Tàn Bào

Quyển 3: Thái tử Thập Tam - Chương 178: Đồng tòa thần bí




Chương 178: Đồng tòa thần bí

Đó là một người đàn ông không mảnh vải che thân đang đứng ngay giữa nhà, cả người đen kịt, cả con mắt móng tay cũng vậy, ông ta đang trong tư thế phòng thủ, mặt hướng ra cửa, tay phải cầm một thanh kiếm đồng xanh đã bị gỉ loang lổ, trong góc nhà có một người phụ nữ và hai đứa trẻ, đều không có quần áo, màu da đồng dạng đen kịt.

Quần áo của họ đã rã nát, nhưng thân thể không hư thối, không khô quắt, chỉ biến thành màu đen, tóc vấn trên đầu, trâm cài bằng đồng và đá không mục, tóc không quá dài, chứng tỏ chức năng sinh lý của cơ thể đã đình trệ.

"Chết hết rồi!" Tả Đăng Phong bực bội, buột miệng chửi thề, bốn người tuy thân thể không hư thối, nhưng không có hơi thở, rõ ràng đã chết nhiều năm.

"Thi thể vẫn còn đầy đủ, tứ chi biến thành màu đen, là trúng độc." Ngọc Phất bước vào theo.

"Dựa vào đâu chắc chắn?" Tả Đăng Phong hỏi, Ngọc Phất không chạm vào thi thể, không kiểm nghiệm, nên Tả Đăng Phong nghĩ cô đang đoán bừa.

"Kịch độc chẳng những có thể giết người, còn có thể giết chết vi khuẩn trên người, nên người bị trúng kịch độc khi chết, cơ thể vẫn còn nguyên vẹn, nhưng biến thành màu đen." Ngọc Phất vô cùng khẳng định.

"Cửa phòng đóng chặt, độc từ đâu ra?"

"Lan theo không khí, trên người họ có mùi tanh, chứng tỏ bị độc vật có độc tính độc chết, nếu chết vì những loại độc khác, thi thể không có mùi tanh." Ngọc Phất đáp.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Tả Đăng Phong lầm bầm, hắn đang tự hỏi mình, chứ không phải hỏi Ngọc Phất.

" Tử thi có thể di động hay không?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Phải thử mới biết." Ngọc Phất rút một lá bùa vàng, áp vào ấn đường tử thi, mặt hơi biến sắc.

"Nếu trong thi thể có âm khí, khi bị kích thích, có thể hoạt động." Ngọc Phất nghiêm mặt, "Lá bùa và tử thi là một dương một âm, nguyên lý dán phù cũng giống như dùng nam châm khác cực hút nhau, bùa dính vào trán chứng tỏ trong cơ thể có âm khí tồn tại, nhưng chúng ta không hề cảm nhận được âm khí, chứng tỏ những tử thi này đã bị người ta thi pháp."

Tả Đăng Phong vung linh khí đánh vào xác người nam, tử thi kia bị hất ngược ra sau, đập vào vách tường, ngã xuống đất.



Tả Đăng Phong nhíu mày, những thi thể này cứng rắn hơn hắn nghĩ, nếu chúng tỉnh lại, nhất định rất khó giết chết.

"Đi ra ngoài trước." Tả Đăng Phong nói với Ngọc Phất, tình hình quỷ dị trong nhà làm hắn cảm thấy sự tình rất phức tạp.

Ngọc Phất xoay người đi ra ngoài, Thập Tam đi vòng quanh thi thể, ngửi ngửi, rồi theo ra.

Ra khỏi nhà, Tả Đăng Phong trầm ngâm suy nghĩ, rõ ràng người nơi này là bị động vật nào đó độc chết, nếu đơn thuần như thế sự tình cũng không đến nỗi, nhưng vấn đề là trong cơ thể người bị độc chết vẫn còn âm khí, chứng tỏ có người tu đạo làm pháp thuật cùng lúc động vật độc chết họ.

"Trước mắt có ba vấn đề, thứ nhất, độc vật đó là con gì, có phải là độc vật do địa chi diễn sinh ra hay không? thứ hai, nếu là độc vật do địa chi diễn sinh, sao nó lại độc chết người? thứ ba, cũng là cái quan trọng nhất, người làm phép rốt cuộc là ai?" Tả Đăng Phong nói, có câu ‘một người kế ngắn, hai người kế dài’, Ngọc Phất không phải người ngu xuẩn, nên Tả Đăng Phong muốn nghe ý kiến của cô.

