Tần Ca

Tần Ca - Chương 19: Cái mông nở hoa





Phù Tô thích ngắm mỹ nhân, nhưng hắn thích là mỹ nữ nhân kia, chứ không phải là mỹ nhân yêu (nhân yêu: gay). Ý hắn không phải là nam nhân không thể xinh đẹp, có điều nếu nam nhân mà có vẻ vũ mị như nữ nhân, lại tạo ra cảm giác kiều nhược như hoa cỏ, đạt tới trình độ “nương”, thì cũng quá là làm người ta kinh hãi đi.


Nếu như người trong nội viện là nữ tử, chỉ cần không lên núi đao không xuống biển lửa Phù Tô nhất định xông lên dâng tặng ý chí cùng bờ vai nam nhi, thỏa mãn tư vị được người dựa dẫm và cần đến.


Bất quá dù người trong nội viện có biến thành nữ nhân Phù Tô cũng chỉ là đến nhìn qua đỡ nghiền thôi, nói gì thì loại nhu nhược đến thế này không phải vị trà hắn ưa uống.


Mặc dù nôn khan, nhưng nôn nhiều nữa cũng sẽ tổn thương đến mình, vì mạng nhỏ của bản thân Phù Tô quyết định nhanh nhanh rời đi, nhưng trong lòng cũng có chút tò mò người trong nội viện rách nát này đến tột cùng là ai. Theo lýthuyết nếu như là nam sủng nuôi trong cung cũng không cần phải đợi ở loại chỗ này, với cả hắn cũng không nghĩ phụ thân ưa chiếm tiện nghi của mình còn có thòi gian nhàn nhã mà đi nuôi nam nhân.


Trong đầu đột nhiên hiện lên bộ dáng người nọ mắt lộ đau thương vịn cây rơi lệ làm Phù Tô giật mình nấc một cái, chân như đạp gió mà chạy trốn, thoáng cái đã không còn thân ảnh.


Hắn lần đầu tiên hận thị lực của mình quá tốt, nhìn thấy quá rõ ràng.


Phù Tô vừa rời đi không bao lâu, sau lưng đại thụ bên cạnh tường viện đi ra một nữ nhân mang trang phục cung nga. Cung phục trên người nàng không có mới tinh tươm như các cung nga đi đi lại lại ở ngoài kia, mà là đã bị giặt đến phai màu, phía trên còn có miếng vá, trên đầu cũng không có bất luận một vật phẩm trang sức gì, chỉ có một cây trâm gỗ, thập phần đơn bạc.


Nữ nhân liếc mắt theo hướng Phù Tô biến mất, sau đó xoay người đi vào sân nhỏ hướng nam tử một thân bạch y trong nội viện vừa dọa Phù Tô cúi đầu:


“Thái tử, tiểu tử kia chạy rồi.”


“Chạy?” Nam tử trong nội viện tuy có mỵ thái nhưng lại làm người không dám yêu, trong mắt lộ ra oán hận: “Cũng chẳng biết hắn vì cái gì mà phải chạy trốn.”


Nam nhân đối với ngoại hình của mình tin tưởng mười phần, bởi vì nghe nói đại vương tử tâm địa mềm yếu cho nên hắn lúc biết được người này sắp đi ngang qua thì cố ý lộ ra một bộ dạng người thấy người thương, nào biết tiểu tử kia ngay cả cửa cũng không vào.


Nữ tử cũng rất nghi hoặc, người trong nội cung đều nói đại vương tử này yêu mến mỹ nhân, thế nhưng hắn lại… “Thái tử, có phải vì tiểu tử kia còn nhỏ…”


“Nhỏ? Vũ Lạc, nếu hắn nhỏ lúc trước sao có thể liên tiếp bảo vệ Hàn Phi cà lăm, mấy ngày nay trong nội cung còn lan truyền chuyện hắn trên điểm tướng đài đọc cáo văn, ta không nghĩ hắn còn nhỏ.”


