Tàn Bào

Quyển 4: Huyền Môn thái đẩu - Chương 249: Ai chìm ai nổi




Chương 249: Ai chìm ai nổi

"Giúp tôi đào mở Chu Lăng, chính phủ các người sao lại tốt với tôi thế nhỉ? " Tả Đăng Phong cười.

"Ai bảo chúng ta quen biết lâu như vậy." Kỷ Toa lại vứt mị nhãn.

"Ngừng, tôi không yêu cầu mấy người làm chuyện này, dù các người không giúp tôi đào mở Chu Lăng, thì tự tôi cũng làm được, cô tới là để giúp chính phủ của cô thôi, sợ tôi giết lãnh đạo của cô chứ gì." Tả Đăng Phong lạnh lùng, nếu hắn không có thực lực thì đâu được đãi ngộ như hôm nay.

"Anh có thể giết chết tướng Nhất, nếu muốn giết lãnh đạo của chúng tôi thì có khó gì, nên cấp trên đương nhiên lo lắng." Kỷ Toa không tức giận, mà cười nói thật, cô biết Tả Đăng Phong tâm cao khí ngạo, quan trọng nhất là muốn ở chung với hắn, thì phải nói thật.

"Các người giúp tôi đào Chu Lăng không sợ dân chúng tức giận hay sao?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Sợ? dân chúng tính là cái gì, còn không phải do người đương quyền định đoạt hay sao, mười ba năm trước Tôn Điện Anh trộm đào Thanh Đông lăng cũng có sao đâu." Kỷ Toa cười.

"Được nha, vậy cô đi sắp xếp đi." Tả Đăng Phong gật đầu.

"Ừ, nhưng mà tôi có một điều kiện." Kỷ Toa nói.

"Cái gì?" Tả Đăng Phong cau mặt.

"Chuyện này cấp trên không biết, nhưng sau khi mở Chu Lăng, tôi muốn lấy một nửa trong đó để đi quan hệ." Kỷ Toa nói.

"Chính phủ quốc dân các người cần tiền để làm gì?" Tả Đăng Phong nhướng mày, không ngờ Kỷ Toa lại muốn bảo vật trong Chu Lăng.

"Chúng tôi đâu phải người ngoài, tôi chỉ lấy một ít thôi. Anh có biết năm đó Tôn Điện Anh làm sao thoát tội không, ông ta biếu Càn Long thất tinh bảo kiếm cho Tưởng uỷ viên, biếu Càn Khôn kiếm đưa cho bộ trưởng quân chính Hà Ứng Khâm, biếu Càn Long hướng châu đưa cho Mang cục trưởng của chúng tôi, biếu Phỉ Thúy dưa hấu cho viện phó hành chính Tống Tử Văn, biếu Dạ minh châu trong miệng Từ Hi cho Tưởng phu nhân, và rất nhiều bảo vật đưa cho Tống Ái Linh, để bà ta thổi gió bên tai ông chồng là viện trưởng hành chính Khổng Tường Hi, đây là quy tắc, anh không biết à." Kỷ Toa lắc đầu cười.

"Theo tôi biết, Hà Ứng Khâm, Tống Tử Văn, Tống Ái Linh đều là người yêu nước kháng nhật, cô đừng có giội nước bẩn lên họ chứ." Tả Đăng Phong cực kỳ rung động, Kỷ Toa là đặc vụ, cô không thể nói năng linh tinh, nhưng những người cô vừa nói đều là những người nổi tiếng yêu nước.

"Tôi chỉ nói sự thật thôi, người yêu nước thì không làm chuyện xấu hả, người kháng Nhật thì không thể nhận hối lộ hay sao! " Kỷ Toa vẫn cười.

"Ha ha ha ha ha." Tả Đăng Phong ngửa mặt lên trời cười to, cười vô cùng cuồng vọng, cười vô cùng bất đắc dĩ.

"Anh cười cái gì?" Kỷ Toa chờ Tả Đăng Phong cười xong mới hỏi.



