Chương 227: Ba két nhã lộ
Mấy tên quỷ tử ngơ ngác, không ngờ nông phu dắt lừa này biết nói lưu loát Tiếng Nhật.
"na, ni." quỷ tử bị đánh ngạc nhiên hỏi.
"Tao hỏi bọn mày thuộc trung đội nào, trưởng quan là ai, uy nghiêm thiên hoàng Nhật Bản bị bọn mày làm mất hết rồi." Tả Đăng Phong lại tát thêm một cái.
"Mày là ai?" Quỷ tử thủ lĩnh giận dữ, chúng không ngốc, đơn thuần dựa vào vài câu Tiếng Nhật không hù được họ.
"Cương Điền Quân, hồi trước người này từng đi chung với người của quân bộ đến trung đội chúng ta." Một quỷ tử thấp giọng nói với quỷ tử thủ lĩnh, Tả Đăng Phong đang tìm cách ứng đối, nghe được câu này thì nhớ ra hồi trước đi theo bọn người Đằng Khi Chính Nam đi Thiểm Tây, đã từng nghỉ chân ở nhiều quân doanh của quân Nhật ở Hà Nam, tên quỷ tử này có thể đã nhìn thấy hắn.
Tả Đăng Phong càng thêm dũng khí, tát cho tên quỷ tử thủ lĩnh thêm một cái, "Tao thuộc quân bộ trung tá Liễu Điền, đến đây chấp hành nhiệm vụ quan trọng, đám người kia thù hận chúng ta, chính là vì có loại người như mày tồn tại."
"Ha ha ha, thế hả, đưa giấy chứng nhận của mày ra." quỷ tử kia không chút hồ đồ, ngoài miệng tuy đáp ứng, nhưng vẫn muốn xác định thân phận của Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong bèn quá to ‘ba két nhã lộ’, túm lấy súng một tên bên cạnh, dương tay bắn một phát, bắn chết tên quỷ tử kia, hắn đã nhìn ra tên này là thủ lĩnh, chỉ có giết hắn mới có thể hù dọa bọn quỷ tử còn lại.
Đám quỷ tử còn lại lập tức chĩa súng vào hắn, Tả Đăng Phong lạnh lùng nhìn, đám kia thấy hắn nghiêm trang như vậy thì đều do dự, hạ súng xuống.
"Mang tao đi gặp trưởng quan, tao muốn nói chuyện với ông ấy." Tả Đăng Phong ném súng, đỡ nha hoàn xuống khỏi con lừa, đi tới chỗ xe tải.
Quỷ tử càng khiếp sợ, hai mặt nhìn nhau, tuy họ cảm giác thân phận Tả Đăng Phong khả nghi, nhưng hắn quả thực từng đi theo người của quân bộ, từng đi qua đội của họ, chứng tỏ hắn thật sự không phải người của Quốc Dân đảng hay gian tế Bát Lộ quân.
"Thập Tam, lên xe." Tả Đăng Phong hô một tiếng, Thập Tam nhảy ra, lăng không rơi xuống thùng xe tải.
Thập Tam xuất hiện làm quỷ tử càng thêm nghi hoặc, nhưng quỷ tử Hà Nam không biết Tàn Bào là ai, chần chờ nửa ngày trời mới bắt đầu lên xe, Tả Đăng Phong thấy thế biết quỷ tử thử hắn, lập tức cao giọng ra lệnh quỷ tử khiêng xác tên kia theo, quỷ tử nghe vậy thì thấy tin tưởng hắn, vì người Nhật Bản tôn trọng tinh thần võ sĩ đạo, bất kể là trên chiến trường hay là chỗ nào cũng sẽ không ném thi thể đồng bạn.
Tiểu nha hoàn đã tỉnh lại, Tả Đăng Phong vội nhỏ giọng dặn dò, để cô khỏi vì quá sợ mà làm lộ.
Xe tải bắt đầu chạy, Tả Đăng Phong rốt cuộc thở phào, đây là hiểm chiêu, hiểm lại càng hiểm, hắn phải dùng quân cờ Nhật Bản này để đưa hắn đến khu vực an toàn.
