Tàn Bào

Quyển 5: Âm hỏa cổ thành - Chương 401: Cự xà về tổ




Chương 401: Cự xà về tổ

Ba người thu thập hành trang theo đuôi con rắn hổ mang đi về hướng tây, vì tốc độ của con rắn không nhanh, nên ba người chọn cách đi bộ, và luôn duy trì khoảng cách hai mươi dặm.

Sa mạc hướng tây rất hiếm có tử thi và dã thú, mặt đất cũng cứng, đi bộ không tốn nhiều sức lực.

Con rắn vừa đi vừa nghỉ, có lúc còn quay đầu đi ngược lại mấy dặm, có máy dò định vị trong tay, ba người đều biết trước để tránh né.

"Tả chân nhân, nếu để con mèo của ngài ra đuổi nó, thì nó có đi nhanh hơn không? " Đại Đầu hỏi. Tới lúc này, quãng đường con rắn đã đi được là rất ngắn.

Tả Đăng Phong im lặng suy nghĩ. Lúc trước hắn nghĩ nếu con rắn dừng lại, sẽ cho Thập Tam ra đuổi, để con rắn biết Thập Tam bám theo, làm tăng áp lực tâm lý cho nó, bây giờ thấy ý đó càng thêm có lý, Thập Tam sẽ thúc nó đi nhanh hơn, cũng như muốn trở về hang ổ cũ Kim tự tháp lẹ hơn.

Nên, Tả Đăng Phong làm theo ý kiến của Đại Đầu, ra lệnh cho Thập Tam đi theo con rắn, cách nó chừng năm dặm, để con rắn cảm nhận được sự tồn tại của nó, còn ba người thì giữ khoảng cách xa hơn, cách nó mười lăm dặm.

Rắn hổ mang thấy Thập Tam đi theo, quả nhiên tăng tốc lên hẳn, đường đi cũng trở thành thẳng tắp về hướng tây, cho thấy nó đã có chủ ý về chỗ cần phải tới, Tả Đăng Phong rất mừng. Hai người đeo miếng lót chân vào, ôm theo Vạn Tiểu Đường lặng lẽ bám theo.

Trong sa mạc thỉnh thoảng cũng gặp lạc đà trụi lông, chúng nhìn thấy con rắn thì đều tránh né từ xa, nhưng chúng không sợ Thập Tam, nên con nào cũng chạy tới tấn công Thập Tam. Vuốt của Thập Tam không cắt đứt được họng chúng, chỉ có thể làm cho chúng mù, không nhìn thấy đường mà thôi.

Tả Đăng Phong thì khó hiểu. Luận thực lực, Thập Tam không thua con rắn hổ mang, luận độc tính, Thập Tam chuyên ăn độc nói với, độc tính trong cơ thể cực kỳ mãnh liệt và hỗn tạp, vậy sao đám dã thú này sợ con rắn mà lại không sợ Thập Tam?

Nghĩ một hồi, Tả Đăng Phong chỉ tìm được một lý do. Là con rắn này trước đây khi bị phóng xạ, đã làm thay đổi thể chất của nó, sự thay đổi đó có khả năng khắc chế những sinh vật bị nhiễm độc, dù đó là người hay động vật khác.

"Thân hóa nhân trừ dùng trong lĩnh vực laser, còn dùng làm được gì khác không? " Tả Đăng Phong hỏi Đại Đầu.

"Không biết, đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe tới thứ kim loại này." Đại Đầu lắc đầu trả lời.

Tả Đăng Phong gật đầu, không hỏi gì nữa.

Con rắn tiếp tục di chuyển về hướng tây, ban ngày đi càng nhanh, ban đêm cũng không cần dừng để nghỉ. Tả Đăng Phong thì trong lòng càng nắm chắc, vững tin nó sẽ quay về Kim tự tháp trong lòng đất, vấn đề còn lại chỉ là bộ máy thời gian có còn đó hay không.



