Chương 171: Con chuột địa chi
"Được rồi, thu dọn đi thôi." Tả Đăng Phong túm lưng "Lão đại" xách lên.
"Cậu làm gì đấy?" Thiết Hài nắm chặt không buông tay.
"Để nó thành thật đi theo ông." Tả Đăng Phong nói, con chuột tuy nhe răng cười đáng yêu nhưng không giấu được sự gian trá trong bản chất, loài vật như vậy tất phải cưỡng bức, vì nó không phẩm chất trung thành.
"Cậu có biện pháp nào?" Thiết Hài bĩu môi hỏi.
"Thiên cơ bất khả lộ, mau buông tay." Tả Đăng Phong nhướng mày, đương nhiên hắn không nói với Thiết Hài hắn muốn bức lấy nội đan của nó.
"A Di Đà Phật, lão đại là của tôi, cậu không được thiến nó." Thiết Hài la to.
"Ông nghĩ đằng nào vậy, tôi nói với nó vài lời thôi, không đả thương nó đâu." Tả Đăng Phong cười, dân quê có thói quen thiến súc vật, con vật bị thiến chẳng khác gì thái giám của con người, tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, không động dục, nuôi mau lớn.
Thiết Hài mới buông lỏng tay ra, Tả Đăng Phong nắm con chuột đi sang rừng cây bên cạnh, vừa đi hắn vừa để mắt tới con rắn mối khổng lồ, con rắn mối khổng lồ thấy hắn xách Con chuột đi lập tức đứng dậy đi theo, giữ một khoảng cách với Tả Đăng Phong, ý đồ nó rất rõ ràng, chỉ cần Tả Đăng Phong gây chuyện bất lợi với Con chuột, nó sẽ liều mạng chạy tới cứu viện.
"Tao biết mày nghe hiểu được lời tao, nhổ nội đan ra, an tâm đi theo ông ấy, khi nào ông ấy được trăm tuổi, tao sẽ trả lại nội đan cho mày, và để cho mày tự do." Tả Đăng Phong đi hơn mười trượng thì ngừng bước, nói với con chuột.
"Cô... Cô..." con chuột vốn đang cười với hắn, lập tức lộ vẻ sợ hãi, nụ cười trên mặt cứng ngắc, run rẩy kêu lên.
"Ba người chúng tao đều là người tu hành độ quá Thiên kiếp, đồng bọn của mày không phải là đối thủ của bọn tao, mày nhổ nội đan ra, an tâm làm bạn với ông già đó, tao nhất định không nuốt lời." Tả Đăng Phong lại nói, tuy hắn vẫn luôn trêu Thiết Hài, nhưng trong xương hắn vẫn đồng cảm với lão, vì Thiết Hài bản tính chính trực, tâm tính thuần phác, quan trọng nhất là lão đã lớn tuổi, lưu lạc ở ngoài chùa đã nhiều năm, không ăn trộm không ăn cướp, mặt đã đầy nếp nhăn, răng đã mất mấy cái, nếu không phải có tu vi tinh thâm, chỉ sợ lão đã sớm trở nên lụ khụ.
Con chuột lầm rầm, không hề nhổ nội đan, mà giả ngu ra vẻ không hiểu.
"Nếu không phải tao cứu mày ra, bây giờ chưa chắc mày đã thấy được mặt trời, nếu mày còn dám chần chừ, vậy tao tự ra tay đó. " Tả Đăng Phong chuyển nó sang tay phải, vận Huyền Âm chân khí, con chuột cảm nhận được hàn khí, lập tức trở nên cực kỳ khẩn trương, thầm thì không ngừng, nhưng vẫn không nhổ ra nội đan, nó không ngu, biết mất đi nội đan là đồng nghĩa với việc tự tạo nên tổn hại nghiêm trọng với bản thân.
Tả Đăng Phong tăng thêm lực đạo, Huyền Âm chân khí lại tăng thêm vài phần, trên thân con chuột bắt đầu hiện lớp băng mỏng, nó ngửa đầu nhìn Tả Đăng Phong, thấy thần sắc hắn âm lãnh, đành phải co bụng hộc ra một viên nội đan to cỡ hạt đậu, nội đan có màu lam nhạt, bên trên vương tơ máu, vì con chuột là dương tính thủy chúc, nên nội đan nó trong nóng ngoài lạnh.
Con chuột mất đi nội đan, màu lông lập tức biến hóa, màu lam biến mất, đổi thành màu xám nhạt. Tả Đăng Phong đã sớm biết động vật mất đi nội đan sẽ xuất hiện loại phản ứng này, nên không ngạc nhiên, cầm lấy nội đan, chuyển ánh mắt sang con rắn ở phía bên kia. Con chuột vừa nhả nội đan, rắn mối khổng lồ lập tức xoay người đi, bộ dạng rất dứt khoát, không có bất cứ chần chờ, Tả Đăng Phong lại càng thêm chắc chắn nội đan chính là thứ giúp địa chi liên lạc với độc vật, loại quan hệ mang tính khống chế, không có tình cảm, nên một khi nội đan mất đi, đồng nghĩa địa chi mất đi quyền khống chế với độc vật, độc vật sẽ không còn lưu luyến nó.
