứa bé không hiểu chuyện, kính xin Phật tổ ngàn vạn đừng làm thật.” Sau khi nói xong nàng lại chỉ chỉ một cái trên trán Trang Như Mộng, “Nha đầu này, những lời kia há có thể nói bậy sao.”

Trang Như Mộng lau nước mắt, “Mộng nhi cũng không có nói bậy.”

”Mẫu thân biết, mẫu thân còn phải chiếu cố Mộng nha đầu của chúng ta, tất nhiên là sẽ chăm sóc thân thể mình thật tốt.”

Nghe lời này trong nội tâm Trang Như Mộng cũng thoáng yên lòng, lại nhân cơ hội này mà đặt lò sưởi ở trên đùi của mẫu thân. Trang Phu Nhân cảm nhận được nhiệt độ trên đùi truyền tới, không khỏi nghiêng đầu len lén lau lệ một cái, bảo bối nàng đau mười hai năm cũng biết đau lòng cho nàng rồi.

Nhìn thấy hành động của mẫu thân bởi vì mình mà cảm động như thế, trong lòng Trang Như Mộng không cảm nhận được tư vị gì.

Chờ kiệu mềm mang Trang Phu Nhân lên Toái Ngọc hiên được đặt xuống, lúc Trang Phu Nhân còn muốn phân phó với tỳ nữ mang đến một đôi vớ và giày cho Trang Như Mộng. Chỉ là nàng còn chưa kịp nói một câu nào, lại cảm thấy cả đầu choáng váng vô cùng rồi sau đó trước mặt nàng bỗng tối sầm ngất đi. Lần này mọi người trong Toái Ngọc hiên gấp đến muốn chết, may mắn là Trang Như Mộng luôn luôn chú ý tới mẫu thân cho nên mới kịp thời đỡ lấy nàng.

Lúc này Triệu ma ma cũng không kịp quan tâm đến chuyện khác nữa, lập tức giúp đại cô nương đỡ phu nhân, sau đó phân phó cho tỳ nữ ở trong viện cùng dìu Trang Phu Nhân lên trên giường. Như Mộng đang đứng ở bên mép giường, nhìn thấy mẫu thân vẫn nằm bất tỉnh như cũ, bộ dáng này rất giống như đời trước khiến cho lòng nàng vô cùng khó chịu.

Triệu ma ma ở một bên chờ đợi thấy gương mặt đại cô nương lo lắng bất an vì vậy mới mở miệng khuyên giải nói: “ đại cô nương vạn lần không nên tự trách, những năm gần đây lão nô nhìn thấy ở trong mắt, phu nhân luôn đau vì đại cô nương, chỉ cần đại cô nương thật tốt thì phu nhân cũng sẽ thật tốt.”

Nghe lời này lại nhìn đến Triệu ma ma trẻ tuổi không ít so với trong trí nhớ, trong lòng Trang Như Mộng như nếm phải hàng trăm tư vị. Nàng từng nghe qua có luân hồi chuyển thế vừa nói, nhưng lại chưa nghe thấy có người còn có thể trở lại quá khứ, hiện tại xảy ra tất cả những chuyện như vậy khiến cho nàng cảm nhận được tình thân thiết chân thật. Con mắt rũ xuống nhớ lại nét chau mày đau thương của mẫu thân, trong lòng Trang Như Mộng như ra quyết định - mặc kệ đây là trong mộng, hay là thật sự trở lại lúc nàng mười hai tuổi, từ nay về sau nàng sẽ không để cho bất luận kẻ nào có thể ra tay tổn thương tới người thân của nàng.

Phía này Trang Như Mộng đang ra quyết định, thấy đại cô nương mình thỉnh thoảng lại mặt ủ mày chau, thỉnh thoảng lại một mặt thư thái, Triệu ma ma cũng sợ đến hoảng hồn. Nàng lo lắng đi lên lắc người Trang Như Mộng mấy cái, “Đại cô nương, đại cô nương......”

Trang Như Mộng tỉnh hồn lại, nhìn vẻ mặt lo lắng của Triệu ma ma thì trong lòng lại ấm áp, “Ma ma, ta không sao.”

Triệu ma ma đang tính nói tiếp, thì lúc này Hàm Thuý đã dẫn Chu đại phu đến trước phòng Trang Phu Nhân. Đợi sau khi Chu đại phu xem bệnh xong,Trang Như Mộng thấp thỏm đi theo Chu đại phu ra ngoài phòng. Chu đại phu đã nhiều năm xem bệnh cho Trang phủ, tất nhiên là biết được nử tử trước mắt này là đại tiểu thư con vợ cả của Trang phủ. Chỉ là tình huống Trang Phu Nhân này thật sự là không ổn, hơi suy tư một chút hắn vẫn mở miệng nói, “Đại tiểu thư, vì sao không thấy lệnh tôn?”

Thấy Chu Đại phu ngược lại còn nhắc tới phụ thân Trang Như Mộng nóng nảy, “Chu Đại phu, thân thể của mẫu thân......”

”Đại tiểu thư chớ vội, chỉ là ngươi vẫn còn nhỏ lão phu cảm thấy chuyện này vẫn nên báo cho lệnh tôn một tiếng mới thỏa đáng.”

”Không dối gạt Chu đại phu, phụ thân đã ra biển buôn bán nhiều ngày không về rồi. Tình huống của mẫu thân, xin phiền Chu đại phu báo chi tiết cho ta.”

_______________

Tác giả có lời muốn nói:

Lúc đầu nữ chủ trong bổn văn (văn của tác giả) cũng không phải là vô cùng lợi hại, dù sao chỉ trùng sinh chứ không phải là thay đổi thành người khác, trừ bỏ chiếm ưu thế về trí nhớ, chỉ số thông minh về tình thương (tình cảm, thương nhân) cũng không thể thay đổi nhanh như thần được. Dĩ nhiên, nữ chủ của chúng ta nhất định sẽ từ từ lớn lên. Nếu không làm sao có thể ở giữa hậu trạch, triều đình, hậu cung lăn lộn thuận buồm xuôi gió được.