Chương 259: Hôn chia tay
"Tôi đi bắt nó về." Tả Đăng Phong đầu óc linh hoạt, vội bỏ lại một câu với Ngọc Phất, quay người đuổi theo Thập Tam.
Tả Đăng Phong hi vọng Thập Tam chạy cho thật xa, để hắn có cớ theo đuôi chạy mất, nhưng khổ nổi Thập Tam không chạy xa, chỉ nhảy tới một chỗ khác trên nóc nhà thì dừng lại, Tả Đăng Phong thầm kêu khổ, một trợ thủ tốt phải là khi lãnh đạo gặp nạn, phải nhảy ra mà đỡ chứ không phải quay đầu chạy trốn, nhìn từ góc độ này thì Thập Tam rõ không phải là trợ thủ tốt.
"Ngọc Chân Nhân, sau này còn gặp lại." Tả Đăng Phong nắm Thập Tam lao về hướng bắc, trước bao nhiêu con mắt, chỉ còn cách chạy trốn, không còn cách nào khác.
Nhưng vừa nói xong, Tả Đăng Phong lập tức hối hận, Ngọc Phất họ Thôi, người ngoài thường xưng hô là Thôi chân nhân, chỉ có người quen mới gọi Ngọc Chân Nhân, hắn lại vô tình nói cho mọi người rằng hai người quan hệ rất mật thiết.
Không thể ở lại, nếu không sẽ lại nói sai, Tả Đăng Phong thầm nhủ trong bụng, cực tốc chạy lên hướng bắc.
"Tả Đăng Phong, đợi chút..." Ngọc Phất ngượng ngùng gọi theo.
Tả Đăng Phong không quay đầu lại cũng biết Ngọc Phất đang đuổi theo, hắn biết thế này thì triệt để hỏng rồi, vì tiếng gọi của Ngọc Phất quá nhu tình và vội vàng, thằng ngốc cũng nhìn ra Ngọc Phất có tình ý với hắn.
"Đây là ý trời, không thể trách ta." Tả Đăng Phong không dừng lại, tự an ủi bản thân. Hắn tới Hồ Nam là vì ý tốt, đâu có làm sai cái gì, sai là tại Thập Tam, lẽ ra nó không nên đuổi theo cắn con khỉ của Ngọc Phất.
"Mày gây ra đại họa cho tao rồi!" Tả Đăng Phong ném Thập Tam lên vai, chạy hết tốc lực, tuy chạy trốn không phải là biện pháp giải quyết vấn đề, nhưng dù sao cũng còn hơn ở lại xấu hổ đối mặt với nhau.
Tả Đăng Phong một hơi lướt đi hơn một trăm dặm, hắn muốn chạy Ngọc Phất không thể nào đuổi kịp, nhưng Tả Đăng Phong dừng lại, vì hắn nhớ ra còn Thiết Hài.
Bây giờ quay lại thế nào cũng đụng phải Ngọc Phất đang đuổi tới, không quay lại thì sẽ lạc Thiết Hài, một khi lạc nhau thì sẽ mất liên lạc, Tả Đăng Phong nghĩ rất lâu, bèn chạy chếch sang hướng đông vài dặm, chui vào trong rừng cây. Mùa hè, cây cối gai góc phát triển mạnh, rất khó đi, hơn nữa trong rừng không đủ độ cao, không thể khiêng được Thập Tam, chạy được một khúc Tả Đăng Phong bất đắc dĩ phải rời khỏi rừng cây, vừa mới nhảy ra, đã thấy Ngọc Phất đứng cách đó hơn trăm bước, Tả Đăng Phong còn đang ngạc nhiên ngây người, Ngọc Phất đã cực nhanh chạy tới, ôm lấy hắn.
"Đang chạy nhanh, còn quay lại làm gì hả? " Ngọc Phất vóc dáng rất cao, nên khi ôm lấy Tả Đăng Phong, là hai người mặt đối mặt nhìn thẳng vào nhau, Ngọc Phất vừa nói, Tả Đăng Phong đã ngửi thấy hơi thở thơm thơm từ trong miệng cô thở ra, đây là mùi thơm đặc biệt xử nữ mới có, không liên quan tới tuổi tác.
