Chương 209: Một mình xâm nhập
Đằng Khi Chính Nam chuẩn bị ba chiếc xe, hai chiếc xe con, một chiếc xe tải, bây giờ còn ở trong khu chiếm đóng của Nhật, có thể ngồi xe hơi.
Hai ninja một chiếc, anh em Đằng Khi và Tả Đăng Phong một chiếc, Đằng Khi Chính Nam ngồi hàng trên, chỗ tay lái phụ, hắn, Đằng Khi Anh Tử và Thập Tam ngồi hàng sau.
Đằng Khi Chính Nam ngồi ở hàng trước là một hành động thông minh, vừa tránh khỏi xấu hổ vừa đảm bảo bản thân an toàn, hắn biết Tả Đăng Phong sẽ không ra tay sau lưng, hơn nữa để Đằng Khi Anh Tử ngồi cạnh Tả Đăng Phong cũng có tác dụng giảm bớt không khí đối địch.
Tả Đăng Phong im lặng suy nghĩ, chuyến đi lúc nào cũng phải căng óc ra đấu với nhau thì chứ, cái đáng chết là Đằng Khi Chính Nam lại còn chọn một mục tiêu cực kỳ khó giải quyết là Chu Lăng. Lăng mộ Chu Triều ít có cơ quan, vì người thời đó ngu muội vụng về, không am hiểu kỳ binh diệu kế, nhưng hoàng lăng của Chu Văn Vương và Chu Vũ vương tuyệt đối có cơ quan, vì họ thuộc dòng dõi hoàng đế Chu Triều, lăng tẩm của họ nhất định là do Khương Tử Nha xếp đặt, đi vào hoàng lăng chẳng khác gì đánh nhau với Khương Tử Nha, không phải so đấu trận pháp, mà là so đấu trí tuệ.
Trên đường không ai nói chuyện, tám giờ tối, đến cảnh nội Hà Nam, Đằng Khi Chính Nam lựa chọn lộ tuyến an toàn, tất cả đều nằm trong khu chiếm đóng của Nhật.
Mọi người vào doanh trại quân đội của quỷ tử ở Hà Nam nghỉ ngơi, Tả Đăng Phong không ngủ trong quân doanh, mà ra nhà trọ bên ngoài, sáng sớm lại quay lại quân doanh, cùng nhau lên đường.
Đi liên tục ba ngày, đến biên giới Hà Nam mọi người mới bỏ xe hơi, đổi thành xe ngựa, ngụy trang thành tiểu thương buôn lương thực vào cảnh nội Thiểm Tây.
Bọn người Đằng Khi Chính Nam ngồi chiếc xe sau, Tả Đăng Phong và Đằng Khi Anh Tử đi trước mở đường, trong đội ngũ chỉ có hắn và em gái nói tiếng Trung Quốc trôi chảy.
"Chúng tôi nhất định sẽ tặng con dê kia cho anh, anh không phải lo." Đằng Khi Anh Tử nói bằng tiếng Trung, để quỷ tử đánh xe không nghe được nội dung họ nói chuyện.
"Đưa hai cái sừng cho tôi là được rồi." Tả Đăng Phong bình thản, Đằng Khi Anh Tử nói những lời là để hắn yên tâm cùng họ hợp tác, không phải đứng ở góc độ tình cảm cá nhân, nên Tả Đăng Phong cũng thoải mái nói dối cô.
Đằng Khi Anh Tử gật đầu, không nói gì nữa, mấy ngày nay hai người hoàn toàn không hề nói chuyện với nhau.
"Sao các người đổi ý, chạy tới đây? " Tả Đăng Phong hỏi.
"Anh trai tôi quen thuộc lịch sử Trung Quốc, biết ở Trung Quốc vua là hóa thân của rồng, nên đến chỗ trước. " Đằng Khi Anh Tử nghĩ nghĩ trả lời.
"Anh trai cô rất thông minh, tôi nghỉ trong hai hoàng lăng sẽ có một cái giấu con dương chúc thổ long các người muốn tìm, nhưng các người cứ như vậy mà tới thì rất nguy hiểm, Quan Trung nằm ngay giữa vùng tranh chấp, hiện tại do Quốc Dân đảng khống chế, quân đội rất nhiều." Tả Đăng Phong gật đầu, Hàm Dương là nơi từng được nhiều hoàng đế chọn làm chỗ định đô, Tần Thủy Hoàng cũng là một trong số đó, nơi ở của hoàng đế đương nhiên là có long khí tẩm bổ.
"Chúng ta có thể chia nhau ra." Đằng Khi Anh Tử nhìn Tả Đăng Phong.
"Đừng tưởng các người lợi hại, một mình xâm nhập rất nguy hiểm." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Không phải còn có anh sao." Đằng Khi Anh Tử cười cười.
"Cô tưởng tôi là vô địch thiên hạ à?" Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi lại.
“Ừ." Đằng Khi Anh Tử cười.
