Chương 330: Đánh chết Đồng Giáp
Tả Đăng Phong đã mệt lắm rồi, giầy đã rách từ lâu, nhưng vẫn phải cố gắng chạy gấp lên núi.
Hắn đi từ phía hậu sơn, đuổi theo con độc tích.
"Để tao xử lý, mày không cần qua." Tả Đăng Phong nói với độc tích. Khi điều khiển độc vật, ý thức của độc vật biến mất, hay nói rằng hiện giờ thứ đang điều khiển độc tích chính là ý thức của Lão Đại.
Quả nhiên, độc tích gật đầu, lập tức dừng lại, Tả Đăng Phong chạy lên, bay qua tường viện. Thi thể tăng nhân la liệt, cả mấy chục người, đều là võ tăng, xem trang phục thì hình như thuộc La Hán đường, Loại Như Đường và Đạt Ma viện.
Tả Đăng Phong băng qua hậu điện vào chánh điện, trước chánh điện đứng sừng sững hai nhóm tăng nhân đứng hai bên nam bắc, phía bắc là tăng nhân Thiếu Lâm Tự, nhân số hơn trăm, phía nam là các lạt ma đội mũ mào gà, nhân số cũng hơn trăm người, hỏa tháp hai bên đốt dầu, sáng rực như ban ngày, trên sân rộng vết máu loang lổ, rõ ràng đã xảy ra ác chiến.
"Nếu không chịu viết thư đầu hàng, tổ đình Thiền tông này hôm nay đừng hòng giữ được." Đồng Giáp ngồi trên một chiếc ghế bọc vải cẩm tú cười ha ha, hai bên có hai cô gái trẻ mặc đồ lạt ma, dưới chân có một cái lồng sắt, Lão Đại đang nằm sấp trong lồng.
"Đồ tặc ngốc, nói không có giữ lời, mau trả Lão Đại lại cho ta." Thiết Hài ngồi bệt dưới bậc thang đại điện, rống lên.
"Đại sư, ông sao rồi?" Tả Đăng Phong chạy tới, thanh âm Thiết Hài không tốt, xem ra đã bị trọng súng.
"Ai nha, thật tốt quá, Tả Đăng Phong mau giết con lừa ngốc kia đi." Thiết Hài thấy Tả Đăng Phong, mừng rỡ, chỉ vào Đồng Giáp cao giọng, hô xong mới nhìn thấy Ngọc Phất, "Ý, Thôi Kim Ngọc này."
"A Di Đà Phật." Thiếu Lâm tự chúng tăng chắp tay niệm Phật, một là vì Thiết Hài nói năng vô lễ, hai là vì Tả Đăng Phong đến làm họ thấy hi vọng.
Tả Đăng Phong chộp lấy cổ tay Thiết Hài, linh khí tuôn ra. Hắn toát mồ hôi lạnh, đan điền của Thiết Hài đã tổn hại, linh khí không còn chút nào.
"Ha ha ha ha, Phật gia đang lo không biết tìm ngươi ở đâu, ngươi đã tự dâng tới cửa rồi." Đồng Giáp cười ầm, hai năm không gặp, lão giờ béo như heo.
"Đại sư, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Tả Đăng Phong đặt Ngọc Phất vào góc tường.
"Cậu đóng băng Thôi Kim Ngọc!" Thiết Hài kinh ngạc nhìn Ngọc Phất.
Tả Đăng Phong im lặng, Thiết Hài thật sự đã mất tu vi rồi, nếu không ông đã nhận ra khí tức của Ngọc Phất đã tuyệt.
"Vô Lượng Thiên Tôn, Minh Thanh đại sư, phiền ông kể lại cho tôi nghe mọi chuyện." Tả Đăng Phong nói với Minh Thanh, Thiết Hài điên điên khùng khùng, kể chuyện rất mất trật tự.
"Vị tăng nhân Mật Tông này đưa người xâm nhập Thiếu Lâm, nói là muốn luận bàn võ nghệ mà đả súng đệ tử Thiếu Lâm, dùng bàng môn tả đạo đánh trọng súng Minh Không có sư huynh, Minh Tịnh sư đệ, lại dùng gian kế bắt mất con chuột lam kia, bắt..."
"Lão khốn kia nói mà không có giữ lời, bảo chỉ cần tôi tán công tạ tội hsẽ thả Lão Đại, để chúng tôi rời khỏi Thiếu Lâm tự, thế mà cuối và lời nói lại như đánh rắm, cậu mau giết lão kia, đám lâu la kia nữa, giết hết đi." Thiết Hài cố gắng đứng dậy.