Thấy chủ tử mình sắc mặt không tốt, nữ tử nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Có thông minh cũng là tiểu hài tử, công tử không thể dùng cách đối phó với những nam tử cùng nữ tử trưởng thành để đối phó hắn, có thể đổi một phương pháp khác.”


Nam tử nghe xong có hứng thú nhướng mày: “Nói nhanh.”


“Hàn Phi kia không có tư sắc lại là đồ ăn hại, chỉ là vô cùng tài hoa, có lẽ đại vương từ đơn giản là ái mộ tài hoa của hắn mới cầu tình cho hắn lần nữa, thái tử có lẽ có thể…”


“Nói có lý, Vũ Lạc ngươi nghĩ biện pháp mang hắn tói đây, cho dù không thoát được khỏi Tần quốc hắn vẫn rất hữu dụng.”


“Dạ, nô tỳ đã biết.” Nhìn về phía bầu trời dần dần u ám, trong mắt nữ tử hiện lên vẻ đau lòng, nói: “Thái tử hôm nay là sơ mười (ngày 10 của tháng), mấy súc sinh kia cũng sắp…Thái tử hay là tranh thủ thời gian ăn vài thứ, nếu không…”


Nói còn chưa dứt lời liền quỳ trên mặt đất đỏ hoe mắt: “Đều là nô tỳ chiếu cố không chu toàn, liên lụy thái tử phải…những súc sinh kia…”


Nam nhân mặt trắng không còn chút sắc máu, mấy năm nay ở Tần quốc hắn đã không chịu nổi đến suýt nữa phát điên. Mặc dù ở các nước nhiều năm vi chất hắn cũng làm không ít chuyện trơ trẽn, nhưng đối phương đều là người có quyền thế, cũng lợi cho mình từ đó thám thính một ít bí mật.


Đến Tần rồi hắn bị người nhục nhã chửi rủa, còn bị đuổi tới mảnh sân vắng vẻ này. Bụng ăn không no quần áo không che ấm, chỉ có hầu hạ những thị vệ thấp hèn kia mới có thể đổi chút ít cái ăn lấy mấy bộ y phục.


Trong mắt bọn thị vệ đó chỉ sợ mình còn không bằng kĩ tử trong quán rượu, nếu như không phải đúng giờ đều có người đến nhìn…chỉ sợ mình sớm đã bị bọn chúng thao chết.


“Những gì mấy năm nay Doanh Chính gây ra cho ta, ta nhất định hoàn lại gấp mười, gấp trăm lần cho hắn!” Nam nhân nghiến răng nghiến lợi: “Hắn không phải sủng nhất vương tử này sao? Ta sao có thể không hảo hảo mà lợi dụng? Ha ha…Haha…”Cười đến làm cho người phát run.




Hai người này một người chính là thái tử Đan từ Yến quốc đến Tần vi chất, còn nữ từ kia là thị nữ của hắn Vũ Lạc.


Năm Phù Tô sinh ra, Yến Đan nhịn nhiều ngày rốt cục cũng làm cho Tần quốc lui binh, từ đó mỗi tháng hắn cũng chỉ có một ngày có thể nhìn thấy Doanh Chính, mà xong một lần hắn đều lại phải nằm trên giường thêm vài ngày.


Từ từ Doanh Chính bởi vì có hài tử cho nên không suy nghĩ gì đến kẻ đã phản bội niềm tin của mình kia nữa, một tháng rồi biến thành hai tháng, ba tháng.


Thêm vài năm lúc Phù Tô có thể chạy loạn khắp nơi rồi, lo hắn phát hiện ra sự tồn tại của Yến Đan, Doanh Chính hạ lệnh đem người dời đến một nơi bìnhthường không ai lui tới. Vềphần những thị vệ kia sở tác sở vi Doanh Chính cũng coi như ngầm đồng ý, chỉ là đúng giờ phái Triệu Cao đến nhìn qua, đừng để cho Yến Đan chết, người này giữ lại còn có tác dụng.