Mấy hôm trước Tả Đăng Phong bỏ ngựa, lần này bỏ luôn con lừa, lúc xe vừa chạy, Tả Đăng Phong quay đầu lại xem con lừa, thoáng nhìn thấy đỉnh núi sườn đông có một bóng người áo trắng, tuy khoảng cách xa không thấy rõ mặt, nhưng trên vai trái người kia có cái gì đó vàng vàng, nên hắn nhận ra ngay đó là Ngọc Phất.
Tả Đăng Phong thở dài, thì ra ngày đó Ngọc Phất ra vẻ như rời đi, nhưng kì thực vẫn âm thầm bảo hộ cho hắn, nhưng hắn đã mất tu vi không phát hiện ra cô, Tả Đăng Phong cực kỳ cảm động, nhưng trò vừa rồi cô cũng đã thấy, hiểu lầm sẽ càng sâu, Ngọc Phất nhất định sẽ cho là hắn có quan hệ mật thiết với người Nhật Bản.
Xe dần dần đi xa, bóng người kia đi về hướng tây nam, Ngọc Phất không đi theo hắn nữa.
Tả Đăng Phong vốn không định tới gặp trưởng quan của quỷ tử thật, vì như thế sẽ bị lộ, nên ra vẻ răn dạy đám quỷ tử trên xe, bảo họ làm như vậy là không đúng, phá hư quân kỷ, rốt cuộc cũng làm đám quỷ tử sợ hãi.
Đám quỷ tử nhìn nhau, móc thuốc mời hắn, tới lôi kéo làm quen, Tả Đăng Phong cố nhớ tập tính sinh hoạt và đặc điểm của họ, ứng đối rất phù hợp.
Đám quỷ tử này là đi vận chuyển lương thực cho ngụy quân, quỷ tử tuy sử dụng ngụy quân, nhưng không tin họ, nên chọn cách quản lý giống như Ung Chính hoàng đế đối phó đại tướng lãnh binh, mỗi quý chuyển tới một ít lương thảo và cấp dưỡng cho ngụy quân, để kiềm chế ngụy quân.
Bất kể là người Trung Quốc hay là người Nhật Bản, ai cũng sợ bị người khác méc tội mình với cấp trên, nên đám quỷ tử đề nghị Tả Đăng Phong đừng cáo trạng họ, Tả Đăng Phong ra vẻ tức giận nhưng cũng không kiên trì, giả dối cũng phải cẩn thận, không nên làm quá mức sẽ bị lộ.
Thập Tam thích nằm chỗ cao, nên Tả Đăng Phong cho nó nằm giữa đống bao tải, để khỏi bị người phát hiện.
Xe hơi chạy nhanh hơn lừa, còn có thêm năm quỷ tử bảo tiêu, làm Tả Đăng Phong an tâm không ít, nhưng hắn vẫn phải cẩn thận, từng giây từng phút bắt chước đúng tác phong của quân nhân Nhật, không thể để lộ sơ hở.
Tả Đăng Phong không thư thái, tiểu nha hoàn lại càng không, ở ngay cạnh quỷ tử làm cô rất khẩn trương, Tả Đăng Phong lại càng làm cô mơ hồ, không còn biết hắn là ai, nhưng cô biết Tả Đăng Phong sẽ không hại cô, nên luôn ngồi ngay cạnh hắn, như thế cô cũng thấy an toàn hơn.
Tim Tả Đăng Phong xóc nảy theo chiếc xe, tuy hắn không quan tâm người đời nhìn hắn làm sao, nhưng trong tâm hắn thực sự không muốn bị người ta coi là Hán gian, vì làm Hán gian chính là bôi nhọ mặt mũi tổ tông, mà bây giờ ai cũng coi hắn là Hán gian đuổi bắt hắn, làm hắn rất giận.
Ngọc Phất bỏ đi càng làm hắn đau đớn, cô cũng đã hiểu lầm hắn, coi hắn là Hán gian, mà dù không coi hắn là Hán gian thì cũng cho rằng hắn có quan hệ mập mờ với Đằng Khi Anh Tử, Ngọc Phất không biết Đằng Khi Anh Tử đã khôi phục dung mạo lúc trước, cô vẫn nghĩ rằng hắn là vì Đằng Khi Anh Tử mang khuôn mặt của Vu Tâm Ngữ nên sinh ra cảm tình, Tả Đăng Phong chỉ còn biết thở dài.
