Một lát sau, cửa phòng mở ra, một thanh niên ngoại quốc với mái tóc nâu cuộn tròn bước vào, tướng mạo thanh niên không tính là quá vượt trội, trên gương mặt có mấy vết tàng nhanh nhỏ mà người Âu Mỹ thích nhất.
"Ngươi muốn đàm phán điều kiện gì?" Thanh niên sử dụng tiếng Trung giao tieps với hắn hết sức lưu loát. Tô Hồng cuộn mình trong núi non trùng điệp trên giường, nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Đám phán điều kiện khuyên bảo Nhan Ngọc Minh." Thanh niên có chút hốt hoảng: "Ngươi biết chúng ta muốn làm gì?" Tô Hồng nhún vai cười cợt: "Không rõ ràng lắm, nhưng nếu anh có thể nói rõ ràng với tôi, tôi càng dễ dàng khuyên nhủ hắn lùi bước." Thanh niên suy nghĩ trong chốc lát, thấy Tô Hồng căn bản bị khóa trên giường, trong mắt lộ ra một ánh hinh thường, thầm nghĩ cùng loại bình hoa không có nguyên tắc này nói nhiều lời một ít cũng không hề hấn gì, nếu như Tô Hồng có thể gào hét cầu cứu dọa đến Nhan Ngọc Minh, nói thế đối với bọn họ càng tốt hơn. "Được, ta nói với ngươi" thanh niên xoay người ngồi đối diện trên ghế salon, cất cao giọng nói: "Ta tên Duck, đến từ London, Anh, đại khái đến từ băng đảng A Hào." Hắn cho rằng thời điểm khi nói đến băng phái A Hào Tô Hồng nhất định khiếp sợ không thôi, bời vì đây là tổ chức xã hội đen bá đạo thống trị thế giới hắc ám của nước Anh mấy trăm năm nay, cùng so với những băng đảng xã hội đen trên toàn thế giới tuyệt đối chắc chắc sẽ chiếm được vị trí dẫn đầu. Thế mà Tô Hồng lại trầm mặt hồi lâu, một lúc mới hỏi: "Băng đảng a Hảo…Trong tài liệu nghiên cứu dạy học không hề đề cập tới, là đáng phái mới chuẩn bị tuyển cử sao? Các người muốn khuyên Nhan tổng từ bỏ tranh cử chức thủ tưởng nước Anh?" Duck:"???" Bên trong tai nghe truyền đến tiếng cười của người khác trong phòng quản lý, khiến Duck cảm thấy vô cùng xấu hổ! "Đáng chết! Băng đảng A Hào là tổ chức xã hội đen tàn khốc và vĩ đại nhất thế giới!" Hăn không khống chế được đứng trên mặt đất rít gào. Tô Hồng đột nhiên tỉnh ngộ ra: "Thì ra là vậy, thật không tiện không từ xa tiếp đoán anh, hóa ra anh là đại ca cầm đầu a! Thế nhưng….chuyện này cùng Nhan tổng có quan hệ gì đây? Anh ấy ở Trung Quốc, các người ở nước anh, cách mười vạn tám ngàn dặm nhỉ?" Duck cười lạnh: "Bên trong Minh có dòng máu lai, ngươi cho rằng tay anh ta thật sự có bao nhiêu phần sạch sẽ. Cha của anh ta là người lãnh đạo nhiệm kỳ nỳ của băng đảng A Hào, ở nơi này các ngươi gọi là tập đoàn Minh Thành, bên trong đó cũng không biết đã chôn lấp bao nhiêu thi thế người!" Tô Hồng với vẻ mặt cao thâm khó dò gật gù…. Thì ra Nhan Ngọc Minh có tầng bối cảnh này. Hắn đột nhiên nhớ đến đêm câu dẫn Nhan Ngọc Minh đó, trong lòng ngực Nhan Ngọc Minh giống như có vô cùng lời muốn nói, muốn rít gào, cuối cùng hắn chỉ nói một câu: "Dù cho cậu sau này phát hiện tôi không hề giống như những điều cậu nhìn thấy về tôi, cậu cũng không hối hận?" Bản thân đã trả lời anh ấy là. Không hối hận Tới bây giờ dù cho biết những điều này, bản thân hắn cũng không hề sợ hãi, không hề hối hận chút nào. Ha, Nhan Ngọc Minh, anh cũng quá xem thường tôi rồi, cho rằng thân phận Mafia liền có thể dọa lui tôi sao? Nói thật cho anh biết, tôi ngay cả chuyện bên trong anh là hoàng đế đế quốc còn biết, tôi còn sợ gì cơ chứ! Đến đi! Rồi cùng nhau thương tổn! Tô Hồng hít một hơi thật sau nhìn về phái Duck: "Vì lẽ đó, các người muốn dùng tôi làm con tin, áp chế Nhan tổng từ bỏ kế thừa vị trí người lãnh đạo băng đảng A Hào sao?" Duck gật gù, ánh mắt trêu tức. "Đúng, anh ta cùng cha anh ta đã ước định, thời điểm 30 tuổi phải về nước Anh kế thừa đảng pháo A Hào, hiện tại thời gian chỉ còn hơn một năm, chúng ta hi vọng anh ta có thể lựa chọn từ bỏ." Nụ cười trên gương mặt Tô Hồng phức tạp: "Tôi không biết nên cảm ơn các người quá đề cao tôi, hay vẫn là cảm thấy các người quá xem thường Nhan Ngọc Minh nữa, anh ta sẽ vì tôi, từ bỏ quyền lực đến như vậy hay sao?" Đừng nói Nhan Ngọc Minh, ngay cả chính Tô Hồng cũng cảm thấy không thể.