Người xưa từng bảo kẻ có phụ nữ ngồi trong lòng mà không loạn là kẻ có định lực của Liễu Hạ Huệ. Tả Đăng Phong thì cho rằng Liễu Hạ Huệ có thể lòng không loạn là vì người phụ nữ ngồi trong lòng ông ta quá xấu xí, nên ông ta mới không rung động. Còn Vạn Tiểu Đường lại rất thanh tú, cũng rất đầy đặn, ôm cô một thời gian dài làm Tả Đăng Phong cảm thấy không được đương nhiên, vai của hắn có thể cảm nhận được sự mềm mại, hai tay có thể cảm nhận được sự đầy đặn, bên tai nghe thấy tiếng hít thở, thứ nào đối với hắn cũng đều là dày vò, hắn rất muốn thả Vạn Tiểu Đường xuống, nhưng lưng hắn bận cõng rương gỗ, nên chỉ có thể ôm cô phía trước mà thôi.

Ôm một phút thì được, ôm một canh giờ cũng chịu được, nhưng ôm chừng mấy ngày thì phải sử dụng bao nhiêu nỗ lực để khắc chế dục vọng trong lòng, chỉ có Tả Đăng Phong mới biết. Cũng may tuy hắn không khống chế được suy nghĩ trong đầu, nhưng lại khống chế được hành vi, mỗi khi thấy bản thân có dấu hiệu có phản ứng là lập tức vận Huyền Âm chân khí lên để khắc chế, cơ thể lúc lạnh lúc nóng làm thỉnh thoảng Vạn Tiểu Đường lại phải hỏi hắn có cảm thấy bị bệnh hay không.

Trong sa mạc không có nhiều động vật, động vật cỡ nhỏ đều đã bị giết sạch, thỉnh thoảng mới nhìn thấy lạc đà và sói cát trụi lông. Vi khuẩn độc sẽ làm tiệt chủng động vật từ tầng dưới chót lên những tầng cao hơn, chẳng bao lâu nữa, những động vật kích thước lớn cũng sẽ chết đói vì thiếu thức ăn.

Giữa đêm ba ngày sau, con rắn đột ngột biến mất, nhưng máy dò định vị cho thấy nó đang dừng một chỗ.

"Là chỗ đó!" Đại Đầu nhìn quanh rồi chỉ về hướng tây, " Kim tự tháp đó, nó đã chui vào."

Ba người hiện đang cách chỗ con rắn chừng mười mấy dặm, Tả Đăng Phong không nói gì, ôm Vạn Tiểu Đường lướt nhanh tới vị trí con rắn biến mất, thấy trên mặt đất có một cửa động, phần lớn cửa đã bị cát bít kín, liếc mắt nhìn vào bên trong động cũng thấy toàn cát là cát.

Đã tìm được chỗ cần tới, Tả Đăng Phong thở phào nhẹ nhõm, thả Vạn Tiểu Đường xuống, lấy nước đưa cho Thập Tam uống.

Đại Đầu chạy tới cũng thở phào, buông búa ngồi phịch xuống thở dốc. Lộ trình vốn mất năm ngày nhưng con rắn chỉ đi mất ba ngày, trừ Vạn Tiểu Đường được ôm, không phải vận động gì, thì cả hai người đều chưa ai có được một giây phút nghỉ ngơi.

"Ngủ chút đi, chưa cần vào vội." Tả Đăng Phong đưa nước cho Đại Đầu và Vạn Tiểu Đường. Hai người kia đánh giá thấp mức độ tiêu hao nước trong sa mạc, nên chuẩn bị đồ ăn và nước uống không đủ, chỉ còn rương gỗ của Tả Đăng Phong là còn nước.

Hai người cảm ơn, cầm uống. Bình nước Tả Đăng Phong đưa cho họ đã được làm lạnh, trong sa mạc khô nóng mà được uống nước lạnh đúng là đã khát.