"Tôi cười thế gian không hề có công bằng, không hề có đúng sai, ai nắm quyền thì người đó đúng, dân chúng bần dân vĩnh viễn sai, Quốc Dân đảng các người như vậy sớm muộn gì cũng sẽ mất hết tất cả, để thiên hạ rơi vào tay Bát Lộ thôi." Tả Đăng Phong cười, trước giờ dù hắn giết người, nhưng trong lòng vẫn cho rằng giết người là không đúng, bây giờ xem ra giết người hay không không quan trọng, giết ai cũng không quan trọng, quan trọng là ai giết, nếu có đủ năng lực, giết người chẳng những không phạm pháp, mà còn có thể được chính phủ quốc dân bao dung, thậm chí trợ giúp.

"Anh đừng bao giờ nhầm lẫn về Bát Lộ, anh tưởng Bát Lộ cao thượng à, họ chỉ giỏi kích động một đám người nghèo đi theo tạo phản mà thôi, 'Đánh thổ hào chia ruộng đồng' nói trắng ra bất quá là xui khiến một đám ngu dân lười biếng đi cướp tài sản của người giàu, có khác gì khẩu hiệu” Đi theo Sấm vương thì sẽ được lương” của Lý Tự Thành, lợi dụng những điều đều thế nhân không thấy rõ bằng mình để giở trò tâm lý ti tiện, anh tốt hơn tôi, nên tôi nhìn anh không vừa mắt, tôi muốn đánh anh, cướp đồ của anh." Kỷ Toa phản bác.

"Tôi mặc kệ các người ai đúng ai sai, tôi không tranh cãi với cô, cô đi sắp xếp công việc đi." Tả Đăng Phong khoát tay lắc đầu, hắn không quan tâm tới chính trị, chưa bao giờ nghĩ tới cái gì ‘Đại nghĩa đất nước’, trong mắt hắn chỉ có chuyện của bản thân mà thôi.

"Dùng danh nghĩa diễn tập phong tỏa khu vực chung quanh, cấm tất cả mọi người tới, ai đang đào vẫn tiếp tục đào, không để thêm nhiều người ngoài can dự." Kỷ Toa sơ lược kế hoạch của mình.

"Tôi vốn cũng đã đang đào lăng, các người làm vậy cũng có thêm ích lợi nào đâu." Tả Đăng Phong nhướng mày.

"Ít nhất chúng tôi không cho máy bay đại pháo đến oanh tạc anh." Kỷ Toa mỉm cười, có đôi khi muốn chiến thắng cũng đâu cần phải nghiến răng nghiến lợi.

Tả Đăng Phong dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Kỷ Toa, trong đời hắn ghét nhất là bị uy hiếp, mà trong lời nói của Kỷ Toa rõ ràng có mùi vị uy hiếp. Một hồi sau, Tả Đăng Phong xoay người đi vào phía lăng, hắn không cần phải đắc tội với chính phủ quốc dân, nếu không dù đối phương không dùng tới máy bay đại pháo, thì hắn dù có tiền cũng khó mà dùng được.

"Theo đúng kế hoạch mà làm, tôi không quay về." Kỷ Toa nói với lái xe, co chân chạy theo Tả Đăng Phong, cùng hắn sóng vai đi vào Chu Lăng.

"Sao cô không xịt nước hoa?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Rất khó ngửi." Kỷ Toa cười.

"Đàn ông ngửi thấy mùi nước hoa sẽ nghĩ tới thứ đang dùng đến nó." Tả Đăng Phong cười, hắn biết Kỷ Toa không phải cô gái tốt, nhất là khi đang mặc quân trang, quân phục là một loại phục sức đặc biệt, rất dễ kích thích máu chinh phục của đàn ông, tuy Tả Đăng Phong không định chinh phục Kỷ Toa, nhưng hắn vẫn còn máu hiếu kỳ.

"Anh nghĩ cái gì kệ anh, anh biết tôi không cần đề phòng với anh." Kỷ Toa vẫn nhìn thẳng, cô biết Tả Đăng Phong không có tà niệm với mình, nên cũng lười biện bạch.

