Tàn Bào

Quyển 3: Thái tử Thập Tam - Chương 206: Du tẩu vô thường




Chương 206: Du tẩu vô thường

Chỗ Tả Đăng Phong cách điểm chiến đấu hơn nửa dặm, hắn sợ viên ngói bay không tới, nên dùng toàn lực, nhưng kết quả lại làm hắn phải tặc lưỡi.

Mái ngói bay đến đúng nơi, nhưng cự ly quá xa, nên không chính xác, hắn vốn muốn đánh vào bình bát, kết quả lại đập trúng hòa thượng, hơn nữa lại đập ngay vào đầu, làm hòa thượng đổ máu, hòa thượng kêu một tiếng, ngã nhà xuống đất không nhúc nhích.

Nữ quỷ vội bỏ chạy về hướng tây bắc.

Tả Đăng Phong đợi nữ quỷ rời đi mới chạy tới, kiểm tra hơi thở của hòa thượng, mới biết mình đã giết chết hòa thượng.

Thập Tam theo sau, nhìn hòa thượng, rồi nhìn Tả Đăng Phong, nó phân biệt được người chết và người sống, biết Tả Đăng Phong đã lỡ tay giết mất người không nên giết.

"Nhìn cái gì? Đi mau." Tả Đăng Phong vội lôi Thập Tam đuổi theo nữ quỷ.

Tả Đăng Phong tuy giết chóc theo tâm trạng, nhưng chủ yếu đều là giết kẻ xấu, dù không phải xấu thì cũng không thể xem là người tốt, hắn chưa bao giờ giết người tốt, nên trong lòng hắn rất áy náy, chăm chú bám theo nữ quỷ.

Thành Tế Nam có người ở, chỗ có người ở thì có gà, có gà mái thì có gà trống, gà trống vào sáng sớm đều gáy sáng, phương đông đã hừng, gà gáy báo sáng, nữ quỷ vội vàng tăng tốc độ.

Tả Đăng Phong đã sẵn sàng đi theo nữ quỷ vào vùng hoang sơn dã lĩnh, nhưng không ngờ nó lại bay vào một thôn xóm ngoại ô đông đúc, chui vào một căn nhà ở đầu thôn. Tả Đăng Phong bám theo, nhận ra trong có một gia đình, cả nhà đã rời giường, một ông lão và một thanh niên ở trong sân chuẩn bị nông cụ, một người phụ nữ đang nấu cơm.

"Anh là ai?" Người thanh niên ngạc nhiên hỏi.

Tả Đăng Phong nhìn bốn phía tìm nữ quỷ, nữ quỷ chui vào sân nhỏ thì âm khí biến mất, chứng tỏ nó đã nhập vào thân người, nhưng ba người đều đang làm việc, không có khả năng bị nhập.

"Trong nhà còn ai nữa không?" Tả Đăng Phong hỏi người thanh niên, người nhìn thật thà phúc hậu, giống một người thành thật.

"Cậu đến nhà chúng tôi làm gì?" Ông cụ hỏi.

"Tôi hỏi trong nhà các người còn ai khác không? " Tả Đăng Phong vẻ mặt hung dữ, hất ông cụ và thanh niên ra ngoài sân, dưới loại tình huống này, phải trấn trụ họ, nếu không sẽ rất mất thời gian tốn nước miếng.

"Chúng tôi đều là dân quèn an phận thủ thường, trong nhà không có tiền." Người thanh niên chắn phía trước ông cụ, chắc là hai cha con.

Tả Đăng Phong đi thẳng vào trong nhà, cô gái nấu cơm mặt đầy tro bếp đen nhẻm, đây là cách đối phó với quỷ tử Nhật Bản, tự biến mình thành người xấu.

Tả Đăng Phong cau mặt, thật là quá tự tin đi, tuổi đã lớn như vậy rồi, bôi hay không bôi có gì khác nhau.



Lúc Tả Đăng Phong vào nhà, hai cha con kia đã chạy ra mở cửa lớn, lúc bên ngoài đã có người đi lại, mở cửa ra làm họ cảm giác an toàn hơn, vốn Tả Đăng Phong không định làm thương tổn ai, nếu không có mang người cả thôn tới cũng không cản được hắn.

