Tân An Quỷ Sự

Quyển 16 - Chương 542: Lời đồn đại




Lúc đầu hắn cho rằng mình đang ở trong mộng, nên chỉ khẽ nhếch miệng si ngốc mà nhìn thẳng vào cái bóng trắng phía trên.

Nhưng không bao lâu cái bóng trắng kai đột nhiên dài ra, từ xà nhà rơi xuống trên chóp mũi hắn.

Thẳng đến lúc này, hắn mới thấy rõ ràng, chúng nó là một chuỗi người tí hon, cái nọ bám vào cái kia, có đứa đứng chổng ngược, bắt lấy vành nón hoặc mũi chân nhau mà treo thẳng xuống từ xà nhà, cợt nhả nhìn chằm chằm hắn mà xem.

Nhìn thấy cảnh tượng quái dị này tên giả mạo kia sợ tới mức chân cẳng nhũn ra, thiếu chút nữa là tè lên long ỷ. Nhưng lúc hắn sắp thét chói tai thì đám người tí hon kia lại đột nhiên không thấy đâu nữa. Trước mắt hắn chỉ còn lại một mảnh rèm trướng màu vàng kim, bên ngoài là bóng dáng mơ hồ của các đại thần.

Hắn run run rẩy rẩy nhìn khắp nơi, ánh mắt quét từ nóc nhà đến bốn phía xung quanh long ỷ, thậm chí còn quỳ xuống đất ngó bên dưới long ỷ xem một lúc lâu nhưng lại không tìm thấy đám người tí hon quái dị kia đâu. Đến cuối cùng hắn thậm chí cho rằng vừa rồi chỉ là một cảnh kỳ quái trong mơ của mình, thần kinh căng chặt cũng dần thư hoãn lại. Tuy vẫn căng thẳng nhưng hắn lại lần nữa ngồi trở lại long ỷ, nghiêng người dựa lưng vào ghế, cố lệnh cho bản thân đem lực chú ý tập trung vào đống quốc sự nói mãi không xong.

Mưa to vẫn rơi xuống, nện lên mái hiên phát ra từng tiếng vang khiến người ta giật mình. Nhưng chính trong những tiếng mưa rơi không dứt này lại vang lên một tiếng kêu bén nhọn, xa xưa, mang theo vài phần bi thương, nháy mắt khiến suy nghĩ của người ta bị kéo đến một nơi hư vô mù mịt.

Mà hắn không phải người duy nhất nghe được thanh âm này vì đám đại thần vốn đang tranh cãi bên ngoài rèm trướng bỗng ngừng cãi cọ, người nọ tiếp người kia đem ánh mắt hướng ra bên ngoài điện tìm kiếm chỗ phát ra âm thanh.

“Ầm”

Một tia chớp chói mắt đem nền cẩm thạch bên ngoài chiếu đến sáng trưng. Đúng lúc ánh sáng lướt qua thì một đám người tí hon mặc bạch y mũ trắng nối đuôi nhau đi qua trước điện. Trên tay chúng nó không có bất kỳ nhạc cụ nào, nhưng tiếng nhạc đưa ma lại phá tan không trung hợp với tiếng gào khóc sâu kín rơi vào trong tai mọi người.

Trên người chúng nó cũng mặc áo tang, quần trắng, áo trắng, mũ vừa thẳng vừa nhọn, mặc dù mưa gió nhưng vẫn lóe lên hàn quang lạnh lẽo lòng người.

Lúc tia chớp tan biến, tiếng sấm ầm vang, không lâu sau đội ngũ đưa ma đó cũng biến mất. Chúng nó cứ thế biến mất trước mắt toàn bộ quần thần.

Lúc mọi người đang sợ tới mức ngây người như phỗng, không biết làm sao thì phía sau rèm trướng bỗng truyền đến một tiếng thét bén nhọn, ngay sau đó một kẻ mặc hoàng bào đầu tóc tán loạn thất tha thất thểu chạy ra từ sau rèm. Hắn không màng gió thảm mưa sầu mà chạy ra ngoài điện, quỳ gối ở chỗ đám người tí hon kia biến mất, dập đầu không ngừng.

“Bệ hạ, nô tài sai rồi, nô tài không nên giả mạo bệ hạ, không nên đem ngài chôn ở dưới giường, thỉnh ngài tha thứ cho nô tài.”

***

Triệu Lãng cùng Triệu Khang đồng thời nhìn lên mặt Triệu Trạch Bình.

“Mưu kế bị lộ, chuyện Chu Ôn đã chết đều bị đám đại thần biết được, nhưng cuối cùng Chu Hữu Khuê vẫn lên làm hoàng đế là vì sao?”