"Rất có thể chính là độc vật do địa chi diễn sinh ra, vì độc tính của chúng rất quái dị, độc trên những thi thể kia tôi chưa bao giờ nhìn thấy. " Ngọc Phất trả lời câu hỏi thứ nhất.

Tả Đăng Phong gật đầu, Ngọc Phất nói rất có đạo lý, trong vòng trăm dặm quanh thành cổ không có động vật tồn tại, chứng tỏ độc tính của con độc vật này rất mạnh, quan trọng nhất chính là nếu muốn phát tán độc vào trong không khí, thì độc vật đó phải chút tu vi.

" Còn tại sao phải sát hại cư dân, tôi cho rằng có lẽ nó nghĩ địa chi bị uy hiếp, nó phải bảo vệ địa chi." Ngọc Phất nói tiếp.

Tả Đăng Phong lại gật đầu.

"Người tu đạo kia là ai là tôi thật sự nghĩ không ra, nhưng tôi có thể khẳng định một điểm, là tu vi của người này cao hơn chúng ta nhiều, ít nhất phải gấp chúng ta mấy lần. " Ngọc Phất lắc đầu.

"Sao lại nói thế?"

"Trong thi thể có âm khí, chứng tỏ hồn phách của họ bị phong ấn trong cơ thể, trong thành nhiều cư dân như vậy, người này có thể ngay lúc họ chết ra tay phong ấn toàn bộ hồn phách lại trong thi thể, hơn nữa phong một lần chính là ba ngàn năm, có thể thấy tu vi tinh thâm đến mức nào, nếu dốc hết sức tôi chỉ có thể phong ấn hồn phách hai mươi người trong vài canh giờ, cậu tính thử đi, có phải tu vi người ta gấp chúng ta cả trăm ngàn lần không? " Ngọc Phất càng nói càng nghiêm trọng.
"Chỉ có thể là Khương Tử Nha." Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ.

"Nhưng tại sao Khương Tử Nha lại phải phong ấn hồn phách người ta, rõ ràng không phải xuất phát từ thiện ý." Ngọc Phất lắc đầu.

"Nhất định có nguyên nhân khác." Tả Đăng Phong lắc đầu, Bộc Quốc là chư hầu của Chu Triều, là một trong các khai quốc công thần, thân là quốc sư Chu Triều Khương Tử Nha có lẽ muốn làm họ suy yếu thực lực, nhưng hắn không thể ra tay độc như vậy, huống hồ Khương Tử Nha không có khả năng chỉ huy độc vật nguyên bản thuộc về Bộc Quốc.

"Nguyên nhân gì?" Ngọc Phất hỏi xong liền hối hận, câu hỏi này rất không thông minh, làm sao Tả Đăng Phong biết được nguyên nhân trong đó.

"Không biết, chị tới ngôi nhà lớn nhất chờ tôi, tôi quay lại lấy lựu đạn tới nổ tung cái cửa đó." Tả Đăng Phong lắc đầu, quay người lướt đi, nhà của dân thường không thể cho nhiều manh mối, manh mối có giá trị nhất nhất định giấu bên trong tòa nhà lớn nhất.

Một lát sau, Tả Đăng Phong cõng thùng gỗ từ tường thành trở lại, chất mười quả lựu đạn ngay cửa, chặn một phiến đá bên ngoài, mục đích là để uy lực vụ nổ không bị tán lãng ra ngoài, mà tập trung hất vào trong cửa.

Ngọc Phất và Thập Tam chạy ra rất xa né tránh, Tả Đăng Phong kéo chốt nổ rồi chạy vội đi, tiếng nổ vang lên cực mạnh, nổ xong hai người tới xem, thấy cánh cửa đã bị nổ lủng một lỗ.

Lỗ thủng chỉ khoảng ba thước vuông, hai người dậm trên đá vụn đi vào, trong này quả là nhà nghị sự, của Bộc Quốc, hai bên có rất nhiều vệ binh cầm binh khí, ở giữa có hơn mười người, trẻ có già có, toàn bộ đều là nam nhân, nằm trên đất với tư thế kỳ quái, có lẽ họ vốn đang ngồi trên ghế, ghế bị nát ra tan mất nên họ bị ngã xuống.