"Đừng nói tôi không phải vô địch thiên hạ, dù có là phải, tôi cũng chỉ cứu cô, tuyệt đối không cứu họ." Tả Đăng Phong nói lời nói thật, nên hắn cười rất chân thành.
"Đáng giận." Đằng Khi Anh Tử nhắm mắt.
Đến địa giới Thiểm Tây, tốc độ mọi người rất chậm, mỗi ngày chỉ khoảng hai trăm lí, vận khí quỷ tử không tệ, đặc sản thịt dê ăn với bánh bao của Thiểm Tây và mì đều hợp khẩu vị của bọn họ, người Nhật Bản thích ăn mì sợi.
Nhìn quỷ tử vui vẻ ăn uống đồ ăn Trung Quốc, Tả Đăng Phong rất bực mình, đây là đồ ăn của người Trung Quốc, bọn cường đạo dựa vào cái gì đòi ăn?, nhưng hắn kềm chế được, sản vật vàng bạc châu báu, than đá của Trung Quốc hiện giờ đang bị quỷ tử không ngừng dùng thuyền lớn chở hết sang Nhật Bản, so với những thứ đó, mấy món ăn đã là cái gì.
Một vòng ngày đi đêm nghỉ, bảy ngày sau, mọi người đến Chu Lăng Đông Bắc Hàm Dương.
Chu Lăng, nghĩa cũng như tên, chính là hoàng lăng của Chu Triều, đã từng được chính phủ quốc dân tu sửa, ngoài có gắn thêm cửa, hai bên lối vào có tượng đá, tượng đá không phải của thời Chu Triều vốn có, mà là sau người ta hiến tế, lối vào rộng chừng ba trượng, trải gạch màu xám, khe gạch mọc cỏ dại, nên có vẻ hoang vu, phía bắc lối vào có hai đống đất tròn, cao không quá ba mươi trượng, hai lăng nam bắc cách nhau hơn ba mươi trượng, chiếm diện tích mấy dặm, phía tây Chu Lăng có rất nhiều cây bách cổ thụ, cũng không phải được trồng từ thời Chu Triều, trừ những thứ đó, xung quanh Chu Lăng đều là đất hoang, không núi cao chiếu rọi, không nước biếc quấn gối, không chút nào khí phách bàng nhiên hoàng lăng thường có, mà lại có vẻ khô quắt hoang tàn, giống như bị tuế nguyệt cướp mất tuổi xuân, như cá khô bị mặt trời chưng cạn hơi nước, gầy trơ cả xương, không khí trầm lặng.
Chu Lăng không có người bảo vệ, ai cũng vào được, lăng mộ cách thành nội Hàm Dương không tới mười dặm, khu lăng mộ có rác bỏ lung tung cho thấy từng có người tới đây chơi, bốn phía lăng mộ không có gì che chắn, mơ hồ có thể nhìn thấy con đường phía xa, Tả Đăng Phong không thể nghĩ ra một lăng mộ đã trải qua hơn ba nghìn năm tuế nguyệt tiêu điều thế thì còn có thể lưu lại được cái gì.
Bọn Đằng Khi ngồi dưới mấy cây bách mé tây lăng nghỉ chân, cây bách ở đây vừa to, vừa xum xuê tươi tốt, là một chỗ ẩn thân cực tốt.
"Tả tiên sinh, anh bảo ra tay chỗ nào trước? " Đằng Khi Chính Nam hỏi ngay.
"Mày nói thử xem." Tả Đăng Phong cười lạnh hỏi lại.
"Tương truyền nam diện Chu Văn Vương lăng mộ, phía bắc diện Chu Vũ vương lăng mộ, tôi nghĩ đào ngôi mộ phía nam trước." Đằng Khi Chính Nam nghĩ nghĩ rồi đáp.
"Đi, đào đi." Tả Đăng Phong gật đầu, Đằng Khi Chính Nam chọn lăng phía vì Chu Văn Vương đang trên đường phạt Trụ thì mất, Chu Vũ Vương thống nhất Trung Quốc rồi đăng cơ, trong lịch sử Trung Quốc hoàng đế đều được xưng là Chân Long Thiên Tử, nếu đã là con của rồng, thì con rồng trong mười hai địa chi phải có bên trong lăng mộ Chu Văn Vương, nhưng đây chỉ là suy nghĩ của Đằng Khi Chính Nam, Tả Đăng Phong không nghĩ như vậy, hắn không cảm nhận được khí phách cần phải có của hoàng lăng ở nơi đây, cổ ngữ có nói 'Hổ chết vẫn còn uy', nếu thực là hoàng lăng, dù có sa sút vẫn phải còn khí phách.
Đằng Khi Chính Nam biết Tả Đăng Phong có bản năng đối địch với hắn, nên dẫn mười hai quỷ tử và hai ninja đi, rõ ràng là muốn đào móc suốt đêm.
Chỉ còn Tả Đăng Phong và Đằng Khi Anh Tử.
"Cô không qua nhìn xem?" Tả Đăng Phong nói với Đằng Khi Anh Tử.