"Ông ấy đủ trăm tuổi, tao nhất định trả nội đan lại cho mày, tao xin thề với trời." Tả Đăng Phong nói. Con chuột này hắn muốn tặng cho Thiết Hài làm bạn, hắn không muốn nó hận Thiết Hài, nên mới thề như thế.
Con chuột lại cười, nhưng nụ cười rất miễn cưỡng, nhưng thực sự có một chút tín nhiệm, tuy đầu nó không lớn, nhưng là một địa chi do linh khí ngưng tụ mà thành, nên đương nhiên nghe hiểu được Tả Đăng Phong nói cái gì, hơn nữa nó biết Tả Đăng Phong không cần phải lừa gạt nó.
"Uy, cậu làm gì, sao làm lão đại đổi màu thế?" Thiết Hài vẫn đứng từ xa dòm chừng, thấy màu lông chuột thay đổi, hét váng lên nhào tới, chộp lấy con chuột giơ cao, xem háng nó.
"Tôi không làm gì cả." Tả Đăng Phong nói.
"Vậy tại sao nó đổi màu? " Thiết Hài cao giọng chất vấn.
"Đại sư, ông thật không biết phân biệt tốt xấu, màu lông lam chứng tỏ nó có ẩn chứa kịch độc, nếu không trừ độc tính, chỉ cần ba ngày ông tất dính độc bỏ mạng." Ngọc Phất từ xa lướt tới hát đệm.
"A Di Đà Phật, lão nạp trách lầm cậu ấy." Thiết Hài không trách Ngọc Phất mắng lão, mà cười ôm con chuột đi.
"Chị nói dối mà mặt không đổi sắc tim không nhảy." Tả Đăng Phong nói với Ngọc Phất, Ngọc Phất thường không trêu Thiết Hài, nhưng lúc cần chỉ chọc một cái là đủ giải vây cho hắn.
"Hết cách rồi, không thôi ông ấy sẽ lải nhải nói mãi." Ngọc Phất mặt giãn ra, cười.
"Đây là nội đan của nó, chị xem cất giữ giúp, nếu nó nghe lời thì trả lại cho nó. " Tả Đăng Phong cười đưa viên nội đan cho Ngọc Phất, hắn dùng từ rất cẩn thận, vốn muốn nói 'Chờ Thiết Hài được trăm tuổi, chị trả lại cho nó', nhưng nếu nói như vậy, chắc chắn Ngọc Phất sẽ hỏi sao hắn không tự mình làm.
"Được." Ngọc Phất nhận nội đan, bỏ vào một ống trúc nhét vào trong ngực.
"Đi thôi, tìm một chỗ tránh gió nghỉ ngơi một chút." Tả Đăng Phong nói.
Ngọc Phất gật đầu.
Ngọc Phất cõng đệm chăn, Tả Đăng Phong cõng thùng gỗ và Thập Tam, Thiết Hài cõng trang bị, con chuột được lão ôm vào trong lòng, thực ra lão muốn khiêng nó giống như khiêng Thập Tam, nhưng con chuột chưa từng làm như vậy bao giờ, nên sợ hãi run rẩy, đứng không vững.
Ba người đi về phía tây hơn hai mươi dặm, tới một dòng suối nhỏ thanh tịnh, ven suối có một bụi cỏ, cỏ khô rất sạch sẽ, Ngọc Phất liền đề nghị ba người dừng lại nghỉ ngơi.
Lúc này đã là hơn ba giờ sáng, nhiệt độ rất thấp, đốt đống lửa xong, con chuột muốn xuống suối, Thiết Hài cho nó đi, phát hiện nó không đào tẩu, mà theo khe nước tìm được không ít cá ngậm đem về, bốn chân nó có màng, lặn nước cực giỏi, Thiết Hài thấy vậy càng thêm ưa thích, lão không biết con chuột không bỏ trốn là vì nó không bỏ được nội đan của mình.
Con chuột liên tục bắt cá, mang về hơn mười con, mục đích rất đơn giản, chính là nịnh nọt mọi người, nhưng nó tựa hồ có địch ý với Thập Tam, không nhả cho Thập Tam con nào.
Từ xưa mèo chuột không hợp, Thập Tam có địch ý mãnh liệt với nó, nhưng không biểu hiện ra, chỉ nằm sấp bên cạnh Tả Đăng Phong chợp mắt.
Thiết Hài hưng phấn, chạy tới bên dòng suối xem nó bắt cá, Tả Đăng Phong lấy lương khô đưa cho Ngọc Phất, rồi nhíu mày trầm tư.