Yến quốc không dám trêu chọc Tần quốc, cũng không dám hướng Tần quốc xin lại thái tử, cho nên Yến Đan cứ chờ đợi như thế đã tám năm. Thời gian không lưu lại dấu vết trên gương mặt hắn, ngoại trừ có chút gầy yếu Yến Đan vẫn vô cùng xinh đẹp, chỉ có nhân cách thì dần dà méo mó.


Hắn chỉ nhớ kỹ chuyện người khác làm với mình, lại quên những chuyện chính mình đã gây nên.


Như sau lưng có cái gì đuổi theo, Phù Tô cứ chạy như điên, lúc cách tẩm cung vẫn còn rất xa thì hắn đã nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh kêu gào loạn thất bát tao, đến gần mới nghe rõ trong tẩm cung nương theo tiếng khóc còn có tiếng vang của gậy đánh trên da thịt.


Cũng may thời Tần tường vây đều khá thấp, cho nên chiều cao của Phù Tô cùng với dưới chân độn thêm mấy khối đá cũng có thể vểnh mũi chân lén liếc vào trong.


Trong sân quỳ một đống người, vài nội thị thân cận của hắn đang bị đánh. Nhìn thấy người của mình bị đánh, Phù Tô đương nhiên rất tức giận, vì vậy kích động đến quên mình đang đứng ở trên tảng đá, dưới chân trượt một cái làm cả người ngã xuống.


“A…” Trước khi rơi xuống đất hắn phát ra tiếng hét vang trời, được xét là âm thanh vô cùng thê thảm.


Theo tiến triển thông thường của nội dung các vở kịch trên TV, lúc Phù Tô ngửa thân thể ra sau sắp ngã xuống thì chắc chắn có người lao đến ôm lấy, sau đó trình diễn một màn xoay tròn “kinh thiên địa khiếp quỷ thần” vừa thấy đã yêu. Giống như vô số anh hùng cứu nữ chủ, cũng như cẩu hùng (gấu đen) bị nữ chủ cứu (Chuyện này mời tham khảo “Hà Đông sư hống” (Sư từ Hà Đông rống))


Chỉ là Phù Tô không phải đang diễn nữ chủ, cũng không có nữ chủ nguyện ý hiến thân cứu hắn, kết quả là Phù Tô đáng thương của chúng ta ngã xuống chân tường tràn đầy đá vụn, phát ra tiếng la hét thống khổ.


Thế là ngày nào đó của tháng nào đó của năm nào đó, chúng nô tài của đại vương tử bởi vì cái mông bị đánh cho nên không thể hầu hạ đại vương tử cái mông cũng bị thương cần chiếu cố. Bởi vậy trong nội cung lại phải điều người đi hầu hạ đại vương tử bị thương “nghiêm trọng”. Làm cho một đám người tranh nhau đầu rơi máu chảy, dù sao trong vương cung không có chủ tử nào có thể tốt hơn đại vương tử Phù Tô.


Trước kia mọi người ghen ghét người hầu trong tẩm cung là vì bọn họ có thể hầu hạ bên cạnh quân vương, hiện tại thì là vì bọn họ có thể hầu hạ bên cạnh đại vương tử làm người khiêm tốn. Phải biết trong tẩm cung nô tài chẳng có mấy lúc được chủ tử tặng đồ ăn cùng vàng bạc, thậm chí nếu may mắn thì còn có thể trong lúc vô tình nghe được chủ tử thốt ra từ “cảm ơn”.


Chủ tử cảm ơn nô tài, có thể nói là thiên hạ kỳ văn.


Phù Tô tuyệt không nghĩ tới thói quen của mình vì nghĩ “vui một mình không bằng vui chung” mà ai giúp hắn hắn sẽ nói tiếng “cảm ơn” lại vô tình lôi kéo về cho hắn một đám người trung thành.