"Ha ha ha, người Hán các người có câu ‘kẻ sĩ không gặp ba ngày đã phải nhìn bằng con mắt khác’. Tới đây đi, để Phật gia lãnh giáo hàn khí của cậu." Đồng Giáp cười ha hả, lão từng đánh nhau với Tả Đăng Phong, lúc Tả Đăng Phong mới chỉ là đạm tử linh khí tu vi,
"Mày nên lĩnh giáo... Thân pháp của lão tử." Tả Đăng Phong ra tay không hề báo trước, hai chữ thân pháp vừa nói ra tay phải đã cắm vào cổ họng Đồng Giáp, thiên hạ võ học chỉ mỗi cái nhanh là không gì phá được, chỉ cần đủ nhanh, có thể chiếm hết tiên cơ.
Tả Đăng Phong không cho Đồng Giáp cơ hội, năm ngón tay móc một cái, bẻ cổ Đồng Giáp, đồng thời đánh bay hai cô gái đứng hai bên lão, chân phải gẩy cái lồng nhốt Lão Đại bay về phía Thiết Hài.
Hắn làm xong, đám mào gà mới kịp phản ứng, nhưng thế đã là quá chậm. Tả Đăng Phong chẳng khác gì hổ vào bầy dê, vì họ tụ tập vào một chỗ, Huyền Âm Chân Khí chỉ cần đóng băng cả khu vực. Chúng tăng Thiếu Lâm tự còn do dự không biết có nên hỗ trợ hay không, Tả Đăng Phong đã đánh văng đám mào gà. Hắn vốn chỉ sợ súng, đám mào gà này không có súng, hắn thoải mái mà ra tay.
Tả Đăng Phong một ngày một đêm chạy như điên hơn sáu nghìn dặm, xuyên qua hơn phân nửa Trung Quốc, hạ xong đám lạt ma thì cũng kiệt sức, ngã nhào ra đất. Đầu óc của hắn đã chết lặng, không còn suy nghĩ được gì nữa, hắn cố đứng dậy, đi tới chỗ Ngọc Phất, ngồi xuống.
"Ném đám chết dẫm kia đi đi! Sùng Tính, tháo giày ra!" Thiết Hài mở lồng sắt thả Lão Đại ra, quay sang to giọng sai bảo mọi người còn đang trợn mắt há hốc mồm.
"A Di Đà Phật, là ai làm?" Thiết Hài tập tễnh đi tới đổi giày Tả Đăng Phong, mới nhìn thấy dưới nách Ngọc Phất cắm một thanh đoản đao.
"Tôi mệt chết rồi, ông để tôi nghỉ một lát." Tả Đăng Phong khoát tay, hắn dùng toàn lực đuổi đến đây, nhưng vẫn không bảo vệ được tu vi cho Thiết Hài, chỉ giữ được tính mạng cho ông. Cả người hắn đã tê dại, nếu không nhờ linh khí trong đan điền chèo chống, giờ chắc đã hôn mê mất rồi.
"Đấy là võ sĩ đao của người Nhật, ở Tây An có người Nhật sao?" Thiết Hài hỏi.
"Người Nhật ngay cả Trùng Khánh còn dám đi, còn có chỗ nào bọn chúng không dám đi sao!?" Tả Đăng Phong nói khẽ.
"Nếu tôi không rời đi thì tốt rồi, ai nha, thật là, có chữa được không?" Thiết Hài lộ vẻ tự trách,
"Trái tim đã bị hao tổn, tâm mạch đã đứt." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"A Di Đà Phật, A Di Đà Phật." Thiết Hài liên tục niệm Phật, ông có kiến thức, biết người tâm mạch đã đứt thì không thể nào chữa được, tuy Tả Đăng Phong đông cứng Ngọc Phất, nhưng không cứu nổi cô.
Các tăng nhân mang nước tới, Thiết Hài đưa cho Tả Đăng Phong, hắn một hơi cạn sạch,
"Đại sư, lẽ ra ông không được tán công, đó là bước đi sai. " Uống nước xong, Tả Đăng Phong cũng khôi phục được một chút tinh thần.
"Lão nạp hết cách rồi, cậu nhìn cứ tưởng họ bình thường, nhưng thật ra trúng độc của Đồng Giáp hết rồi, linh khí chỉ có thể phát ra chưa được ba thành, tai họa là do tôi gây ra, tôi không thể để liên lụy tới họ." Thiết Hài chỉ chúng tăng.
Tả Đăng Phong thở dài lắc đầu, hai năm trước hắn và Thiết Hài truy đuổi Đồng Giáp buộc lão phải nhảy vào sông Hoàng Phổ, hôm nay Đồng Giáp đến gây hấn, Thiết Hài đương nhiên biết là lão tới để báo thù, nhưng ông đã đánh giá quá cao nhân phẩm của Đồng Giáp, Đồng Giáp chưa đạt được mục đích thì đâu chịu dừng, lão muốn tiêu diệt Thiếu Lâm tự, tiêu diệt Thiền tông nhất mạch.
