Chương 149: Đều là Hán gian
Tả Đăng Phong quen độc hành, trừ Thập Tam xưa nay luôn theo bên cạnh, thì cũng chỉ có lúc đi vào thành cổ tìm kim kê mới có thêm Ngọc Phất và Thiết Hài đồng hành, nên hắn chẳng có mấy người quen biết, mà là phụ nữ thì càng ít.
Tả Đăng Phong nghe tiếng, lướt ngang ba thước mới xoay người nhìn lại, thấy cửa tiệm cơm cách đó không xa có một cô gái mặc đồ tây trang màu đen, dáng người cao gầy bốc lửa, tướng mạo vũ mị xinh đẹp, cô gái này hắn biết, đã từng hợp tác đột nhập đội 1875 hồi trước ở Tế Nam.
"Có cần khẩn trương vậy không, nếu tôi muốn nổ súng đã không gọi anh rồi." Kỷ Toa mỉm cười đi tới chỗ Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong quỷ mị lướt ngang ba thước đương nhiên cô nhìn thấy, cũng hiểu vì sao hắn làm thế.
"Thói quen, thật ra nếu cô muốn giết tôi, tôi cũng sẽ sớm phát giác ra thôi." Tả Đăng Phong mỉm cười với Kỷ Toa, cười không phải vì lúc trước hai người hợp tác vui vẻ, mà là vì gặp được người quen ở một nơi xa lạ.
"Chắc chắn hôm nào anh cũng lo bị giết đúng không?" Kỷ Toa đi tới trước mặt Tả Đăng Phong, mang theo mùi nước hoa thoang thoảng.
"Làm sao cô biết tên tôi?" Tả Đăng Phong không trả lời câu hỏi của Kỷ Toa, lần trước gặp nhau, hắn chưa hề xưng tên với cô ta.
"Ai chẳng biết Tàn Bào tên là Tả Đăng Phong." Kỷ Toa cười.
"Cô vẫn còn làm trong ban điều tra kia?" Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn quán ăn kia. Cửa sổ của quán đều bằng kính, ngồi ngay cửa sổ là một người đàn ông, người này Tả Đăng Phong cũng biết, là đồng nghiệp của Kỷ Toa, Cổ Chánh Trầm.
"Cục thống kê của Ủy ban Quốc dân quân sự, hiện giờ gọi là Quân thống cục." Kỷ Toa gật đầu.
"Ừ, tên dễ nhớ, được rồi, không quấy rầy các người ăn cơm, tôi đi trước." Tả Đăng Phong nói lời từ biệt.
"Chúng tôi cũng vừa mới ngồi xuống thôi, cùng tới ăn bữa cơm đi." Kỷ Toa giữ lại.
"Chỉ ăn không thôi?" Tả Đăng Phong cười hỏi, hắn định từ biệt vì muốn thử xem Kỷ Toa gọi hắn có mục đích gì hay không, nếu không có mục đích gì khác, Kỷ Toa sẽ không giữ hắn, bây giờ xem ra Kỷ Toa gọi hắn quả thực không phải đơn thuần muốn chào hỏi.
"Không phải." Kỷ Toa kéo tay Tả Đăng Phong về phía quán ăn.
Tả Đăng Phong không từ chối nữa, hắn thích chân tiểu nhân, ghét ngụy quân tử, Kỷ Toa nói thẳng ra như vậy rất hợp với tính hắn.
Cửa tiệm cơm đang mở, nhưng không cho Tả Đăng Phong đi vào, lý do rất đơn giản, quần áo của hắn không ngay ngắn.
Tả Đăng Phong và Kỷ Toa cũng không chấp nhặt, hai người đi sang quán khác, trước khi đi Kỷ Toa khẽ gật đầu với Cổ Chánh Trầm, người kia lập tức chuyển ánh mắt sang rạp chiếu phim ở phố đối diện.
"Các người tới đây làm gì?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Theo dõi hành tung một tên hán gian." Kỷ Toa quay đầu khẽ liếc qua rạp chiếu phim.