"Tôi quay đầu lại là vì Minh Tịnh Đại Sư còn..."
Tả Đăng Phong không nói xong đã im bặt, vì miệng bị Ngọc Phất chặn lấy, động tác Ngọc Phất nhanh chóng, Tả Đăng Phong bị cô ôm còn đang kinh ngạc, đâu có ngờ tới cô lại tiến tới thêm một bước.
Cảm giác này Tả Đăng Phong đã lâu không còn có được, mềm mại mà tươi mát, êm êm mà nóng bỏng, trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng, chỉ có một suy nghĩ duy nhất là cảm giác này thật là tuyệt vời, chính là thứ mà hắn lúc nào cũng hoài niệm, lúc nào cũng cần.
Trong người Tả Đăng Phong vốn dương khí rất thịnh, giờ bị kích thích lập tức có phản ứng, phản ứng rất mãnh liệt, mãnh liệt tới mức Ngọc Phất đứng cách hai lớp quần áo vẫn cảm thấy.
Cảm nhận được phản ứng mãnh liệt của Tả Đăng Phong, Ngọc Phất lập tức muốn bay lên, nhưng cô không bay lên nổi, nên ôm chặt lấy Tả Đăng Phong, mượn nhờ hắn cũng lăng không treo lơ lửng trên bầu trời.
Ngọc Phất có thể cảm nhận được phản ứng sinh lý của Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong cũng phát giác được cơ thể Ngọc Phất biến hóa, Ngọc Phất ra khỏi nhà mới mặc kim giáp hộ thân, nên lúc này đây cô không mặc kim giáp, cộng với quần áo mùa hè khá mỏng, Tả Đăng Phong có thể cảm nhận được những đường cong mềm mại của Ngọc Phất và sự kích động run nhè nhẹ của cô.
"Chị muốn hại chết tôi sao! " Thật lâu sauTả Đăng Phong nghiêng đầu đi thở phì phò, hàn khí Huyền Âm ào ạt tuôn ra trung hoà dương khí đang cuộn trào trong cơ thể.
"Lúc đó tôi không nên hờn dỗi xuôi nam, tôi đã bỏ lỡ một cơ hội cùng cậu đồng sinh cộng tử." mặt Ngọc Phất ửng hồng, liếc mắt nhìn quanh, khẽ lôi Tả Đăng Phong vào bãi cỏ.
"Không thể trách chị, những chuyện tôi làm dễ làm cho người khác nghi ngờ, tôi muốn chứng tỏ, trong khi lẽ ra tôi nên nói cho chị biết tôi đã bị người ta phế đi linh khí." Dương khí trong người Tả Đăng Phong quá mạnh, trong thời gian ngắn hàn khí chưa áp chế được triệt để.
"Chỗ này không có ai tới, hôm nay tôi trao cho cậu." Ngọc Phất thò tay cởi nút áo Tả Đăng Phong.
Ngọc Phất là một người lãnh ngạo ra tay dứt khoát, nhưng tính cách cô lại truyền thống, luôn giữ mình trong sach, hành vi này không phù hợp với bình thường, nhưng Tả Đăng Phong lại không cảm thấy có gì không đúng, ngược lại hắn cảm giác Ngọc Phất cử động rất đương nhiên, xuất phát từ tim, thể hiện ra ngoài, do ý muốn thật sự, không chút nào giả tạo.
"Tôi rất muốn, nhưng không thể." Tả Đăng Phong nắm lại tay Ngọc Phất, Ngọc Phất vừa hôn làm hắn dục hỏa thiêu đốt, sục sôi bùng lên, hắn đã từng trải qua sự mỹ diệu của giao hợp, hắn luôn khát khao cảm giác trói buộc ấm áp đó, nhưng hắn không đánh mất lý trí.
"Không phải vì cậu, nếu không giải quyết gút mắc cho cậu, cậu sẽ mãi sống trong quá khứ." Ngọc Phất hờn dỗi bình thường giật tay lại, tiếp tục cởi nút.
"Lúc chị mới hôn tôi, tôi đã mê loạn, nhưng sau đó tôi đã khôi phục lý trí, nhưng tôi không đẩy chị ra." Tả Đăng Phong lại bắt tay Ngọc Phất, ngăn cản động tác của cô.