-0O0-


Ghé vào trên giường Phù Tô chôn mặt vào cái gối lông hắn sai người làm, để cái mông bị thương nghiêm trọng lộ ra bên ngoài cho thái y kiểm tra.


Bình thường hai khối trơn mềm hôm nay bị mấy cục đá đâm thủng trầy xước, thành hai mảng xanh xanh tím tím, diện tích bị thương phi thường lớn, chỉ sợ một thời gian ngắn không thể an ổn nằm hay ngồi.


“Hồi bẩm Đại vương, phu nhân, miệng vết thương của đại vương tử điện hạ nhìn nghiêm trọng kỳ thật chỉ là ngoại thương. Thần ở đây có dược cao tan ứ bầm, mỗi ngày sáng, trưa, tối bôi ba lượt thì năm ngày có thể khôi phục như lúc ban đầu.” Chẩn bệnh cho Phù Tô rồi lão đại phu quỳ trên mặt đất thành thật trả lời.


Nhìn cái mông của nhi tử bị hủy Doanh Chính có chút không vui, nghĩ đến nó còn đau nhức vài ngày liền nhíu mày.


Mà đại phu cho là mình nói bậy làm Đại vương không vui thì sợ tới mức vội vàng quỳ rạp trên mặt đất.



“Hạ đại nhân mau đứng lên, Tô nhi bị thương mấy ngày nay phải làm phiền ngươi rồi.” Doanh Chính không lên tiếng, Triệu Cao đương nhiên không có tưcách lên tiếng, hiện tại người duy nhất có quyền lên tiếng chính là Cơ Uyển nửa canh giờ trước nghe chuyện vội vã chạy đến. Nàng tiến lên nâng đại phu dậy, cười nói: “Hạ đại nhân quá lo lắng, Đại vương không phải đang bực bội ngài, mà là bực bội Tô nhi, Triệu Cao nhanh ban thưởng cho Hạ đại nhân.”


Triệu Cao là người cơ trí, hắn biết rõ Đại vương xem Uyển phu nhân không giống với các phi tần khác, nhìn Doanh Chính không phản đối liền xoay người lui xuống đi lấy vàng bạc.


“Thần không dám, thần hổ thẹn…”


“Được rồi, xuống dưới lĩnh thưởng.” Doanh Chính không kiên nhẫn phất phất tay, đuổi người lui xuống.


“Chờ…một chút…” Phù Tô hồi lâu không nói chuyện nhỏm người dậy hướng về đại phu đã đi tới cửa kêu lên: “Hạ đại nhân, dược…cũng lưu lại cho các nô tài bị phạt của tiểu vương một ít.” Phù Tô biết rõ bảo thái y đi xem cho nô tài là hạ nhục đại phu này, cho nên hắn chỉ xin dược.


“Cái này…”Đại phu không dám đáp ứng, khó xử nhìn về phía Doanh Chính cùng Cơ Uyển.


“Hạ đại nhân cho chút ít thuốc trị thương bình thường là được.” Cơ Uyển cười nói.


“Dạ, thần cáo lui.”


Trong phòng không có ngoại nhân, chỉ chừa lại ba người đã lâu không có ở cạnh nhau như vậy.


Ngồi xuống bên cạnh giường, Cơ Uyển kéo chăn mà nhi tử mình đang che cái mông, nói: “Xấu hổ cái gì, chỗ nào của Tô nhi nương chưa có nhìn qua, trước bôi dược cái đã.”


Bị mỹ nhân nương nhìn cái mông của mình Phù Tô đã rất xấu hổ, nào dám để cho nàng động vào, vì vậy cuống cuồng lấy tay che lại: “Nương.. .ta.. .ta.. .tự mình làm.”


“Ơ, Tô nhi còn thẹn thùng.” Cơ Uyển che miệng cười trộm: “Vậy để nương tìm cung nga đến…”


“Không cần!” Phù Tô lắc đầu cự tuyệt, hắn mới không cần đưa cái mông cho nữ nhân lạ sờ.


“Vậy nội thị?”