Tả Đăng Phong không nói gì nữa, Kỷ Toa ngày càng lớn mật, cứ nói nữa kẻ xấu hổ chắc chắn sẽ là hắn.

"Sao anh đào Chu Lăng, anh định tìm cái gì?" Kỷ Toa vừa đi vừa hỏi.

"Tìm một con rồng." Tả Đăng Phong thuận miệng đáp qua loa.
"Rồng?" Kỷ Toa quay sang.

Tả Đăng Phong khoát tay áo, không muốn nói thêm, có một số việc hắn không muốn để cho quá nhiều người biết.

Hai người bước nhanh đến chỗ đào bới, mọi người nhìn thấy Kỷ Toa đến thì đều kinh ngạc, một là vì Kỷ Toa xinh đẹp bốc lửa, hai là vì cô còn quá trẻ mà lại đeo quân hàm thượng tá, làm sao trên đời lại có người như vậy?

Kỷ Toa dùng giọng điệu cấp trên bắt đầu phát biểu, ý nói công việc này đã được cấp trên phê chuẩn, chỉ là giai đoạn trước hợp tác chưa được tốt, hiện giờ bên ngoài đã có binh lính gác, sẽ không có ai tới quấy rầy nữa, họ cứ tiếp tục việc đào bới, làm việc xong tốt, cấp trên sẽ ban thưởng.

Mọi người rất hưng phấn, tuy họ không hiểu vì sao chuyện phi pháp lại đột nhiên biến thành hợp pháp, nhưng dù thế nào thì hợp pháp vẫn tốt hơn phi pháp, nên ai nấy đều hưng phấn nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong mỉm cười, "Lời tôi đã hứa vẫn giữ nguyên giá trị ", mọi người nghe thế đều vui mừng.

Lúc này đang là giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt, việc đào móc vẫn còn phải thêm một thời gian ngắn, Tả Đăng Phong vốn định đưa Kỷ Toa đi nghỉ ngơi, nhưng cảm nhận được ánh mắt khác thường sau lưng, cô nam quả nữ một chỗ một phòng thực không tốt lắm, nên dẫn Kỷ Toa vào rừng cây bên cạnh, thế nhưng ánh mắt đám quân nhân sau lưng lại càng thêm tà ác, đành phải cao giọng gọi Thập Tam đang nằm trên tường rào phơi nắng, hai người một mèo đi vào rừng cây tìm chỗ mát nghỉ ngơi.

Thập Tam nhảy lên cây, dưới cây chỉ có hắn và Kỷ Toa, không khí lại mập mờ.

"Cô từ đâu tới đây?" Tả Đăng Phong thuận miệng hỏi.

"Tôi đang chấp hành nhiệm vụ ở Hồ Nam, cấp trên biết chúng ta quen nhau, nên gọi tôi tới." Kỷ Toa nói thẳng.

"Nha." Tả Đăng Phong vốn chỉ hỏi cho có, nên không nói gì thêm.

"Sao cô đạo sĩ kia lại không đi chung với anh nữa? " Kỷ Toa hỏi.

"Đây là chuyện của tôi, không thể không biết xấu hổ làm phiền người khác." Tả Đăng Phong lắc đầu trả lời, ở Thượng Hải, Kỷ Toa nhìn thấy Ngọc Phất và Thiết Hài, nên Tả Đăng Phong hiểu ngay ‘cô đạo sĩ’ trong lời Kỷ Toa là chỉ ai.

"Giận dỗi hả?" Kỷ Toa cười.

"Không." Tả Đăng Phong không kiên nhẫn lắc đầu.

"Vậy là vì cô ấy sắp lập gia đình." Kỷ Toa lại cười.

"Lập gia đình, nghĩa là sao?" Tả Đăng Phong rất kinh ngạc.

"Anh không biết?" Kỷ Toa cũng kinh ngạc không kém.

"Biết cái gì?" Tả Đăng Phong nhíu mày.

"Cô ấy sắp lập gia đình a." Kỷ Toa nói.

