Vốn Lý Ngọc Trần và Mạc Vân Trạch đến là vì muốn cứu Tô Hồng, chỉ cần hắn bảo toàn tính mạng, nói vài câu nhất định có thể khuyên lùi binh lính đang truy đuổi được.
Hạ Tinh Hoàng giống như nhìn ra nỗi nghi hoặc của hắn, thong thả nói rằng: "Để đảm bảo ngươi chắc chắn giúp ta, mà không phải cắn ngược lại một cái sau khi rời đi, ta muốn giữ của ngươi ít đồ." "Món đồ gì?" Tô Hồng lập tức cảnh giác hỏi. Chỉ cần liên quan đến Hạ Tinh Hoàng, hắn đều lễ phép và mang 3 phần sợ hãi. Hạ Tinh Hoàng từ trong ống tay áo lấy la một lọ đan dược, câu môi lên nở nụ cười: "Đây là tiêu hồn ta tự tay luyện chế từ sâu độc, trên đời này cũng chỉ có ta cùng người sư thúc kia có thể giải trừ,để giải trừ sâu độc cần thời gian tới nửa năm, ngươi để Lý Ngọc Trần mang ngươi cùng đi tìm sư thúc của ta, dĩ nhiên sau đó là nhờ hắn giải ra, nếu không…" Nói tới đây, hắn hơi dừng lại, ánh mắt như sói đói chặt chẽ nhìn chăm chú vào Tô Hồng nói rằng: "Trong vòng nửa năm nhất định sẽ tan nát ruột tạng." Tô Hồng: "…" Đau đầu. Đây rốt cuộc là người mục nát cỡ nào…. Có thể không yêu,nhưng xin đừng thương tổn được không? Nhìn viên đan dược kia, cùng ý cười sâu xa trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Hạ Tinh Hoàng, Tô Hồng thở dài, nhận lên nhận lấy, nuốt xuống không chút do dự. Không cầm được cát trên tay, thì hãy để nó rải ra phân tán đi. Ít nhất ở bề ngoài vẫn biểu hiện một chút bi thương. "Hạ giáo chủ, ta đáp ứng sẽ làm việc này, cũng hi vọng ngươi không gạt ta, sau khi từ biệt chúng ta liền cứ như vậy đi." Trong khoảnh khắc ăn đạn dược xong Tô Hồng cảm nhận dường như đứt đi mấy phần thất tình lục dục, hắn cực kỳ bình tĩnh chấp tay, tận lực quay mặt đi không nhìn phản ứng của Hạ Tinh Hoàng. Nói xong câu đó, đem cởi ra cái ngoại bào nguyên vẹn duy nhất của mình, nhẹ nhàng thong thả đặt tại chân, sau đó dứt khoát cùng kiên quyết xoay người rời đi. Tiếng bước chân biên mất tận sau trong bóng tối. Nhìn cái ngoại bào trắng tinh bị rơi xuống này, Hạ Tinh Hoàng vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc giật giật, đưa tay ôm đồm thu nó về phía mình. Đôi đồng tử âm u đến cực điểm nhìn chằm chằm vào mảnh vải trắng này, không khác nào một con rắn độc chăm chú nhìn dấu vết con mồi của bản thân lưu lại. "Bạch y…Tô Hồng" Hạ Tinh Hoàng thấp giọng nỉ non vài câu, đột nhiên nhẹ nhàng bật cười. Mặt mũi vốn là tiều tụy trắng xám tựa hồ cũng khôi phục lại tinh thần, nốt Chu Sa trên lông mày một lần nữa đỏ rực như thiêu đốt mạnh mẽ, lan truyền nổi lên trong hốc mắt hệt ngọn lửa U Minh. "Ngươi cho rằng thực sự có thể…liền từ biệt như vậy sao? ... Một năm này, giang hồ phát sinh ra vài chuyện lớn. Một, giáo chủ ma giáo Hạ Tinh Hoàng bị đánh phá ở phân cứ điểm tế lễ ở núi Ngọc Hành, có người nói ngày đó cả tòa núi đều rung động, phá ra trong ngọn một cái lỗ thủng lớn, Hạ Tinh Hoàng người khiến toàn bộ giang hồ trong Trung Nguyên nghe tiếng đã sợ mất mật không biết mất tích ở đâu. Hai, người dẫn dắt cuộc tấn công ngày ấy ở núi Ngọc Hành chính là cháu trai ruột của Hoàng để Ngọc Trần Hầu, chiến dịch này vừa qua, tức khắc danh tiếng của hắn vang xa, bất luận trong gian hồ hay triều đình, danh vọng đều lên như diều gặp gió. Ba, hiện tượng lớn nhất xảy ra, cũng là việc đại sự khiến người khác đàm luận say sưa chính là – Nghĩa tử của Võ Lâm Minh Chủ, người trong truyền thuyết luôn luôn dính "vạn hoa tùng trung quá" (chú thích: vô hạn đào hoa, vô số nhân tình),vị thanh niên khiến vô số Hiệp nữ trong gian hồ cũng khuê tú danh môn đều mặt đỏ đến tận mang tai khi nhắc đến: Bạch y Tô Hồng, đính hôn! Một tháng sau ngay từ cuộc đại bại tại dưới ty Ngọc Trần Hầu ở núi Ngọc Hành, truyền ra tin tức Võ Lâm Minh hướng về Ngọc Hầu phủ cầu hôn. Bạch y Tô Hồng muốn cưới vợ, người đó chính là em gái ruột của Ngọc Trần hầu, quận chúa Ngọc Minh. Hoàng gia và võ lâm lần đầu liên hệ với nhau, từ đầu đường đến cuối ngõ, bất luận là hiệp khách bên người mang kiếm, hay vẫn là bách tính bình dân đều thảo luận về vấn đề này. "Lúc nào Tô Thiếu Hiệp cùng quận chủa Ngọc Minh đại hôn nhỉ?" "Ta nhớ nghe nói là mùng một tháng giêng, Võ Lâm Minh Chủ nói đi qua cuối năm càng tốt lành." "Chuyện lớn! Không chính là đầu tháng sau. Hai nhà này như thế là không được, ai lại tiến hành chuyện đại sự vội vàng như thế?"