“Cũng không được!” Nam nhân cũng không được, Phù Tô thái độ kiên quyết.


Doanh Chính một mực không nói chuyện lúc này mở miệng nói: “Sắc trời đã tối hay là tỷ tỷ đi về trước đi, dược này quả nhân sẽ giúp Tô nhi bôi, ngày mai tỷ tỷ tới nữa là được.”


“Cũng tốt, vậy làm phiền Đại vương.” Cơ Uyển hành lễ xong liếc nhi tử một cái rồi phất tay cười rời đi.


Phụ tử hai người ai cũng không mở miệng, bất quá bọn hắn một người là vì tức giận còn một người là vì mắc cỡ. Thoa xong dược, Doanh Chính ôm Phù Tô dịch vào sát bên trong giường, sau đó gọi cung nga đến hầu hạ hắn thay quần áo tắm rửa.


Đợi Doanh Chính tắm rửa trở về nhìn trên giường thấy nhi tử đã ngủ, cái mông che một lớp khăn lụa.


“Triệu Cao.”


“Có nô tài.” Đang chuẩn bị hầu hạ Doanh Chính đi ngủ Triệu Cao vội vã cúi người.


“Đi dò xem hôm nay Tô nhi làm cái gì, gặp qua người nào.”



“Nô tài lập tức đi làm.”


Nghe thấy tiếng cửa đại điện đóng lại, Doanh Chính nằm ở trên giường cẩn thận kéo nhi tử vào ngực, lúc này mới yên tâm nhắm mắt lại.


Chuyện đại vương tử Phù Tô bị thương được quân vương tự mình chiếu cố từ trong cung truyền ra, đây chính là một đại sự. Mặc dù có một số người tiếc hận lão thiên gia vì cái gì không làm cho tiểu tử chướng mắt này ngã chết luôn, nhưng thực sự thì người nào cũng mang theo lễ mọn đi đến tẩm cung xem qua, đều là vì muốn trước mặt quân vương biểu hiện một chút.


Đã sớm biết mình bị thương sẽ dẫn tới vô số người nhìn, nhưng Phù Tô vừa muốn thu lễ lại vừa không muốn cho người biết rõ hắn là bởi vì ngã sứt mông mà phải nằm ở trên giường, vì vậy một sáng sớm hắn liền đòi Doanh Chính một ỷ chỉ.


Ngoài tẩm cung bày một bàn lớn, an bài chuyên gia ghi chép kỹ càng danh mục quà tặng rồi lớn tiếng đọc, lễ thì vào tẩm cung còn người thì mời trở lại.


Trong hậu cung này có nữ nhân nào không cần thể diện, để không mất mặt các nàng đành nghiến răng nhịn đau đem “lễ mọn” đổi thành hậu lễ, cũng không có cách nào, ai bảo đây là ý chỉ của Đại vương không người dám dị nghị.


Nằm lỳ ở trên giường nhìn trong phòng quà tặng dần dần nhiều lên, cái sau so với cái trước đều quý hơn, mừng đến miệng hắn không ngậm lại được, cảm thấy cái mông này rớt xuống vẫn có giá trị. Như hắn ở vào một chuyện xấu hổ lại không có chỗ dựa sợ nhất chính là bày ra một thân “nhàn nhã không can dự, thanh cao liêm khiết”, đó chính là tự làm chết mình, cho nên hủ bại một chút thì vẫn hay hơn.


Đại khái là liên tục mấy ngày hưởng thụ cảm giác hủ bại đã thỏa mãn, thương thế trên mông Phù Tô tốt lên nhanh chóng. Chưa tới bốn ngày có thể xuống giường đi bộ, chỉ là tư thế đi có chút quái dị, điều này làm cho Phù Tô nhịn không được hồi tưởng lại chuyện trong sách miêu tả bộ dáng tiểu thụ bị bạo cúc hoa xong rồi đi ra đường, vì vậy mà lạnh toát cả người.