Vạn Tiểu Đường tuy phần lớn thời gian đều được Tả Đăng Phong ôm trong lòng, nhưng phải đi đường dài không nghỉ, lại xóc nảy nên cô vẫn rất khó chịu trong người, mặt mũi tái nhợt, tinh thần uể oải, uống một đống nước lạnh mới thấy đỡ hơn.

"Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh khỏi, nếu máy thời gian đã bị người ta lấy mất, thì chúng ta phải nghĩ ra cách khác." Tả Đăng Phong nói với Đại Đầu.

"Chắc là không có đâu, quanh đây đâu có vết tích bị khai quật." Đại Đầu chủ yếu là muốn tự an ủi mình.
Tả Đăng Phong mỉm cười gật đầu, thật ra lúc này hắn còn căng thẳng hơn Đại Đầu, nếu món đồ cần tìm không còn đây, thì phải đi tìm manh mối khác, chuyến đi tới Ai Cập hẳn là chuyến dễ nhất, không phải đấu với cơ quan và trở ngại, cũng không gặp phải địa hình hiểm ác, nếu ngay nhiệm vụ đơn giản nhất này mà không thành công, thì có nghĩa đã lãng phí quá nhiều thời gian, sau này còn phải đi tới Bắc cực, thời gian e rằng không đủ.

"Không được, tôi phải vào trong đó xem." Đại Đầu uống hết nước, xách búa đi tới cửa động.

Tả Đăng Phong nhìn theo y, nhưng không ngăn cản. Một là vì Đại Đầu đã từng tới đây, đã biết tình hình bên trong, hai là vì con rắn kia cũng chẳng tạo nên được uy hiếp gì cho họ.

Lối vào Kim tự tháp đã bị cát lấp gần hết, nhưng Đại Đầu tầm vóc nhỏ bé, đi vào rất thoải mái.

"Miêu ~" Thập Tam cúi đầu nhìn vào trong động, rồi ngẩng lên nhìn Tả Đăng Phong, nó có tính hiếu kỳ rất nặng, muốn xuống dưới đó xem.

Tả Đăng Phong gật đầu, Thập Tam được Tả Đăng Phong cho phép, lập tức nhảy xuống.

“Tôi cũng xuống." Vạn Tiểu Đường nói.

"Hoàn cảnh dưới đó không tốt cho cô." Tả Đăng Phong lắc đầu, Kim tự tháp Ai Cập và lăng mộ quân vương Trung Quốc có tính chất tương tự nhau, cộng thêm Kim tự tháp này không xây trên mặt đất, cũng không có quan tài quốc vương Ai Cập, nên bản thân nó rất quỷ dị, Vạn Tiểu Đường chỉ là người bình thường, tốt nhất là không nên tiếp xúc với nó.

"Đại Đầu không phải đã nói rồi sao, cơ quan bên trong đã bị họ phá hết rồi, thời gian lâu như vậy không khí dưới đó cũng lưu thông rồi mà." Phụ nữ cũng là loại vô cùng hiếu kỳ.

"Con rắn vẫn còn dưới đó." Tả Đăng Phong vẫn lắc đầu.

"Không phải có Thập Tam sao!" Vạn Tiểu Đường cúi đầu nhìn xuống, nhưng đáng tiếc dưới đó tối om, cô không nhìn thấy gì cả.

Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn Vạn Tiểu Đường, không nói thêm lời nào. Hắn đây không phải chỉ để bảo vệ cô, mà còn phải bảo vệ cả Đại Đầu, hắn nhất định phải bảo đảm khi Đại Đầu gặp phải nguy hiểm thì luôn có người cứu viện, cũng nhất định phải bảo đảm đường lui được thông suốt.

Vạn Tiểu Đường thấy Tả Đăng Phong không cho thì cũng không nói gì nữa, ngồi xuống uống nước.