"Ở trong đó?" Tả Đăng Phong nhíu mày, đến lúc này hắn mới thấy phía trước cửa ra vào rạp chiếu phim có không ít người mặc tây phục đang cảnh giới.
"Ừ." Kỷ Toa gật đầu.
Tả Đăng Phong không hỏi thêm, nếu hỏi nữa, Kỷ Toa sẽ thuận lý thành chương mời hắn hỗ trợ, hắn không muốn giúp Kỷ Toa, nên không hỏi.
"Hai người muốn ăn gì?" Kỷ Toa nghiêm trang chỉ Thập Tam.
"Tùy tiện." Tả Đăng Phong thuận miệng đáp.
Một lát sau, Kỷ Toa đưa hắn và Thập Tam tới một quán quà vặt ở đầu đường, ăn bánh bao hấp và bánh bao chiên.
"Cô tới Thượng Hải hồi nào?" Tả Đăng Phong hỏi, lúc này Tả Đăng Phong rốt cuộc đã hiểu vì sao người ta lúc muốn nhờ vả người khác đều mời người ta đi ăn cơm, vì sau khi ăn rồi, tâm tình rất thoải mái.
"Ba tuần trước, đuổi theo hắn từ Thanh Đảo tới." Kỷ Toa trả lời.
"Cô tới Thượng Hải làm gì?" Tả Đăng Phong cầm cả khay bánh bao bỏ xuống đất, người bán hàng định cản lại, Tả Đăng Phong ném một đồng đại dương tới trước mặt hắn.
"Ám sát Uông tặc và mấy tên hán gian nữa." Kỷ Toa nhỏ giọng.
"Uông tặc là ai?" Tả Đăng Phong theo miệng hỏi.
"Uông Tinh Vệ." Kỷ Toa nhìn chung quanh, nói rất nhỏ.
"Giết hắn làm gì?" Tả Đăng Phong ngạc nhiên, Uông Tinh Vệ là một nhân vật có uy tín trong Quốc Dân đảng, Kỷ Toa lại là đặc công Quốc Dân đảng, vậy có khác gì ám sát chính thượng cấp của mình.
"Anh không biết?" Kỷ Toa còn ngạc nhiên hơn Tả Đăng Phong.
"Biết cái gì?" Tả Đăng Phong chẳng hiểu ra sao.
"Uông Tinh Vệ đã đầu phục người Nhật, người Nhật hiện đang lập một chính phủ ngụy quốc dân ở Nam Kinh cho hắn, sao anh không quan tâm gì tới chuyện quốc gia đại sự vậy!" Kỷ Toa nhíu mày.
"Sao tôi lại phải quan tâm, chuyện quốc gia đại sự đâu có liên quan gì tới tôi!" Tả Đăng Phong bĩu môi lắc đầu, Kim Châm chính vì quá quan tâm quốc gia đại sự, nên cuối cùng mới tự biến mình thành hán gian.
"Anh vẫn là người thế này." Kỷ Toa sớm đã biết đức hạnh này của Tả Đăng Phong, nên không kinh ngạc, hồi nãy cô thất thố chỉ là vì Tả Đăng Phong chả biết tin tức gì mà thôi.
"Đưa tôi một ngàn lượng hoàng kim, tôi vào trong rạp chiếu bóng giết Uông Tinh Vệ cho." Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn Thập Tam, Thập Tam đang thản nhiên ngồi ăn bánh bao nhân thịt.
Tả Đăng Phong nói rất tùy ý, hắn vừa nói xong, không chỉ Kỷ Toa ngây người, mà ông chủ bán bánh bao cũng sợ cháng váng.
"Tiền không phải vấn đề, chỉ là kẻ ở trong rạp chiếu bóng không phải Uông Tinh Vệ, mà là một tên đại hán gian khác, Phó Tiểu Am, hắn cũng là người chúng tôi muốn trừ khử." Nét mặt Kỷ Toa vui vẻ.
"Phó Tiểu Am là ai?" Tả Đăng Phong nhíu mày.
" Thị trưởng Thượng Hải." Kỷ Toa đáp.