"Hôm nay cậu có nói gì cũng vô ích." Ngực Ngọc Phất phập phồng, hơi thở dồn dập.
"Chị có biết vì sao tôi không đẩy chị ra không?" Tả Đăng Phong cố gắng đẩy hàn khí vào trong người Ngọc Phất hỗ trợ cô dẹp dục niệm, nhưng Ngọc Phất lại vận linh khí ngăn cản hàn khí nhập vào cơ thể.
"Không biết." Ngọc Phất lại tay ra, nhưng không tiếp tục cởi cúc áo hắn nữa, mà làm một động tác kinh người hơn, cô muốn Tả Đăng Phong nhìn thấy quyết tâm của mình.
"Mau buông tay." Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn bàn tay đang dò xét hạ thể mình của Ngọc Phất.
"Sao cậu phải phải ủy khuất chính mình, ngươi kiên trì như vậy để làm gì, nếu cô ấy ở trên trời có linh cũng đâu có muốn nhìn thấy cậu như vậy." Ngọc Phất không buông tay, cô tinh tường cảm nhận được Tả Đăng Phong mãnh liệt phản ứng, cô không hiểu Tả Đăng Phong dựa vào cái gì mà vẫn ý chí khống chế được chính mình.
"Tôi đã kiên trì được bốn năm, thêm một năm nữa là tôi được giải thoát rồi, chị muốn tôi chết không nhắm mắt sao?" Tả Đăng Phong đã tụ đủ hàn khí, nhưng hắn không cố áp chế bản thân.
"Nếu cậu tự tử, tôi sẽ chết chung với cậu." Ngọc Phất ôm chầm lấy Tả Đăng Phong nghẹn ngào khóc rống, cô rất hối hận, hối hận vì chuyện Đằng Khi Anh Tử mà ghen, càng hối hận bị lòng ghen làm đầu óc trở nên đần độn, không nhận ra Tả Đăng Phong đã mất đi tu vi, cô không dám tưởng tượng Tả Đăng Phong mất tu vi phải vất vả thế nào để tránh né bao người tu hành đuổi bắt, không dám tưởng tượng cảnh lúc hắn bị đem đi diễu phố thị chúng nhục nhã đến chừng nào, cô chỉ biết ông trời đã cho cô một cơ hội đồng sinh cộng tử với hắn nhưng cô đã bỏ qua, loại cơ hội này từ nay về sau vĩnh viễn không còn có nữa, cô vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội chứng minh cô có thể chết vì hắn với Tả Đăng Phong.
"Chẳng lẽ chị không biết tử khí điên phong có thể tự dò ra dương thọ, nếu tôi không giết nhầm nhiều người lương thiện, hẳn là còn có thể sống tới ngày mười tháng mười sang năm." Tả Đăng Phong lắc đầu cười.
Ngọc Phất kinh hãi, vội ngẩng đầu nhìn hai hàng lông mày Tả Đăng Phong, nhìn kỹ quả nhiên phát hiện gốc lông mi Tả Đăng Phong đã bắt đầu trắng bệch, người già hẳn đi, tóc mai đã bạc. Thường người ta sẽ bạc từ râu, tới lông mu lông nách, cuối cùng mới tới lông mi, khi lông mi cũng bạc trắng, là đồng nghĩa dương thọ đã đến cuối cùng.
"Kỳ thật tôi lần này tới là muốn trợ giúp Đỗ Thu Đình lấy chị." Tả Đăng Phong giờ mới giải hàn khí, áp chế dục niệm trong người.
"Cậu đành lòng sao." Ngọc Phất rơi lệ.
"Không, vì tôi cũng thích chị." Tả Đăng Phong thản nhiên thừa nhận.
"Rốt cục cậu cũng thừa nhận." Ngọc Phất vui vẻ.
"Ừ, chuyện gì có thật tôi đều thừa nhận, nhưng tôi vẫn muốn xử lý tốt mọi chuyện, để trong lòng không còn lo lắng lúc ra đi, bây giờ xem ra khó mà làm được nữa." Tả Đăng Phong gật đầu.