"Còn, vẫn còn,." sau cỡ nửa nén hương, bên dưới vọng lên tiếng kêu đầy hưng phấn của Đại Đầu.

Tả Đăng Phong như trút được gánh nặng, những kiểu nhân tố không xác định được như thế này là thứ hắn không thích nhất, nguy hiểm nơi này trước đây đã được loại bỏ, ai cũng có thể đi vào, nên tuy không có nguy hiểm nhưng lại có quá nhiều biến số, nên thà rằng có nguy hiểm nhưng có cơ quan bảo vệ còn tốt hơn.

Nhưng dù sao bây giờ hắn cũng đã yên tâm, dù vậy, hắn cũng không xuống, Đạo nhân áo tím nếu đã đưa manh mối cho Đại Đầu, vậy thì cứ để cho Đại Đầu đi tìm là thích hợp nhất, trừ phi Đại Đầu nhờ hắn, nếu không hắn sẽ không chủ động ra tay.

Vạn Tiểu Đường đứng dậy, nhưng không chạy tới cửa động, mà nhanh chân chạy một đụn cát hướng bắc, Tả Đăng Phong tưởng cô muốn đi ngoài, nên không hỏi.

"Tả chân nhân, nước đen dưới này đã biến thành màu xanh lục, không còn tính ăn mòn nữa, ngài xuống xem đi." Đại Đầu lại từ dưới kêu vọng lên.

"Chờ một chút." Tả Đăng Phong đáp.

Bên dưới không vọng lên tiếng gì nữa, một lúc sau, Thập Tam nhảy lên, khóe miệng và móng vuốt đều dính khá nhiều máu rắn. Tả Đăng Phong khẽ cau mày, Thập Tam và Đại Đầu nhất định đã đại khai sát giới, con rắn kia tuy tướng mạo đáng ghê tởm, nhưng cũng vẫn có công dẫn đường, Tả Đăng Phong vốn không muốn giết nó.

Ngờ con rắn, Tả Đăng Phong không khỏi ngờ chuyện Đại Đầu vừa bảo nước đen đã biến thành màu xanh và không còn tính ăn mòn. Nơi này chưa có ai tới, như vậy thay đổi này rõ ràng là do hạt nhân bức xạ tạo thành, tuy với manh mối hiện giờ vẫn chưa đủ để suy đoán ra được bất kỳ kết quả gì, nhưng hắn vẫn có cảm giác rằng bên trong máy thời gian có một thứ nào đó có thể trung hoà hoặc áp chế tử thi bị trúng vi khuẩn.

Vì manh mối hiện có không đủ, nên Tả Đăng Phong không suy luận nhiều, mà nhìn quanh, thấy Vạn Tiểu Đường vẫn chưa trở về.

"Đã xong chưa?" Tả Đăng Phong hỏi to. Đại Đầu hiện còn đang dưới chờ hai người xuống hỗ trợ, hắn không thể để Vạn Tiểu Đường lại một mình trên này.

Không hề có tiếng Vạn Tiểu Đường đáp lại.

Tả Đăng Phong chợt nhớ ra một chi tiết nhỏ. Vạn Tiểu Đường có một đèn pin nhỏ luôn mang theo bên mình, khi đi ngoài vào ban đêm đều dùng nó để chiếu sáng, nhưng lần này lúc cô chạy cồn cát lại không mở đèn pin, hơn nữa những lần trước lúc đi ngoài cô đều đi bộ, còn lần này là chạy.

Tả Đăng Phong lập tức chạy tới cồn cát, thì không thấy Vạn Tiểu Đường đó, chung quanh cũng không có dấu hiệu đi vệ sinh, mà có một hàng dấu chân dẫn bắc.

Tả Đăng Phong lập tức đuổi theo, thấy Vạn Tiểu Đường đang co chân chạy về hướng bắc, đã sắp chạy ra khỏi phạm vi mười dặm...


Giao diện cho điện thoại