Nhà có tổng cộng bốn phòng, chỗ nấu cơm ở chính phòng, phía đông có hai gian phòng, phía tây có một phòng, phòng nào cũng có tiếng hít thở, Tả Đăng Phong đi vào phòng phía đông, thấy trên giường có một đứa bé, là con trai, nữ quỷ không thể nhập vào người bé trai được.

Tả Đăng Phong đi ra, thấy ba người đang tụ lại giữa sân, hai cha con cầm xẻng, đầy lo sợ nhìn hắn, Thập Tam ngồi trước cửa phòng phía tây.

"Tôi không muốn làm các người bị thương, trong phòng ai ở? " Tả Đăng Phong xác định nữ quỷ chắc chắn đã nhập vào người trong phòng tây này.

"Mẹ tôi." Người tuổi trẻ trả lời ngay.

Tả Đăng Phong bật cười, thầm nghĩ "Mẹ cậu thật sao?"

"Sao mẹ cậu còn chưa rời giường?" Tả Đăng Phong ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, sát bên bếp lò.

"Cậu tìm bà nhà tôi để làm gì? " Ông già buông xẻng hỏi, ông đã nhìn ra Tả Đăng Phong sẽ không làm gì họ.

"Vợ ông gần đây có gì kỳ lạ không? " Tả Đăng Phong hỏi, trời đã sáng, quỷ chạy không được, nên hắn không vội ra tay.

"Mẹ tôi đi âm. " Người tuổi trẻ không chút nghĩ ngợi.

Tả Đăng Phong hiểu ngay, ‘đi âm’ nghĩa là đến chốn vô thường, là người trên dương thế lại đi giúp cõi âm làm việc, xưa nay nổi tiếng nhất là Ngụy Chinh của Đường triều và Bao Chửng của Tống Triều, tương truyền bình thường hai người là đại thần của triều đình, nhưng nếu cõi âm có án kiện khó quyết, đến đêm sẽ mời hồn phách của bọn xuống đó thẩm án.

Đi vô thường làm việc không được lưu vào chính sử, nhưng trong ( (duyệt ẩn thảo đường bút ký) ) của Kỷ Hiểu Lam từng ghi lại, Kỷ Hiểu Lam có bản tính học tập nghiêm túc, không bao giờ viết bậy bạ, dùng tà thuyết mê hoặc người khác, nên việc có thể có thực.

"Gọi mẹ cậu tới đây, tôi có lời muốn hỏi." Tả Đăng Phong rút mấy đồng đại dương bỏ lên kệ bếp, hắn vốn định cho nhiều hơn, nhưng hết tiền rồi.

"Là anh đã cứu tôi đúng không?" Tả Đăng Phong vừa dứt lời, tây phòng đã vang lên tiếng nói già nua.

"Ừ, là tôi đánh ngã hòa thượng." Tả Đăng Phong đáp, hắn không nói đánh chết, chỉ nói đánh ngã.

"Mọi người đi sang phòng phía đông đi, tôi có việc muốn nói với ân nhân. " Tiếng nói tiếp tục vọng ra.
Gia đình hẳn là phụ nữ làm chủ, ba người lập tức đi vào phòng phía đông, Tả Đăng Phong đứng dậy, đẩy cửa bước vào tây phòng.

Căn phòng rất bình thường, có một cái tủ dựa vào tường, một cái giường gạch, v. v.., một người phụ nữ hơn năm mươi ngồi trên giường nghiêng người búi tóc, nền nhà rất ẩm ướt, Thập Tam không vào, mà bắt chước Tả Đăng Phong, ngồi lên ghế đẩu sưởi ấm.

Người phụ nữ rất bình thường, không béo không gầy, mặc nông phục thông thường, nếu không nhìn thấy chuyện kia, Tả Đăng Phong không thể nào nghĩ bà ta chính là nữ quỷ.

Người phụ nữ có vẻ xấu hổ, giống như đi vụng trộm yêu đương bị bắt quả tang vậy.

"Bà có thể đi vô thường?" Tả Đăng Phong hỏi, phòng chỉ có một mình bà ở, trong phòng ngập mùi vệ sinh của phụ nữ, rất khó ngửi.

“Phải." Bà già đáp ngay.

Tả Đăng Phong vui vẻ, người có đi vô thường rất hiếm thấy, có thể gặp không thể tìm, loại người có thể chất khác hẳn với người thường, có thể bổ sung âm dương, nhưng bà lão chắc chắn không bằng được Ngụy Chinh Bao Chửng, nhiều nhất chỉ là giúp cõi âm chạy người chạy việc mà thôi.