"Đưa tôi một ngàn lượng hoàng kim, tôi giúp cô giết tên thị trưởng này." Tả Đăng Phong đưa tay cầm lấy bình dấm chua nhưng trong bình không còn giấm chua, nên ngẩng đầu lên nhìn lão bản, mới thấy lão bản đã bị dọa chạy mất.
"Rốt cuộc anh muốn giết ai?" Kỷ Toa bất đắc dĩ nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong nói quá tùy tiện, làm cô không hiểu nổi.
"Ai ở trong rạp chiếu bóng tôi giết người đó." Tả Đăng Phong đứng dậy đi qua bàn bên cạnh lấy bình dấm chua.
"Nghĩa là sao?" Kỷ Toa trừng mắt.
"Nói thật với cô, tôi không thiếu tiền, tôi muốn vào trong đó xem phim, ai làm tôi mất thời gian tôi sẽ giết người đó." Tả Đăng Phong ngồi xuống đáp.
Kỷ Toa không nói gì, vì lời nói của Tả Đăng Phong hoàn toàn không phải người thường muốn nói là nói, Kỷ Toa xem ra Tả Đăng Phong chắc đã điên rồi, dù chưa điên, thì cũng sắp điên.
"Chắc cô nghĩ tôi là người điên có phải không?" Tả Đăng Phong cười nhìn Kỷ Toa.
"Anh có thể hỏi như vậy, chứng tỏ anh chưa điên." Kỷ Toa mỉm cười đáp lại, cô rất tinh mắt nhận ra Tả Đăng Phong hiện giờ đã không còn là Tả Đăng Phong năm đó nữa, tu vi đã thâm sâu không đo đếm được, cả tư duy cũng không thể dùng cách nghĩ thông thường mà sử dụng được.
"Cô phải thấy may là mình không phải địch nhân của tôi." Tả Đăng Phong cười, tu vi tăng tới mức độ nhất định đã làm thay đổi tâm tình của hắn, nhưng thứ làm thúc đẩy hắn triệt để thay đổi tâm tính chính là lời phán xem tướng năm xưa của Ngân Quan.
"Phải, phải, chúng ta là bằng hữu." Kỷ Toa thầm kinh hãi, Tả Đăng Phong giống như một con hổ điên mất kiểm soát, hỉ nộ vô thường, cô biết mình căn bản không đủ khả năng khống chế hắn.
"Nó mới là bằng hữu của tôi, năm đó ở Tế Nam, nếu không phải nó nhảy vào trong tường viện của đội 1875 cứu tôi, tôi đã sớm chết rồi." Tả Đăng Phong chỉ Thập Tam.
Kỷ Toa không nói gì, cô không dám, Tả Đăng Phong làm cô cảm thấy sợ hãi.
"Không cần phải sợ, tôi cho cô cơ hội đền bù, nếu làm tốt, tôi giúp cô giết người cũng được." Tả Đăng Phong để đũa xuống, cúi đầu súc miệng.
"Anh muốn tôi làm gì?" Kỷ Toa cẩn thận hỏi.
"Yên tâm, không bảo cô cởi đồ đâu mà lo." Dáng vẻ khẩn trương của Kỷ Toa làm Tả Đăng Phong thấy buồn cười.
Kỷ Toa đỏ bừng mặt, trước đây Tả Đăng Phong đã từng trêu cô như vậy, cô thấy rất nhục nhã.
"Cô tìm cho tôi một bộ trang bị lặn nước, một rương lựu đạn, một khẩu súng, đúng rồi, thêm một ít đạn nữa." Tả Đăng Phong quăng thẳng công việc cho Kỷ Toa, Kỷ Toa là đặc công Quốc Dân đảng, nhiệm vụ chấp hành đều là cơ mật, chứng tỏ trong tổ chức địa vị không thấp, mấy chuyện này để cho cô làm là thích hợp nhất.
"Lặn thường hay là lặn sâu?" Kỷ Toa cũng không hỏi Tả Đăng Phong muốn mấy thứ đó để làm gì.
