Tàn Bào

Quyển 2: Hoàng kim cốt tháp - Chương 159: Đồng Giáp nhảy sông




Chương 159: Đồng Giáp nhảy sông



Bar Cầu Vồng nằm trong khu vực của người Nhật, ba người đều rõ điều này, nên đều muốn tốc chiến tốc thắng, cố gắng xử lý xong trước khi quân Nhật tới tiếp viện, Tả Đăng Phong ở ngoài cửa vừa giết người vừa để mắt nhìn vào bên trong, thấy đèn tầng một và tầng hai đã tắt, tiếng người đều phát ra ở tầng ba và tầng bốn, chứng tỏ Ngọc Phất và Thiết Hài đã tấn công lên lầu ba.

Tả Đăng Phong đã giết sạch phần lớn hán gian và quỷ tử bên ngoài, đám này đều thuộc loại người sợ chết, vừa thấy chuyện không ổn đều lập tức chạy ra xa, nổ súng bậy bạ để tự bảo vệ mình, nhưng như thế lại khó tránh ngộ thương quỷ tử, trong mắt quỷ tử đám hán gian này chỉ là loại tay sai hạng bét, bây giờ lại dám quay súng bắn ngược chủ nhân của mình, nên đều mắng to, xoay tiểu liên bắn trả, đám hán gian thấy chủ nhân tức giận, thì dứt khoát hoặc không làm, đã làm thì làm cho xong, xoay hết về phía quỷ tử nổ súng, quỷ tử mà không chết, thì chính là bọn họ phải chết.

Như thế lại cũng làm Tả Đăng Phong khó khăn, vì hắn cũng có thể bị bắn trúng, đành phải lách mình xông vào đại sảng tầng trệt, tạm né mưa đạn bên ngoài.

Tầng này khắp nơi đều là người chết, phần lớn là mặc đồ quan quân quỷ tử, hán gian ngụy quan mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, và nữ ca sĩ ăn mặc hở hang. Ngọc Phất căm ghét loại phụ nữ này nhất, nên ra tay giết sạch. Vũ khí của Ngọc Phất là phất trần, giết người không gây đổ máu, nên mùi máu tanh trong phòng không nặng, mà còn có mùi nước tiểu gay mũi, do đám ca sĩ kia bị cảnh giết chóc làm cho sợ quá vãi trong quần, Tả Đăng Phong cười nhạt, nếu đám quan quân quỷ tử và hán gian ngụy quan còn sống, nhìn thấy đám đàn bà này đái trong quần, có còn nổi được thú tính hay không.

Tả Đăng Phong bật lửa đốt màn, phòng khiêu vũ đương nhiên có rượu, độ cồn trong rượu đế dẫn cháy cực tốt, nên gian phòng lập tức cháy bừng bừng, bên ngoài tiếng súng đã thưa bớt, Tả Đăng Phong lại vọt ra tiếp tục đi giết chóc.

Ngọc Phất và Thiết Hài đều là cao thủ, dù có từ lầu bốn nhảy xuống cũng không vấn đề, nhưng đám ca sĩ, quỷ tử, hán gian thì không làm được, Tả Đăng Phong phóng lửa chính là muốn trảm thảo trừ căn, trong này đâu có ai tốt, đều có thể giết.

Tả Đăng Phong lao ra, đám quỷ tử và hán gian còn sống đã bắt đầu chạy tứ tán, Tả Đăng Phong nhìn quanh trái phải, đuổi theo hán gian trước, hán gian ghê tởm hơn quỷ tử.

Giết hết hán gian, Tả Đăng Phong quay đầu truy đuổi quỷ tử, khi hắn lướt tới mé tây của vũ trường, nghe trên đầu vang lên tiếng kính vỡ, ngẩng lên nhìn, thấy Đồng Giáp phá cửa sổ bay ra.

Tả Đăng Phong bỏ tên quỷ tử dưới chân bay lên chặn Đồng Giáp. Đồng Giáp đã không còn vẻ thong dong, hô hấp dồn dập, thần sắc bối rối, Tẩy Tủy Kinh của Thiết Hài cương mãnh, đã sàn sàn với lão, giờ tăng thêm Ngọc Phất khiến lão chạy trối chết, thấy Tả Đăng Phong mai phục bên ngoài, đâu còn dám ứng chiến, vội vàng né Tả Đăng Phong, đánh một chưởng lên vách tường mượn lực, chạy thục mạng về phía nam.

