"Thiếu hiệp Tô Hồng đến!"
Một tiếng hô gọi to, hấp dẫn sự chú ý của Mạc Vân Trạch vốn đang định hất bàn đánh nhau, hắn vội vàng nhìn về phía của Hoàng Cung, chỉ thấy tám người khiêng lên một chiếc xe kéo bao phủ tầng lụa mỏng, mơ hồ có thể thấy được bên trong lều thân hình một bóng bạch y đang nằm. Hạ Tinh Hoàng thoáng nhìn động tác của hắn, nụ cười trên miệng càng thêm thâm trầm. "Đem Hồng nhi mang đến bên cạnh ta." Lời nói của hắn ngả ngớn, ý tứ sâu xa ngoắc ngoắc ngón tay. Mạc Vân Trạch giận tím mặt, mau mà bị Lý Ngọc Trần một tay đè lại, nhưng vẫn cứ giận dữ hét lên: "Hạ Tinh Hoàng! Người lại dám như thế sỉ nhục Tô Hồng!" "Ồ?" Nụ cười của Hạ Tinh Hoàng đột nhiên phát ra âm thanh, đẹp mắt nhưng cũng vô cùng ngông cuồng: "Hắn vượt vô vàn ngọn núi dòng sống đến đây gặp ta, ta chỉ là cho hắn cơ hồi tự tiến cử leo lên gường, làm sao có thể nói là sỉ nhục được?" Tô Hồng nằm bên trong xe màn che trong lòng hô lên: "Ai nha má ơi" kêu rên đi ra. Mặt mũi đều bị tên bệnh kiều Hạ Tinh Hoàng này làm cho mất hết rồi! Mà hắn bởi vì uống quá nhiều Nhuyễn Cân Tá, tứ chi hiện tại hoàn toàn vô lực, ngay cả một thanh âm cũng không phát ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn xuyên qua khe hở màn che, thấy bạn tốt ngày xưa bắn đến ánh mắt không thể tin được. Xe màn che chậm rãi tiếng tới, tại thời điểm nó nhấc lên tới cạnh chủ tọa, người hầu xốc lên màn che, Hạ Tinh Hoàng nhẹ nhàng một chút tiến đến xem xe, ngay lúc đó tinh thần hoảng hốt sửng sốt. Chỉ thấy vải Tô Hồng mềm nhũn đẩy lên nửa người vô lực xụi lơ nằm trên xe màn che, áo trắng như tuyết, không nhiễm một hạt bụi, hơn nữa làn da của hắn so với tuyết còn muốn trắng nõn mềm mãi hơn, có thể vì vừa nghe được Hạ Tinh Hoàng nói câu kia, nên khuôn mặt Tô Hồng còn mang theo một vệt đỏ ửng do tức giận và xấu hổ, rõ ràng là bị người chế trụ, nhưng vẫn có thể nhìn ra trong mắt hắn sự quật cường cùng không cam lòng. Hạ Tinh Hoàng mơ hồ cảm thấy có chút nhiệt dâng lên trong thân thể! Thực sự làm người hưng phấn, khiến người…cực kỳ muốn hung ác mà chà đạp! Tô Hồng còn đang sợ hãi, ánh mắt tên bệnh kiều này sao càng ngày cang quỷ dị, một khắc sau, liền nhìn thấy Hạ Tinh Hoàng cuối người thăm dò vào trong xe, đơn giản đưa tay, tự mình đem người tư chí vô giác này ôm ra. Hở…Ôm kiểu công chúa…. Hắn cả người tê dại, bị Hạ Tinh Hoàng ôm trực tiếp vào lòng ngực, giống như khoe khoang nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu. Hạ Tinh Hoàng cười nói: "Hồng nhi, ngươi nói cho vị thiếu hiệu này, ngươi ở trong lồng ngực ta, cảm thấy bị vũ nhục sao?" Hồng…??? Từ trên xuống dưới mấy chục con mắt, rào rào đồng loạt hoàng về phía Tô Hồng nhìn. Biểu hiện trên mặt Lý Ngọc Trần vô cùng vi diệu, Mạc Vân Trạch khó tin được, vũ nữ ca ngâm ghen tị cùng mơ ước….. Trong lòng Tô Hồng nói: "Tôi cảm thấy bị vũ nhục vô cùng nghiêm trọng a!!! Thế nhưng hắn không nói ra lời đó với tên Hạ Tinh Hoàng bệnh kiều này được!!! Hạ Tinh Hoàng cảm giác được sự chống cự của thanh niên trong lòng, thấp giọng cười cợt, trực tiếp luồng một bàn tay vào trong vạt áo Tô Hồng, nhẹ nhàng bóp eo hắn một cái. "Lại không phối hợp, cẩn thận ta tại chỗ..." Tại chỗ….? Tại chỗ….? Khẩu vị của giáo chủ ngươi thật mặn a, vẻ mặt Tô Hồng đầy phức tạp, vô cùng khuất phục lắc lắc đầu, biểu thị: Ta không cảm thấy phải chịu đựng sỉ nhục gì, đầy mặt ta đều viết hai chữ hài lòng đây. Mạc Vân Trạch nhìn thấy Tô Hồng lắc đầu, giấy phút này lửa giận trong lòng càng dâng cao: "Hạ Tinh Hoàng, ta không biết người cho Tô Hồng uống mê dược gì, nhưng ta cho ngươi biết, toàn giang hồ đều biết Tô Hồng là con nuổi của võ lâm minh chủ Khúc Thương, ngươi đối xử với hắn như vậy, sớm muốn gì cũng có ngày gặp phải báo ứng!" Hắn năm ấy ngông cuồng được Tô Hồng cứu một mạng, từ từ đó đối với Tô Hồng cùng những người khác không giống nhau, giờ khắc này nhìn thấy Tô Hồng bị người khác chế trụ cũng cảm động, cùng phẩn uất không thể nào tả được. "Báo ứng?" Hạ Tinh Hoàng giương mắt nở nụ cười, phong tình vô hạn lạnh lùng nói: "Ta Hạ Tinh Hoàng kể từ năm đó thống lĩnh Bái Tinh giáo, gặp thần giết thần gặp phật giết phật, đã có khi nào sợ qua hai từ báo ứng?"