"Có ba tội bất hiếu, tôi tự nguyện giúp cậu lưu lại huyết mạch cho Tả gia." Ngọc Phất kiên nghị nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong làm thế này, cô thấy đã đủ, điểm cực hạn của đàn bà yêu một người đàn ông là vì sinh con duy trì nòi giống cho người đó, Ngọc Phất chính là nghĩ như vậy, dù sau này Tả Đăng Phong có ra đi, cô vẫn có thể từ trên người con nhìn thấy bóng dáng của bố nó.
"Nhưng tôi sắp chết rồi." Tả Đăng Phong cười khổ lắc đầu.
"Tôi có thể một mình nuôi dưỡng." Ngọc Phất cài lại nút áo cho Tả Đăng Phong.
"Đừng làm tôi bận tâm thêm nữa, chị thành toàn cho tôi đi." Tả Đăng Phong nói khẽ, hắn thản nhiên thừa nhận mình thích Ngọc Phất, nhưng hắn hiểu rõ thích và yêu là khác nhau, mặc dù nếu hắn có làm điều ấy với Ngọc Phất thì sau này nếu có tái hợp, Vu Tâm Ngữ cũng không tức giận vì hắn hiểu tính tình Vu Tâm Ngự.
Ngọc Phất còn muốn nói gì đó, nhưng Tả Đăng Phong đã nhíu mày nghiêng tai, hắn nghe thấy tiếng xé gió.
"Thiết Hài tới, hướng Tây Nam cách năm dặm." Tả Đăng Phong nói, Thiết Hài dùng là khinh công lục địa phi hành thuật, rất dễ nhận ra.
Ngọc Phất lập tức vận linh khí khôi phục sắc mặt, để tránh bị Thiết Hài phát hiện dị thường.
"Đại sư, chúng tôi ở trong này." Tả Đăng Phong lăng không nhảy lên hô to với Thiết Hài.
Thiết Hài lập tức bay vút tới, nhìn thấy Ngọc Phất cũng không chút bất ngờ.
" Đạo sĩ Chính Nhất Giáo có rời đi không?" Tả Đăng Phong vội hỏi.
"Không a." Thiết Hài ngạc nhiên trả lời.
Tả Đăng Phong buột một câu chửi thề, mọi người không rời đi chứng tỏ họ chưa xác định quan hệ giữa hắn và Ngọc Phất.
"Đại sư, ông lên đỉnh núi phía bắc kia chờ tôi, tôi có mấy lời muốn nói với Ngọc Chân Nhân, ta sẽ ra nhanh thôi." Tả Đăng Phong nói với Thiết Hài.
Thiết Hài gật đầu, lăng không đi về hướng bắc.
"Tôi đi với cậu." Ngọc Phất thấy Tả Đăng Phong bảo Thiết Hài đi, liền biết hắn cũng sắp đi.
"Cái pháp thuật trú nhanh tôi đưa cho chị kỳ thật là Âm Dương Sinh Tử Quyết của Xiển Giáo, nếu chị dốc lòng tu hành, sẽ có hi vọng bạch nhật phi thăng, còn một câu khẩu quyết nữa chị hãy nhớ kỹ." Tả Đăng Phong lập tức đọc kỹ hai lần câu chân ngôn của Âm Dương Sinh Tử Quyết.
Ngọc Phất thấy vậy biết Tả Đăng Phong không cho mình đi cùng, trong lòng đau buồn, im lặng không nói.
"Đỗ Thu Đình là bạn của tôi, chị cho anh ấy ba phần mặt mũi nhé." Tả Đăng Phong nói với Ngọc Phất, hắn biết Ngọc Phất không muốn lấy Kim Châm, nhưng hắn không muốn Kim Châm khổ sở, tâm lý đàn ông rất kỳ quái, không chiếm được cũng không thấy khó chịu.
"Tôi còn muốn gặp lại cậu một lần." Ngọc Phất giơ tay lau nước mắt, cô hiểu người đàn ông trước mắt này, biết khi cô hôn hắn, hắn không đẩy cô ra là vì muốn cho cô một cái công đạo, đó đã là cực hạn hắn có thể làm được.
Tả Đăng Phong nhíu mày, rồi khẽ cười, "Mùa thu sang năm tôi sẽ cố gắng tới."
Giao diện cho điện thoại