"Tôi không hiểu mấy chuyện này, đi qua cũng chẳng giúp được gì." Đằng Khi Anh Tử lắc đầu.
Tả Đăng Phong cười cười, người Nhật Bản là địch nhân của hắn, hắn sẽ không giúp người Nhật Bản, hắn đi theo chỉ để tìm cơ hội giết sạch họ mà thôi, nhưng hắn không thể liều lĩnh ra tay, tên ninja áo trắng kia rất khó đối phó, Đằng Khi Chính Nam lại có bao tay Thuần Dương có thể khắc chế Huyền Âm chân khí của hắn, Tam Xuyên Tố cũng không phải ngồi không, Đằng Khi Anh Tử bản thân cũng là ninja, Tả Đăng Phong biết một mình khó đấu bốn người, huống hồ còn cộng thêm mười hai quỷ tử đeo súng, hắn phải chờ vào lăng mộ rồi mới ra tay.
"Anh nghĩ trong có địa chi nào? " Đằng Khi Anh Tử hỏi.
"Cô muốn nghe lời nói thật?" Tả Đăng Phong nhướng mi.
Đằng Khi Anh Tử gật đầu.
"Trong ( (lễ ký) ) có câu 'Chuẩn bị tốt thì đạt, không tốt thì hỏng’, ý nó rất rõ ràng, các ngườichuẩn bị không đầy đủ, chuyến nhất định tay không mà về." Tả Đăng Phong cười.
"Mời nói." Đằng Khi Anh Tử biết Tả Đăng Phong chưa nói hết ý.
"Tôi không nói, vì tôi nói cái gì các người cũng sẽ không tin, nhưng theo tôi thấy, các người phạm sai lầm nhiều lắm." Chu Triều lăng mộ có ba cái không, một không xây mộ phần, hai không lấp mồ mả, ba không trồng cây, mộ phần nổi lân, chứng tỏ hai lăng mộ không phải lăng mộ của Chu Văn Vương và Chu Vũ vương, nhưng Tả Đăng Phong cũng bối rối, vì trên bản đồ của Đằng Khi Chính Nam xác thực có hai cái đánh dấu ở khu vực này, nên phải đợi quỷ tử đào lên mới biết.
"Anh cứ nói cho tôi biết, tôi tin tưởng anh. " Đằng Khi Anh Tử nài nỉ.
"Vậy được, tôi phân tích cho cô nghe những chỗ các người sai, thứ nhất, các người đã từng tới phần mộ của Lai Vương, thấy nó đơn giản, không cơ quan bảo vệ, nhưng các người đừng nên vì vậy mà cho rằng lăng mộ cổ đại của Trung Quốc đều giống như vậy, cổ đại xem cái chết là một sự tái sinh, trong lăng mộ rất có thể có cơ quan, các người đã chuẩn bị đối mặt với cơ quan chưa? thứ hai, lăng mộ cổ đại đều có cửa vào, nếu không tìm thấy cửa không thể đi vào, các người không biết cửa vào ở đâu đã đào bới lung tung, nếu lỡ đào không đúng lối vào, mấy quả lựu đạn kia không thể nào mở nổi lối đi, thứ ba, đất các người đào ra để ở đâu, đây không phải nơi hoang sơn dã lĩnh, nếu có người phát hiện báo cho Quốc Dân đảng, các người chờ quân đội tới xử tử đi, thứ tư, dù dưới mặt đất thật sự có rồng, các người làm sao chở được nó về? ở đây cách Côn Luân sơn và Chung Nam sơn rất gần, bảy phần mười người tu đạo của Trung Quốc đều tụ tập ở hai nơi này, nếu có người trong Đạo Môn phát hiện các người làm chuyện này, với công phu mèo quào của mấy người các người chỉ sợ ngay cả chạy trốn đều trốn không thoát." Tả Đăng Phong chìa từng ngón tay.
"Anh đánh giá thấp võ sĩ Nhật Bản chúng tôi quá." Đằng Khi Anh Tử rất không vui, Tả Đăng Phong nói chuyện giọng điệu rất khinh miệt, làm cô khó chịu.
"Tuy tôi ghét các người, nhưng tôi rất bội phục đức tính đoàn kết và dũng khí các người, đó là cái người Trung Quốc chúng tôi thiếu thốn, nhưng đầu óc của các người thì có vấn đề, nếu so với người Trung Quốc, các người rất ngu xuẩn, thật sự sẽ đến một ngày các chết mà cũng không biết mình chết như thế nào." Tả Đăng Phong cười nhạt.
"Anh nên giúp đỡ chúng tôi, nếu chúng tôi gặp phải chuyện ngoài ý muốn, anh sẽ mãi mãi không bao giờ có được cái anh cần. " Đằng Khi Anh Tử tức giận.
"Yên tâm đi, tôi nhất định hết sức." Tả Đăng Phong nhún vai, từ lúc tới đây hắn luôn có cảm giác xấu, cảm thấy nơi quá nhiều tử khí...
Giao diện cho điện thoại