"Không được để cho lạt ma chạy thoát!" Thiết Hài từ cửa sổ tầng ba vọt ra, ném cô gái mặc đồ hở lưng trong tay vào bên trong, nhún chân vọt đuổi theo Đồng Giáp.



Tả Đăng Phong nhíu mày, phóng vào trong phòng, giết cô gái Thiết Hài vừa ném trở lại, không hỏi cũng biết đây là đàn bà của Đồng Giáp, bị Đồng Giáp ném ra để cản Thiết Hài, đàn bà kiểu này không thể để lại, phẩm hạnh không đoan chính, tính cách bỉ ổi, không nên sống.

"Thập Tam còn ở dưới, tôi đuổi theo Đồng Giáp, sau đó quay lại khách sạn hội hợp, cô cẩn thận." Tả Đăng Phong la to với Ngọc Phất đang nhăn mũi đại khai sát giới.

"Cậu cũng cẩn thận." Ngọc Phất ngẩng đầu cười với Tả Đăng Phong, tới phiên Tả Đăng Phong cau mày, Ngọc Phất trở mặt thật nhanh, trong tích tắc từ La sát nữ biến thành tiên tử.

Tả Đăng Phong vọt ra ngoài, đuổi theo Đồng Giáp và Thiết Hài, Đồng Giáp không dám đấu, liên tiếp mượn lực liều mạng bỏ chạy, tuy lão béo nhưng không chậm, càng không ngu, mà ngược lại cực kỳ thông minh, đoán được Tả Đăng Phong, Thiết Hài, Ngọc Phất ba người muốn lấy mạng lão, một mình địch hai đã đánh không lại, nên sáng suốt mà vô sỉ lựa chọn chạy trốn, chạy toàn lực, chạy chậm ắt mất mạng.

Thiết Hài cực kỳ ghét Đồng Giáp, hai người tuy một là Thiền tông hòa thượng, một là Mật Tông Lạt Ma, nhưng đều là đệ tử Phật Môn, hành vi của Đồng Giáp làm Thiết Hài khinh thường, muốn trừ hại cho Phật Môn, nên nhất quyết đuổi theo không bỏ.

Tả Đăng Phonglà người sắp đặt, đương nhiên không thể rớt lại phía sau, liều mạng đề khí, hết sức đuổi theo, lần này không giống mấy lần trước, lần này nhất định phải giết Đồng Giáp, đánh rắn không chết sẽ bị nó cắn.

Bất kể pháp thuật hay Phật học hoặc võ công, nguyên lý khinh thân ba người đều giống nhau, đuổi hơn mười dặm, Tả Đăng Phong mới hiểu vì sao Đồng Giáp chạy về hướng nam, vì từ bar Cầu Vồng về phía nam gần hai mươi dặm chính là sông Hoàng Phổ, Đồng Giáp nhìn ra ba người muốn giết lão, nên không trốn vào trại của quỷ tử, mà chạy tới sông, muốn nhờ nước sông đào thoát.

"Ha ha, xem lão chạy đi đâu." Thiết Hài thấy nước sông cuồn cuộn khoái chí hô to, quên mất Đồng Giáp không phải người thường, với tu vi của lão nhảy vào trong nước cũng không chết.

Tả Đăng Phong nhíu chặt mày, vừa hay gặp hai tên quỷ tử đi tuần tra bên dưới, Tả Đăng Phong vọt xuống tóm một tên, rút cả hai quả lựu đạn bên hông hắn, ném tên kia xuống, chỉ trong tích tắc như vậy, khoảng cách với Thiết Hài đã bị kéo ra gần trăm trượng, trong khi Thiết Hài cách Đồng Giáp chỉ còn hơn mười trượng.

Vài dặm cự ly đối với ba người thì không coi vào đâu, mục tiêu của Đồng Giáp chính slà ông Hoàng Phổ, nên vừa tới bờ sông lập tức nhảy xuống sông biến mất.
"Ai nha..." Thiết Hài ngạc nhiên kinh hãi, dừng lại nhìn nước sông cuồn cuộn dưới chân.

"Lão nhảy xuống." Thiết Hài nói với Tả Đăng Phong vừa đuổi tới.

Tả Đăng Phong đã nhìn thấy vị trí Đồng Giáp nhảy xuống, lập tức rút chốt, ném cả hai quả lựu đạn về phía hạ du, uy lực lựu đạn có hạn, bọt nước tung lên không nhiều, Đồng Giáp đột nhiên trồi lên mặt nước rồi lại lặn xuống.

"Nổ chết rồi?" Thiết Hài nhìn Tả Đăng Phong.