"Tôi không biết, miễn là thứ có thể thở trong nước bình thường là được." Tả Đăng Phong khoa tay múa chân minh họa.
"Hiểu, muốn loại súng nào?" Kỷ Toa biểu hiện bản tính quân nhân chuyên nghiệp.
"Loại súng máy có hỏa lực mạnh nhất." Tả Đăng Phong đáp.
"Rốt cuộc anh muốn bắn ai?" Kỷ Toa rốt cục không kềm nén được lòng hiếu kỳ, hỏi.
"Nếu tôi bảo muốn dùng bắn heo, cô có tin không?" Tả Đăng Phong cười khổ.
"Không muốn nói thì thôi, súng máy chia làm hai loại nhẹ và nặng, tiên tiến nhất là loại nhẹ kiểu hai sáu và loại nặng kiểu ba mươi bảy, anh muốn loại nào?" Kỷ Toa hỏi.
"Có tiểu liên không?" Tả Đăng Phong căn bản nghe không hiểu những loại súng Kỷ Toa nói, hắn chỉ từng dùng qua tiểu liên mà thôi.
"Loại súng này là của Nhật Bản, chúng tôi không có." Kỷ Toa lắc đầu, đây là loại súng máy nhẹ của Nhật, bộ đội chính quy Quốc Dân đảng dù có thu được cũng rất ít sử dụng, đồ bọn họ dùng là đồ nhập khẩu, chỉ có Bát Lộ quân không kén ăn mới sử dụng loại đó mà thôi.
"Vậy lấy súng hạng nặng đi." Tả Đăng Phong nghĩ nghĩ nói.
"Súng kiểu ba mươi bảy chỉ súng không đã năng ba mươi mấy cân, một phút bắn ra năm sáu trăm phát, làm sao một mình anh khiêng được?" Kỷ Toa cười, nhận ra Tả Đăng Phong là kẻ mù về súng ống.
"Vậy tùy tiện đi, cô tự xem rồi làm, ba ngày sau cho tôi là được." Tả Đăng Phong nói rồi đứng lên, hắn không dám nói thêm nữa, nói càng nhiều càng dọa người.
"Anh đi đâu thế?" Kỷ Toa theo hắn đứng dậy.
"Giúp cô giết thị trưởng gì đó trước, để cô yên tâm làm việc cho tôi." Tả Đăng Phong gọi Thập Tam, xoay người đi về phía rạp chiếu phim.
"Cũng được, nhưng anh phải cẩn thận, hắn mang theo rất nhiều vệ sĩ." Kỷ Toa vui vẻ, Phó Tiểu Am là đại hán gian nổi tiếng, nếu Tả Đăng Phong giết được hắn, công lao này đương nhiên sẽ được tính cho cô, chỉ cần là người thì đều có đam mê, đam mê của Kỷ Toa chính là quyền lực.
"Là mấy tên bỏ đi ngay cửa ra vào kia chứ gì?" Tả Đăng Phong hừ một tiếng.
"Ngoài đám đó, bên cạnh hắn còn có một Lạt Ma, nhìn dáng vẻ cũng là người luyện võ." Kỷ Toa thiện ý nhắc nhở.
"Lạt Ma? bao nhiêu tuổi?" Tả Đăng Phong nhíu mày.
"Năm sáu chục tuổi, cao hơn hai thước, rất béo." Kỷ Toa đáp.
Tả Đăng Phong đột nhiên dừng lại, người này chắc chắn là Đồng Giáp, Đồng Giáp cũng là hán gian, gọi cho đúng là Mông gian, dù sao cũng là tay sai, lão già này yêu tiền và đàn bà, tên thị trưởng kia có thể mời được lão cũng không có gì lạ, nhưng lão này buổi tối thường không ra khỏi cửa, hôm nay sao lại phá lệ thế này?
"Sao vậy?" Kỷ Toa thấy Tả Đăng Phong dừng lại, bước tới hỏi.
"Tôi giúp cô giết Uông Tinh Vệ vậy."
Giao diện cho điện thoại