Vương Ly đã theo đại quân đi Triệu quốc, Phù Tô bị thương chuyện lớn như vậy chỉ còn mỗi Mông Hồng phải từ đại doanh Mông gia gấp gáp trở về tiến cung vấn an, chỉ là khuôn mặt ra vẻ lão thành ổn trọng của hắn thật sự không giống như đến thăm người bệnh.


Nhìn Mông Hồng từ lúc vào không lên tiếng chỉ nhìn mình chằm chằm, Phù Tô da mặt có dày cũng không thể tiếp tục nằm lỳ ở trên giường đếm danh mục quà tặng: “Khụ khụ, Mông Hồng ngươi tới làm gì vậy?”


“Tiểu thần tới vấn an đại vương tử.”


Ngươi là đến nhìn ta, lại còn là hai tay trống trơn, Phù Tô nhìn vẻ mặt chính khí của Mông Hồng nghĩ.


Phù Tô không nói lời nào Mông Hồng cũng không nói chuyện, hắn theo đúng quy củ cứ ngồi ở đó, ngay cả nội thị bưng lên nước trà cũng không đụng một cái, bị coi rẻ như vậy làm Phù Tô cũng chán tốn hơi thừa lời, đột nhiên lóe ra một chuyện quan trọng: “Tới đỡ ta, ta có cái này cho ngươi xem.”


Mông Hồng thấy hắn cười đến gian trá, cự tuyệt: “Vương tử nếu không có việc gì tiểu thần xin cáo lui về quân doanh.” Nói xong đứng lên hành lễ muốn đi.


“Không được! Mông Hồng, trong mắt ngươi rốt cuộc có xem ta đây là vương tử hay không, rõ ràng ở trước mặt ta còn bày đặt cao giá.” Phù Tô định hôm nay vô luận như thế nào hắn cũng phải lật mặt Mông Hồng: “Đến cõng ta, ta dẫn ngươi đi xem mỹ nhân, mỹ nhân đặc biệt xinh đẹp!”


Mông Hồng lại nghiêng qua liếc nhìn Phù Tô, rõ ràng không tin tưởng vào hài tử nhỏ hơn mình sáu tuổi lại luôn bày ra một bộ dạng huynh trưởng khi dễ mình này: “Tạ ơn đại vương tử, bất quá mỹ nhân theo khẩu vị của ngài vô luận như thế nào cũng không thể hơn được mẫu thân của tiểu thần, vẫn là thôi đi.”


Vì trong nội tâm Phù Tô cũng nghĩ bạch y nhân đáng ghét kia tuyệt đối so không được với Bốc phu nhân, hắn thật sự rất muốn đem Mông Hồng lúc nào cũng nói chuyện đứng đắn kéo đi ghét người kia luôn một thể, có điều lời trái lương tâm hắn nói không được, cho nên chỉ có thể lôi uy nghiêm vương tử đã lâu không dùng đến ra khỏi đáy hòm: “Ta nói đi xem thì phải đi xem, đến…Bên ngoài ồn ào cái gì vậy?” Trong nội viện đột nhiên vang lên tiềng ồn ào cắt ngang lời Phù Tô.


Mông Hồng nhướng mày, tẩm cung này là nơi quân vương nghỉ ngơi, sao có thể để người khác làm ồn, đang muốn đi ra xem thử, đã thấy cửa phòng ngủ bịngười xô ra, một nữ nhân tóc tai rối bời bổ nhào trên mặt đất.


“Vương tử van cầu người đi cứu…cứu công tử nhà ta…” Nữ nhân vừa bị người kéo ra ngoài vừa hướng về Phù Tô kêu khóc.


Từ trên giường ngồi thẳng lên Phù Tô nhìn về phía Mông Hồng cũng đang nhìn hắn, hai người đều rất nghi hoặc nữ tử gầy yếu này rốt cuộc là làm thế nào lại có thể vượt qua thị vệ bên ngoài mà xông vào đây?


-0O0-


~