Triệu Trạch Bình cười nói, “Tin Chu Ôn truyền ra ngoài nhưng vẫn chậm một bước. Bởi vì Chu Hữu Khuê đã giết cả nhà Chu Hữu Văn, đến đứa nhỏ cũng không tha. Đám trọng thần trong triều thấy Chu Hữu Văn đã chết, kinh thành lại bị thủ hạ cấm quân của Chu Hữu Khuê vây kín, vì thế đành cúi đầu xưng thần, tôn hắn làm Lương đế.”

Triệu Khang tiến lên một bước, “Sau đó mọi thứ an bình không có gì sao? Đám quái vật kia không trở lại nữa ư?”

Triệu Trạch Bình nhướng mày, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, “Không có việc gì ư? Hắn giết cha và huynh đệ, sao có thể có kết cục tốt chứ?”

Chu Hữu Khuê lên ngôi, tuy lấy ra ban thưởng hậu hĩnh để thu mua nhân tâm nhưng rất nhiều lão thần vẫn bất bình. Mà bản thân Chu Hữu Khuê cũng hoang dâm vô độ, bởi vậy nhân tâm sôi trào, dân oán nổi lên khắp nơi. Lúc đó ở Châu Long, có 3000 người nổi dậy, bắt óc Lưu Trọng Bá, chiếm cứ Hoài Châu, xưng là giặc cỏ.

Trong lúc nhất thời, thế cục Đại Lương rất nguy ngập, mưa gió khắp nơi. Nhưng điều này không phải vấn đề lớn nhất của Chu Hữu Khuê, vấn đề khó nhất của hắn là không thể ngủ ngon được từ khi đăng cơ.

Không, nói như vậy thì quá nhẹ nhàng, hẳn là từ khi đăng cơ Chu Hữu Khuê chưa bao giờ nhắm mắt ngủ được.

Cái này không phải vì hắn lo cho quốc sự mà là vì mỗi đêm hắn nằm xuống, sau đó sẽ nghe thấy có người đang cào ván giường, tư xèo xèo, từng chút một, thanh âm tuy không lớn nhưng lại giống như có người dùng cưa đục đầu hắn, khiến hắn vừa đau đầu vừa đần độn, sợ tới mức nhảy dựng, căn bản không thể yên giấc.

Nhưng kỳ quái là việc này chỉ có một mình hắn nghe được, đám phi tử thị tẩm và cung nhân hầu hạ không ai nghe được tiếng quỷ dị này. Vì thế Chu Hữu Khuê càng tin rằng vị phụ hoàng bị hắn giết giấu dưới giường kia vẫn chưa tan oán khí, trở về trả thù hắn.

Vì thế hắn không thể không thay đổi tẩm điện, đến nơi khác ở, nhưng cho dù hắn đi đến đâu cũng không thoát khỏi nó. Thanh âm kia cứ theo hắn như hình với bóng, mỗi khi hắn nằm xuống thì nó sẽ từ từ chui vào đầu hắn, như là từ dưới nền nhà bò ra.

Cứ thế lăn lộn nửa năm, Chu Hữu Khuê rốt cuộc chịu đựng không nổi. Ai nửa năm không ngủ được thì đều hỏng mất. Cho nên ở năm thứ ba Càn Hóa, dưới kiến nghị của các đại thần, hắn thiết đàn tế ở Lạc Dương, cũng tìm cao tăng đến làm pháp, tụng kinh niệm phật, hy vọng có thể mượn những điều này để tránh tà, khiến yêu ma không dám đến gần.

Nhưng ai biết được lúc làm hiến tế lại xảy ra chuyện. Que hương trên tay Chu Hữu Khuê thế nhưng năm lần bảy lượt bị gió thổi tắt, không chỉ thế, sau khi hương tắt trên đàn tế bỗng xuất hiện một đám người tí hon, chúng nó đội mũ nhọn, hướng Chu Hữu Khuê đã sớm sợ tới hồn vía lên mây mà cười sâu kín.

Sau việc này, trong triều có lời đồn đãi cho rằng vì Chu Hữu Khuê dựa vào giết cha giết huynh để bước lên ngôi vị hoàng đế cho nên mới bị âm hồn dây dưa. Mà đám người tí hon mặc đồ tang quái dị kia xuất hiện chứng tỏ dương thọ của Chu Hữu Khuê đã chết, không sống được mấy ngày nữa.

“Ta nhớ rõ Chu Hữu Khuê chết chính là năm thứ ba Càn Hóa. Xem ra lời đồn này cũng không phải vớ vẩn.” Triệu Lãng chậm rãi nói, “Chỉ là, hắn thật sự bị oan hồn của Chu Ôn giết sao?”