"Cậu nghĩ cái gì?" Ngọc Phất hỏi.
"Tôi đang nghĩ chủ nhân của Thập Tam là ai." Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời.
"Sao lại nghĩ tới chuyện này? " Ngọc Phất giơ tay lau vụn bánh dính trên khóe miệng, Tả Đăng Phong ở Thượng Hải mua rất nhiều món điểm tâm ngon miệng, hắn không ăn miếng nào, mà để dành hết cho Ngọc Phất khiến cô rất cảm động, đàn ông khí khái thì thường sơ ý, đàn ông chu đáo thì thường nhăn nhó, đàn ông vừa khí khái vừa chu đáo, hiểu lòng người, chăm sóc phụ nữ rất là hiếm.
"Trong mười hai địa chi chuột là lớn nhất, chủ nhân Thập Tam không ngờ lại tìm được một con mèo để bắt chuột, khắc chế mười hai địa chi, hành động ông ấy đương nhiên có yếu tố đùa giỡn, nhưng như vậy đủ thấy được người này tư duy cực kỳ kín đáo, tôi đang nghĩ một người sao có thể thông minh đến mức ấy." Tả Đăng Phong cảm thán.
"Người với người tư tưởng chênh lệch rất lớn, những kẻ đần độn nhưng tự cho mình thông minh chiếm đa số, nhưng có loại người trí giả, loại người đầu óc cao siêu ít người hiểu được, tầm nhìn bao quát, siêu thoát thế ngoại." Ngọc Phất cảm khái.
"Chị đang nói tôi đấy phải không." Tả Đăng Phong cười.
"Đừng có tự giát vàng lên mặt, tuy cậu thông tuệ, nhưng không có lòng dạ trí giả, tôi rất sợ cậu tự ép mình vào tuyệt lộ." Ngọc Phất buông bọc giấy, thở dài.
"Di, hai người mau tới đây xem cái này!" Thiết Hài ở bên bờ suối gọi to.
Tả Đăng Phong đứng dậy đi tới, Ngọc Phất không động, cô không có tính hiếu kỳ.
Ba người đang ở khu vực giữa Kim Sa giang và Lan Thương Giang, mé đông chính là Kim Sa giang, mé tây bên cạnh chính là Lan Thương Giang, khu vực chảy dài theo hướng nam bắc, bề rộng hẹp, nói hẹp nhưng chỉ tương đối, phần lớn khu vực chiều rộng đạt tới mấy trăm dặm, chỉ có vài chỗ thu hẹp nhỏ hơn. Khu vực có rất nhiều dòng suối, phần lớn là do Lưỡng Giang phân ra nhiều nhánh nhỏ, chảy quanh trên đất bằng rồi lại quay về giang hà.
Dòng suối con chuột đang bắt cá to hơn những dòng suối bình thường, sâu khoảng năm thước, trong suối có rất nhiều cá, bên bờ Tả Đăng Phong liền phát hiện một hiện tượng kỳ dị, chính là khi con chuột vào trong nước, cá trong nước đều ngừng di động, để mặc con chuột tới bắt, không bỏ chạy.
"Sao lại như thế?" Thiết Hài ngạc nhiên nhìn Tả Đăng Phong.
"Nó là địa chi cai quản về nước, làm cá sợ hãi như vậy chẳng có gì là lạ." Tả Đăng Phong trầm ngâm rồi nói.
"A, lão đại còn mạnh mẽ hơn cửu nhi của Thôi Kim Ngọc và Thập Tam của cậu." Thiết Hài nhếch miệng cười khoái chí, lão rất yêu con chuột, một con vật thấy ai cũng cười thì đâu có ai có thể sinh lòng chán ghét.
Tả Đăng Phong không nói gì, vừa đúng lúc con chuột ngậm cá trở lại bờ, Tả Đăng Phong nắm lấy vòng cổ nó, ngưng khí cắt đứt cái vòng. Vàng vốn dẻo, người tu đạo độ quá Thiên kiếp có thể nắn đứt nó rất dễ.
"Thứ này nếu để trên cổ sẽ tiết lộ thân phận nó, sợ sẽ có người tới cướp nó." Tả Đăng Phong giải thích với Thiết Hài, Thiết Hài gật đầu, nhìn Tả Đăng Phong ném cái vòng cổ sang một bên.
Khu vực này nước ấm áp, thịt cá rất ngon, Tả Đăng Phong bắt mấy con đem nướng, cá do con chuột bắt lên hắn không động tới.
Ăn cơm xong đã là năm giờ sáng, bầu trời phương đông bắt đầu hửng sáng, ba người không nóng lòng lên đường, mà nằm xuống cạnh đống lửa nghỉ ngơi, không lâu sau, cả ba bị một tràng chuột kêu làm bừng tỉnh, cảnh trước mặt làm Tả Đăng Phong cau mày.
"Thập Tam, mau nhả ra!"
Giao diện cho điện thoại