"Bà tới cõi âm rồi? " Tả Đăng Phong hỏi lại.

"Phải." Bà già gật đầu trả lời.

"Nó như thế nào?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Cõi âm có quy củ của cõi âm, tôi không nói được, mong cậu đừng trách." Bà già lộ vẻ cầu xin.

"Bà có biết tôi là người thế nào hay không?" Tả Đăng Phong nhướng mày.

"Tôi không dám đắc tội cậu, nhưng tôi thật sự không thể nói, tôi không dám nói, nếu nói tôi phải chết." Bà già bật khóc.

"Được rồi, tôi không hỏi, bà xuống cõi âm, giúp tôi tìm người, cô ấy tên là Vu Tâm Ngữ, phái nữ, người huyện Văn Đăng, mất ngày mười tháng mười ba năm trước." Tả Đăng Phong nói.

"Được, lần sau tôi đi nhất định sẽ hỏi giúp cậu." bà già do dự rồi gật đầu.

"Lần sau? tại sao phải đợi tới lần sau?" Tả Đăng Phong bất mãn.

"Thường tôi không được vào cõi âm, chỉ khi có chuyện gì đó tôi mới có xuống được." bà già vội vàng giải thích.

"Là sao?" Tả Đăng Phong cau mày.

"Tức là họ không tiện làm, cần tới tôi, thì tôi mới xuống dưới được." Bà già không dám đắc tội Tả Đăng Phong.

"Chuyện gì họ không tiện làm?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Nếu có người chết đi, hồn phách tới giờ là phải đi, nhưng nếu bên cạnh người đó có người làm quan chức, thì họ không thể tới dẫn người, trên người của tôi có dương khí, không sợ những người kia, nên họ bảo tôi tới dẫn người chết đi." Bà già nói rặt giọng thổ ngữ Tế Nam, giọng mũi rất nặng.

"Hồn bà có thể rời khỏi cơ thể, sao không xuống đó được? " Tả Đăng Phong vẫn gò ép.

"Hồn tôi chỉ hoạt động được ở dương gian, có chuyện mới có thể đi xuống." Bà già vội vàng giải thích, hồn phách của bà sau khi ly thể tuy rất lợi hại, nhưng trong mắt người tu đạo độ qua Thiên kiếp thì không đáng một xu, bà biết Tả Đăng Phong muốn giết bà dễ như giết gà, hơn nữa việc bà vừa làm cũng hơi ám muội.

"Sao bà lại ra ngoài dụ dỗ đàn ông? " Tả Đăng Phong nói rất nhỏ.

"Ta... Tôi muốn, nhưng tôi không hại chết người." Bà già xấu hổ và cảm kích, bà biết Tả Đăng Phong hạ giọng chính là để giữ mặt mũi cho bà.

"Sao bà phải giữ lại thứ kia của đàn ông? " Tả Đăng Phong lại hỏi, có đàn ông già mà không đứng đắn, thì cũng có phụ nữ già mà không đứng đắn, bà già đã có tuổi, có muốn cũng không ai thèm, nên lấy việc công làm việc tư, thỏa mãn cơn ghiền cũng chẳng có gì đáng trách.

"Tôi… chỉ là tôi cảm thấy thứ đó làm tôi có cảm giác được trẻ lại." Bà già nói nhỏ như muỗi kêu.

"Không phải bà làm một lần, chắc chắn bà đã làm rất nhiều lần, nếu không hòa thượng kia đã không đến bắt bà." Tả Đăng Phong hừ lạnh, hắn những tưởng có phương pháp làm nữ quỷ ngưng tụ thật thể, thì ra là công cốc.

Bà già hổ thẹn, cúi đầu không nói.

"Ban ngày bà có thể đi vô thường không?" Tả Đăng Phong đưa tay nhìn đồng hồ, vốn đã hẹn Đằng Khi Chính Nam hôm nay xuất phát, nhưng bây giờ lại muốn làm việc khác.

"Có thể, nhưng không có việc tôi không thể đi xuống." Bà già thấy Tả Đăng Phong chuyển chủ đề, lập tức thở phào.

"Chuyện bà không cần lo, tôi sẽ giúp bà xuống dưới." Tả Đăng Phong lành lạnh, hắn giết người nhiều lắm, giết thêm một người cũng không sao.


Giao diện cho điện thoại