"Bị thương, chưa chết." Tả Đăng Phong nhíu mày lắc đầu, Đồng Giáp thò đầu lên chứng tỏ vị trí hắn đoán là chuẩn xác, nhưng lão lại lặn xuống chứng tỏ lão chưa chết, vì người bị nổ chết, xác phải nổi lên mặt nước.

"Coi như lão gặp may." Thiết Hài bĩu môi.

"Nhưng ông thì không. Tôi chỉ có một mình, Thần Châu Phái khó mà tìm ra, nhưng lão có thể tới Thiếu Lâm tự gây phiền toái." Tả Đăng Phong lắc đầu, hắn chỉ nghĩ ba người liên thủ có thể giết Đồng Giáp, lại không ngờ Đồng Giáp lại không để ý thể diện chạy trốn.

"Yên tâm đi, dù lão là Phiên Tăng thì cũng là đệ tử nhà phật, sẽ không ra tay với Thiếu Lâm tự đâu." Thiết Hài khoát tay.

"Lão là hán gian, thời này rồi, lão còn bận tâm gì mấy chuyện kia nữa." Tả Đăng Phong nói.

"Cậu không phải hòa thượng, nên không hiểu, quá lắm thì lão gây phiền phức cho tôi thôi, sẽ không giận chó đánh mèo Thiếu Lâm, nếu không làm sao nói năng với Phật tổ." Thiết Hài vẫn khăng khăng.

"Ông đừng trở về Thiếu Lâm tự nữa, để phòng ngừa vạn nhất." Tả Đăng Phong vẫn lo chuyện hôm nay sẽ gây họa Thiếu Lâm.

"Tôi không về, Phiên Tăng kia đánh không lại đám sư huynh đệ của tôi, tôi không cần phải về." Thiết Hài không kiên nhẫn bỏ lại một câu, rồi lướt đi.

Tả Đăng Phong nghĩ nghĩ, có lẽ Đồng Giáp sẽ không giận chó đánh mèo Thiếu Lâm tự thật, mà dù lão có làm thế cũng chẳng được gì, nghĩ vậy, Tả Đăng Phong cũng quay người trở về khách sạn, lúc đi ngang qua bar Cầu Vồng. thấy ở đó lửa cháy đỏ trời, Ngọc Phất đương nhiên đã rời đi.

"Ông về trước đi, tôi về tới sau." Đi tới nửa đường, Tả Đăng Phong thấy Kỷ Toa và Cổ Chính Trầm ở ngã tư đường bên dưới, nên dặn Thiết Hài.

"Đừng tới khách sạn, chúng tôi đi ngay, thị trưởng kia có chết không?" Tả Đăng Phong nhảy xuống, kéo Kỷ Toa, Kỷ Toa và Cổ Chính Trầm đang đi về phía khách sạn của họ, nhưng tốc độ của hai người quá chậm, đương nhiên ba người sẽ không chờ họ.

"Phó Tiểu Am không ở trong đó, nhưng thiếu tướng Tam Lăng của lục quân quân Nhật đã bị các người giết." Kỷ Toa vui vẻ.

"A, không bắt được gà chỉ giết thỏ cũng được, chúng tôi đi đây, các người cẩn thận." Tả Đăng Phong vọt đi.

"Đợi chút. Đao của thiếu tướng Tam Lăng bị Ngọc Chân Nhân cầm đi, anh có thể để nó lại cho chúng tôi được không? " Kỷ Toa vội vàng gọi với theo, muốn báo cáo với cấp trên mà không có vật chứng thì chỉ dễ khiến người ta nghi ngờ, phân lượng của một tướng quân quân Nhật so với thị trưởng hán gian cũng chẳng kém bao nhiêu.

"Tôi sẽ để lại trong nhà gỗ kia cho cô. " Tả Đăng Phong gật đầu.

"Tôi đại biểu quốc dân đảng cảm ơn anh." Kỷ Toa nghiêm trang hành lễ với Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong cười, khinh thân nhảy lên nóc nhà, hắn hiểu dụng ý của Kỷ Toa, một là cảm ơn, hai là chứng minh cho Cổ Chính Trầm giữa họ chẳng có gì cả, loại tâm kế này đối với Tả Đăng Phong chỉ là trò trẻ con.

Tả Đăng Phong đột nhiên có cảm giác tâm kế quan trường của mình còn cao hơn Kỷ Toa nhiều, nhưng vừa nghĩ tới điều này hắn vội xóa ý nghĩ đó đi ngay, hắn không thích làm quan, đấu tranh với nhau rất mệt mỏi.
Giao diện cho điện thoại