Trong lúc hai người nói chuyện, trong Thiếu Lâm tự đã vang lên tiếng tụng kinh siêu độ. Thiết Hài không tham dự niệm kinh, mà ôm Lão Đại ngồi ở góc tường với Tả Đăng Phong.
"Đóng băng cô ấy không phải là cách, hay để tôi đưa cô ấy về Thần Châu Phái, không chừng sư huynh cô ấy cứu được." Thiết Hài khẽ nói. Nét mặt ông đầy vẻ áy náy, ông biết vì ông không làm tròn nhiệm vụ được nhờ nên Ngọc Phất mới gặp nạn.
"Đại sư, ông cũng biết tâm mạch bị hao tổn thì không còn chữa được mà." Tả Đăng Phong khẽ cười, lý do Thiết Hài đưa ra an ủi quá ngây thơ, lại còn bảo muốn đưa cô về Thần Châu Phái, ông còn chưa hiểu ra bây giờ ông không thể đi xa được nữa hay sao?
"A Di Đà Phật, người đã chết không thể sống lại, cậu đừng giận chó đánh mèo, cứ trách tôi đi, đều là lỗi của tôi." Thiết Hài thở dài, ông biết tình cảm của Ngọc Phất và Tả Đăng Phong rất sâu, Ngọc Phất mà chết tạo nên đả kích rất lớn với Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong bản tính bạo ngược dễ giết người, chỉ có Ngọc Phất mới giúp được hắn giảm bớt lệ khí, Ngọc Phất chết rồi, Tả Đăng Phong tất nhiên càng thêm điên, tu vi của hắn đã vô địch thiên hạ, nếu làm ác không còn ai cản được, hậu quả gây ra rất nghiêm trọng.
"Ông là người điên, đâu có gì sai." Tả Đăng Phong nghẹn ngào, một câu người chết không có thể sống lại của Thiết Hài làm hắn vô cùng đau lòng.
"Tôi đâu có điên." Thiết Hài cau mặt, lắc đầu.
"Tôi phải đi đây, đại sư, ông hãy bảo trọng, có cơ hội tôi trở về thăm ông." Tả Đăng Phong đứng dậy.
"Tôi đi với cậu, tôi không ở lại đây đâu. " Thiết Hài cũng đứng dậy.
"Đại sư, tu vi ông mất rồi, những chỗ tôi đi ông không thể đi được nữa, ông ở lại Thiếu Lâm tự nghiên cứu kinh Phật đi, đó mới là việc chính của tăng nhân." Tả Đăng Phong thở dài.
Thiết Hài ngạc nhiên, dáng vẻ mất mát, rất không cam lòng, "Tôi đi theo làm bạn với cậu thôi, không làm vướng chân cậu đâu."
"Đại sư, đi theo tôi nhiều nguy hiểm lắm, tôi không thể phân thân chăm sóc ông được." Tả Đăng Phong lắc đầu,
"Tôi tự chăm sóc cho mình, chúng tôi đi đi." Thiết Hài vội nói,
"Cả Lão Đại ông còn ôm không nổi, làm sao tự lo cho mình được." Tả Đăng Phong chỉ Lão Đại trong ngực Thiết Hài, Thiết Hài giờ chỉ là một ông cụ bảy mươi, ôm một con vật nặng mấy chục cân, nên phải cố hết sức.
"Thì ra cậu sợ tôi làm phiền cậu, thôi đi, lão nạp không đi theo cậu nữa." Thiết Hài hờn dỗi ôm Lão Đại đi ra hướng cửa chùa.
Tả Đăng Phong nhìn theo. Thiết Hài đã không tỉnh táo, giờ lại không còn khả năng tự bảo vệ bản thân, nếu ông đã không muốn ở lại Thiếu Lâm tự, thì chắc chắn ra ngoài du lịch, với tình hình của ông hiện giờ, nếu ra ngoài, bị người tôi ăn hiếp, khi dễ.
Tả Đăng Phong vội chạy lên, chộp lấy mạch môn của Thiết Hài.
"Cậu bắt tôi làm gì?" Thiết Hài hỏi,
Tả Đăng Phong không đáp, chỉ chăm chú nhìn lão hòa thượng đã từng và hắn vào nam ra bắc. Thiết Hài là người bạn cuối và của hắn, hắn không thể nhìn ông lang thang bên ngoài bị người tôi chà đạp, cách duy nhất bây giờ hắn có là dùng Huyền Âm Chân Khí trị hết bệnh điên cho ông, nhưng như thế nghĩa là Thiết Hài không còn biết hắn là ai.
"Tả Đăng Phong, cậu khóc cái gì?" Thiết Hài ngạc nhiên lắm.
Tả Đăng Phong nhắm mắt, một luồng Huyền Âm Chân Khí xuyên thẳng vào can kinh của Thiết Hài, rồi tới tâm kinh...
Giao diện cho điện thoại