"Hèn gì chúng ta đẩy hoài không mở." Tả Đăng Phong còn đang nhìn quanh sảnh, Ngọc Phất nói.

Tả Đăng Phong quay đầu nhìn lại, thấy cánh cửa lớn không phải bị chặn, mà là trên, giữa, và dưới có ba cái then đá to chốt chặt, mỗi then to phải hơn hai mươi centimet.

Tả Đăng Phong phóng linh khí đẩy then cửa ra, rồi đi ngược ra ngoài đẩy toang cửa, nơi này quá nguy hiểm, phải chuẩn bị đường lui trước.

Ngọc Phất đi sang hướng bắc, Tả Đăng Phong vội bước theo, vượt lên đi trước cô.

Thời Thương Chu hoàng quyền và vương quyền không cao cao tại thượng như sau này, bất kể là quân vương hay vương hầu đều gần gũi với cấp dưới, vì thời đó là chế độ xã hội nô lệ, chủ nô có nhiều nô lệ sẽ có địa vị tương xứng, nhà nghị sự của Bộc Quốc không có vương tọa, mà mọi chỗ ngồi đều ngang bằng nhau, chỉ khác là vương tọa của chư hầu vương là làm bằng đồng, tuy gỉ xanh nhưng không hư, trên vương tọa là một người trẻ tuổi chỉ hơn hai mươi, quần áo trên người đã không còn, nhưng căn cứ vào trang sức vung vãi quanh chỗ ngồi thì người trẻ tuổi này hẳn là chư hầu vương.

Trong phòng nghị sự không có nhạc khí, không có văn án, thời Thương Chu văn tự phát triển hầu như đã hoàn mỹ, đã xuất hiện thẻ tre, họ không cần phải khắc chữ vào trong đá nữa. Hai người không tìm được chút manh mối nào hữu dụng, không tìm thấy chữ viết nào, nhưng lúc đi đến chiếc ghế đồng bên trái vương tọa Tả Đăng Phong dừng lại, cái tọa ỷ này có kích thước tương đương vương tọa, hình thức tuy không hoa mỹ bằng vương tọa, nhưng cũng không kém bao nhiêu, quan trọng nhất chính là bên trái tọa ỷ có một cái bục nhỏ bằng đồng, cao chỉ hai thốn, rộng chừng ba thước, thời Thương Chu chưa sáng chế ra đồ gác chân, hơn nữa nếu muốn gác chân phải để nó ở phía trước, chứ không phải bên cạnh.

"Cậu đang nhìn cái gì?" Ngọc Phất hỏi, cửa ra vào đóng chặt chẳng những không ngăn cách được không khí có độc, mà hơi nước trong không khí cũng không ngăn được, đồ đạc trong phòng đều đã hư mất hết, chỉ còn lại những thi thể đen thui.

"Cái ghế này không nên đặt ở đây. " Tả Đăng Phong đáp.

"Có thể là ghế của Vương Hậu không?" Ngọc Phất hỏi lại.

"Không, đừng nói chế độ xã hội nô lệ, dù là xã hội phong kiến, phụ nữ cũng không được lên điện nghị sự." Tả Đăng Phong lại lắc đầu.

"Chỗ ngồi bên trái chư hầu vương, chứng tỏ địa vị thấp hơn chư hầu vương, có thể là anh em ruột hay không?" Ngọc Phất nói.

"Hạ Thương Chu Tấn Tần Đường Tống Minh, tám cái triều đại này, bên trái lớn nhất." Tả Đăng Phong biết lịch sử, nếu là thời kỳ chiến quốc, thì bên phải mới lớn hơn.

"Ý cậu là người này địa vị cao hơn chư hầu vương?" Ngọc Phất kinh ngạc.

"Ừ, nhưng chư hầu vương cổ đại có uy quyền tuyệt đối với lãnh địa của mình, ở đây sao lại có người có địa vị cao hơn cả hắn? " Tả Đăng Phong cau mày.

Ngọc Phất đột nhiên kêu to, "Mau nhìn!"

Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn theo Ngọc Phất, thấy Thập Tam không hiểu vì sao đã chạy tới ngồi ngay lên cái bục nhỏ ba thước kia.


Giao diện cho điện thoại