"Gả cho ai, Đỗ Thu Đình?" Ngọc Phất vốn với hắn có hiểu lầm, hờn dỗi rời đi, bấm tay tính cũng đã hơn hai mươi ngày.

"Bây giờ còn chưa quyết, có thể anh ta cũng có thể một người theo đuổi khác, Trương Hoằng Chính, anh hẳn là biết Trương Hoằng Chính đúng không, thiên sư của Chính Nhất Giáo." Kỷ Toa nói.

"Anh ta theo đuổi Thôi Kim Ngọc, sao tôi không biết nhỉ?" Tả Đăng Phong rất ngạc nhiên.

"Anh ta và Đỗ Thu Đình là tình địch nhiều năm nha, tin tức của anh sao mà kém vậy." Kỷ Toa nhíu mày.

Tả Đăng Phong không trả lời, thời gian của hắn đa phần đều ở ngoài dã ngoại, ở chung với người khác có mấy khi, hắn chỉ biết Đỗ Thu Đình yêu mến Thôi Kim Ngọc, nhưng không biết Trương Hoằng Chính cũng theo đuổi Ngọc Phất, chuyện này Ngọc Phất chưa hề nói, bây giờ cẩn thận nhớ lại mới nhận ra ít điều, Trương Hoằng Chính không quản xa ngàn dặm chạy đến Giang Tô để giải tán Mao Sơn phái, làm ra lớn chuyện, rồi thái độ của Kim Châm đối với Trương Hoằng Chính khi tỉnh dậy, bất chấp tất cả chỉ cần buộc đối phương cút đi, hành động rất quá đáng, thì ra hai người vốn đã là nước lửa.

"Anh thật không biết?" Kỷ Toa thấy vẻ mặt Tả Đăng Phong chỉ có nghi hoặc mà không phẫn nộ, chứng tỏ hắn không có tư tình nam nữ với Ngọc Phất.

"Tôi mới xuất đạo đâu được bao lâu, hơn nữa tôi cũng không phải suốt ngày lưu lạc trên giang hồ." Tả Đăng Phong lắc đầu, Kim Châm không hề nhắc nhiều tới Ngọc Phất, Ngọc Phất cũng không nói, người ngoài lại càng không có khả năng hấp tấp chạy tới trước mặt hắn để bỏ một câu 'Cô gái bên cạnh anh đã có hai người theo đuổi".

"Chuyện xảy ra khi nào?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Cũng được một thời gian rồi, Trương Hoằng Chính đến Hồ Nam luôn bị Đỗ Thu Đình ngăn trở, cụ thể xảy ra chuyện gì tôi không rõ ràng lắm, tôi chỉ nghe nói, không chắc chắn đúng." Kỷ Toa nói cũng mơ hồ, tin tức của cô linh thông vì cô là đặc vụ, nhưng dù sao cô cũng không phải người trong đạo môn, tin vỉa hè thì cô có, nhưng cụ thể chính xác thế nào thì cô không thể hay.

"Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, lập gia đình cũng là chuyện tốt." Tả Đăng Phong gật đầu, Kỷ Toa không thể cung cấp thời gian cụ thể, nên hắn cũng không biết chuyện phát sinh trước hay sau khi hắn bị bắt, nếu là sau đó, Kim Châm và Ngọc Phất không tới cứu hắn được thì quả có nguyên nhân.

Kỷ Toa không nói gì nữa, Tả Đăng Phong cũng không nói, trong lòng hắn vẫn luôn xem Ngọc Phất là bằng hữu, cô nóng lòng muốn lấy chồng có lẽ có quan hệ tới việc hiểu lầm hắn, nhưng dù thế nào hắn cũng hi vọng Ngọc Phất tìm được người chồng tốt, chuyện này làm xong hắn sẽ tới Hồ Nam một chuyến, nhìn xem có thể thúc đẩy Kim Châm và Ngọc Phất hay không.

Suy nghĩ này làm Tả Đăng Phong cảm giác mình rất cao thượng, nhưng cũng đồng thời cảm thấy mình thật là cô độc.
Giao diện cho điện thoại