Tả Đăng Phong lại nghĩ tới vấn đề hiện tại, nếu được đạo sĩ thần bí trong mật thất chỉ điểm, hắn có thể khôi phục tu vi rất nhanh, lại có thể tiếp tục cùng Thập Tam bước tiếp, một mình đi tìm những địa chi âm còn lại, nhưng nếu người kia không chịu chỉ điểm, hắn chỉ có thể trở lại Thanh Thủy quan, Tả Đăng Phong rất lo lắng, vì đạo sĩ thần bí trong mật thất kia là cơ hội duy nhất của hắn, trừ phi được ông ta chỉ điểm, nếu không mặc dù có những biện pháp khác có thể khôi phục tu vi, nhưng không kịp thời gian, đến ngày mười tháng mười sang năm chỉ còn không tới một năm rưỡi.
Xe chạy hơn một trăm dặm thì dừng lại, lái xe quỷ tử tới báo cáo, nếu chạy xa hơn sẽ không đủ xăng dầu mà chạy, Tả Đăng Phong khó chịu vì tốn hao bao nhiêu tâm cơ mới được ngồi lên xe quân đội mà chỉ đi được một trăm dặm, nhưng hắn phải chấp nhận, bảo lái xe đến doanh trại quỷ tử gần nhất.
Tả Đăng Phong mang theo hai quỷ tử vào cứ điểm, quỷ tử trong cứ điểm thấy quân xa và quỷ tử, cho rằng Tả Đăng Phong là cấp trên cải trang ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, quỷ tử có tính đoàn kết, nên thấy Tả Đăng Phong yêu cầu, bèn tặng luôn một thùng dầu ma-dút cho xe chạy tiếp.
Đám quỷ tử vận lương lại càng tin Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong thật sự là sĩ quan Nhật nên mới được tặng dầu sảng khoái dễ dàng như thế, thầm hô may mắn đã không đắc tội trung tá Liễu Điền này.
Xe hơi chạy một giờ được hơn một trăm năm chục sáu chục dặm, đến tối thì chỉ còn cách huyện Bác Ái không đến một trăm dặm, Tả Đăng Phong quyết định xuống xe.
Tả Đăng Phong không hài lòng, đám quỷ tử này đều là lính lác, không có súng ngắn, chỉ tài xế lái xe có một khẩu súng lục đùi gà, Tả Đăng Phong muốn lấy cây súng lục kia, nên làm ra vẻ, viết cho quỷ tử một phong thư để họ trở về báo cáo, mang theo tiểu nha hoàn và Thập Tam đi về phía huyện Bác Ái, quỷ tử không ngờ Tả Đăng Phong lại viết cho họ một phong thư điều động, hơn nữa trong thư còn trắng trợn khen ngợi họ một phen, nên vui vẻ cất kỹ, Tả Đăng Phong thầm buồn cười, cái trung tá Liễu Điền này căn bản không tồn tại trên đời, đám quỷ tử này trở về chắc chắn sẽ gặp nhiều xui xẻo.
Đi hơn mười dặm, hai người đến một trấn nhỏ tên là An Dương trấn, lúc này hắn đã đi về phía nam được mấy trăm dặm, trệch lộ tuyến hướng đông rất xa, không ai ngờ hắn trong thời gian ngắn như vậy chạy được đến nơi đây, nên nơi này trên cơ bản là an toàn.
Hai người tìm một nhà trọ nghỉ chân, ăn uống một chút rồi về phòng ngủ, một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm Tả Đăng Phong mua một phòng ở trong trấn cho tiểu nha hoàn, mời một đại thẩm bản địa làm người hầu làm bạn với cô, mua một tiệm buôn bán nhỏ cho cô sống qua ngày, sắp xếp thỏa đáng xong hết mới rời đi, tiểu nha hoàn lưu luyến không rời, rưng rưng tạm biệt, cô nghĩ chuyện hồi trước được nghe xa phu kể đều là thật sự, Tàn Bào thật sự là người tốt, mặc dù không còn pháp thuật, hắn vẫn là đại anh hùng.
Tả Đăng Phong không đi đường nhỏ nữa, mà đi thẳng đường lớn, lộ trình bảy tám chục dặm không đến một ngày đã tới, mặt trời ngả về tây, Tả Đăng Phong đã nhìn thấy Tử Dương quan...
Giao diện cho điện thoại