"Cậu đang mặc kiểu quần áo gì vậy, tôi đã sai quản gia chuẩn bị quần áo cho cậu, tại sao cậu lại không mặc. Cậu không biết sao, buổi tiệc lần này…"
"Vì tôi muốn nổi loạn." Đối mặt với Tô Văn cứ luôn miệng lải nhải, Tô Hồng nhẹ nhàng mà đáp trả đối phương một câu, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm kỹ lưỡng của Tô Văn trở nên cứng đơ trợn mắt ngoác mồm, á khẩu đứng bất động ở cửa phòng yến hội. Tô Hồng cười lạnh một tiếng rồi đi lướt qua Tô Văn. Trong lòng thầm nghĩ, tôi không ngu mà đứng yên cho chị quản lý, tới quần áo mà cũng muốn can thiệp. Trong bữa dạ tiệc đầu tiên mà nguyên chủ của Tô Hồng tham dự kể từ lúc được mang về Tô gia, cũng bởi quần áo Tô Văn chuẩn bị cho hắn là loại giảm giá định kỳ mỗi quý vì thế không dễ dàng gì qua được cặp mắt cay nghiệt của các vị đại tiểu thư nhà giàu, dẫn đến hắn bị cả hội trường cười nhạo. Tính cách nguyên chủ vốn dĩ đơn thuần lại ngay thẳng, trực tiếp mở lời chất vấn Tô Văn. Nào ngờ miệng lưỡi Tô Văn lắt léo trắng trợn biến câu chuyện thành chị ta bị hãm hại, dù có trăm ngàn cái miệng thì ngay tức khắc cũng không thể nào bào chữa. Từ đó hình tượng của hắn xuống dốc không phanh, vừa mới bước vào xã hội thượng lưu liền mong sớm nói lời từ biệt. Mà hiện tại Tô Hồng lại tiếp nhận khối thân thể này, hắn đã từng lừa bịp…à không, phải gọi là du long hí phượng vô số trận mạc, không có loại sóng gió nào chưa từng trải qua. Chỉ là một đêm tiệc rượu thì có xá gì, đợi mà xem chị ta lần này sẽ bị chỉnh đến hả hê thế nào, Tô Hồng hắn đây sao có thể bại trận bởi vị tiểu cô nương hạ đẳng ấy được. Giờ đây chỉ thấy một thanh niên dáng người cao gầy, toàn thân chỉnh tề trong bộ âu phục trắng thuần, chậm rãi tiến vào phòng yến tiệc. Dù không thể nhìn ra nhãn hiệu nhưng loại trang phục này lại cực kỳ thích hợp với hắn. Tứ chi thon dài cùng khuôn mặt điển trai, bởi tuổi có hơi nhỏ, cho nên trang phục của hắn hướng đến sự tinh tế trang nhã, tóc được chải chuốt mềm mại sạch sẽ, khiến người đối diện có cảm giác vô cùng dễ chịu. Thêm vào đó, hắn bước đi thận trọng, trên môi thường trực một nụ cười khiêm tốn, lộ vẻ lễ phép, càng hấp dẫn ánh mắt của nhiều người. Tô Hồng chỉ vừa mới trở lại Tô gia kể từ lần đầu tham dự buổi dạ tiệc kia. Lần ấy thời gian có hơi gấp rút, nên có không ít người vì không thể sắp xếp thời gian nên không tham dự được. Tuy rằng có nghe qua đứa con riêng của Tô gia là cái thứ chả ra hồn, nhưng rõ ràng người đang xuất hiện trước mặt họ đây thật không thể nào nhận ra có điểm gì là thân phận thấp kém như lời đồn. Mấy đại tiểu thư thỉnh thoảng lại nâng lên các loại khăn choàng lông vũ hoặc túi xách để che đi nét mặt đang ửng hồng, đồng thời lén lút lên Weixin gõ như bay các dòng tin nhắn – "Tại buổi dạ tiệc của tập đoàn Minh thị xuất hiện cực phẩm tiểu thụ!!!" "Từ xưa đến nay chưa từng gặp qua, có vẻ không phải người của Dung thành…" "Ôi trời ơi, các cô nhìn hắn đi, eo nhỏ mặt bé… Dù hắn không phải người của Dung thành đi nữa thì tôi vẫn nguyện ý vì hắn mà cưới xa nhà!!!" Tô Hồng đương nhiên biết dáng vẻ này có bao nhiêu hấp dẫn sự chú ý. Thể nhưng có người tâng bốc, khẳng định cũng sẽ có người đạp đổ. "Ha, chẳng qua chỉ là một đứa con riêng mà thôi, đáng để các cô quan tâm đến thế sao?" Nữ tử với một thân sườn xám xanh thẳm như đại dương từng bước đi đến trước mặt các cô gái, mái tóc dài được uốn nhẹ tùy ý buông xõa. Trên mặt cô lộ ra một nụ cười khinh thường không hề giấu giếm. Nghe cô ta nói như thế, rất nhiều người ở đây ngược lại liên tưởng đến thân phận của Tô Hồng. "Đây không lẽ là người của Tô gia … nhị thiếu gia hôm trước" Một người nghi hoặc lên tiếng dò hỏi. Người phụ nữ dịu dàng nở nụ cười "Đúng, chính là người vừa không có khiếu thẩm mỹ lại còn không tôn trọng bền trên, nhị thiếu gia của Tô gia." Sắc mặt Tô Hồng không tốt, cô ta chính là người ngày đó, trước mặt mọi người tố cáo nguyên chủ của Tô Hồng mặc trang phục không phù hợp, khiến hắn bị vô số phụ nữ khác cười nhạo, cũng là bạn thân bên cạnh Tô Văn, Đỗ Tuyết Kiều. Nhắc đến Đỗ gia là nhắc đến một gia tộc có dòng dõi Nho giáo, vì vậy Đỗ Tuyết Kiều không chỉ được thừa hưởng mà còn rất có khiếu trong việc soi mói người khác. Bản thân Tô Hồng cùng nguyên chủ đều không hề hài lòng về xuất thân của mình, dù có thể thông qua ngụy trang bề ngoài lừa gạt tất cả mọi người, nhưng trong tận đáy lòng họ vẫn luôn tồn tại tự ti cùng phẫn nộ. Lúc này đây, hắn nắm chặt lấy nấm đấm trong tay, tựa hồ như đang gắng sức kiềm chế điều gì đó, rồi cuối cùng lại chậm rãi buông ra, hít thở sâu mấy lần để bình tĩnh lại. "Chị Tuyết Kiều, lại gặp nhau rồi." Hắn đi đến bên người Đỗ Tuyết Kiều thấp giọng hỏi thăm. Đỗ Tuyết Kiều ngược lại thấy rất kỳ quái, cô vốn dĩ định kích thích Tô Hồng xúc động, làm cho hắn xấu mặt thêm lần nữa, kết quả lần này hắn lại nhẫn nhịn. "Gặp mặt thì đã như thế nào, lẽ nào cậu nghĩ bản thân chỉ cần tham gia thêm vài buổi yến tiệc sang trọng như thế này liền có thể chim sẻ hóa phượng hoàng sao?"