Tân An Quỷ Sự

Quyển 7 - Chương 229




“Theo tư liệu lịch sử ghi lại, lúc Mân Quốc xảy ra chính biến cung đình thì có một đội cung nhân từ trong hoàng cung trốn thoát, bọn họ trèo đèo lội suối đi vào Dĩnh Xương để trốn mối họa. Sau đó có vài người ở địa phương kết hôn sinh con, cứ thế yên ổn sống, còn có ít cung nữ bị đại quan và quý nhân lúc ấy mua đi, đến làm vũ nữ và thiếp thị trong phủ.”

Tưởng Tích Tích nghẹn họng trân trối nhìn Trình Mục Du, “Cho nên, oan hồn trên trâm ngọc kia có thể là cung nữ nào đó của Mân Quốc sao?”

“Nữ nhân kia bám vào trên người Xuân Mai thì bị Viễn Nhi nhìn thấy. Hắn thấy nàng ta khiêu vũ, hơn nữa còn nhảy cực tốt. Lúc này ta mới đột nhiên nghĩ tới điển cố này, có thể mang theo một cây trâm ngọc quý báu, lại tinh thông nhảy múa như thế thì chỉ có người trong cung.”

“Đại nhân,” Tưởng Tích Tích hành lễ, “Xin cho phép thuộc hạ đi với ngài, tốt xấu gì dọc đường còn có người chiếu ứng lẫn nhau.”

Trình Mục Du lắc đầu, “Ngươi cần phải lưu lại Tân An, ta luôn cảm thấy trâm ngọc kia còn chưa ra khỏi thành, rất có thể nó đang ẩn núp ở nơi chúng ta không nhìn thấy. Nếu lại có chuyện gì xảy ra thì nơi này không thể không có người chiếu cố được.”

“Nhưng ai sẽ đi cùng ngài chứ, Sử Phi sao?”

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Sử Phi xốc rèm cửa đi đến, “Đại nhân, Yến cô nương đang chờ ở ngoài cửa.”

Trình Mục Du hướng Tưởng Tích Tích cười, vỗ vỗ bả vai nàng, “Tân An thành liền giao cho ngươi.” Nói xong, hắn liền sải bước đi ra cửa, bóng dáng đĩnh bạt trong chốc lát đã biến mất ở cuối hành lang dài.

Tưởng Tích Tích chà xát tay, bên miệng hiện lên một tia cười giảo hoạt, “Có một sự giúp đỡ đắc lực như vậy, đương nhiên đại nhân không cần ta rồi.”

Ba người không ngừng quất ngựa một ngày đường, đến lúc mặt trời lặn mới tới Dĩnh Xương phủ. Huyện lệnh Dĩnh Xương là Quách Phủ là đồng môn của Trình Mục Du. Hắn thấy ba người bọn họ tới thì tất nhiên là nhiệt tình khoản đãi, tự mình đưa bọn họ vào phủ.

Nói chuyện phiếm vài câu xong, Trình Mục Du liền đem đề tài chuyển dời đến vấn đề chính, đem chuyện Thường gia và cây trâm ngọc hình con bướm ra nói cho hắn.

Quách Phủ sửng sốt một hồi lâu mới tiêu hóa hết cả vụ án này nhưng hắn cũng là người lưu loát, ngay đêm đó đã đem sổ sách về dân cư ra tìm. Mấy nha dịch lật giở suốt năm canh giờ, rốt cuộc cũng trình được kết quả đi lên. Quách Phủ một tờ giấy hơi mỏng đưa đến trước mặt Trình Mục Du, “Trình huynh, tuy rằng đây là chuyện của tiền triều rồi nhưng may vẫn được ghi chép lại. Theo ghi chép lúc ấy, cung nhân Mân Quốc được an trí đến Dĩnh Xương có tổng cộng 121 người, trong đó 57 người là nam tử, dư lại 64 vị là nữ tử. Trong đó vũ nữ có mười bốn người, đây là tên mười bốn người đó. Đáng tiếc, rất nhiều người trong số này đã không còn trên nhân thế, một bộ phận khác thì không biết kết cục ra sao. Chỉ có một người, trên sổ sách có ghi địa chỉ của nàng ta, nhưng không biết địa chỉ này còn đúng không.”

Trình Mục Du cầm tờ giấy kia đứng lên, nhẹ nhàng đọc ra ba chữ viết bên trên, “Tân Tử Dư.”

***

Sử Phi cưỡi ngựa từ nơi xa chạy đến chỗ hai người bọn họ, vó ngựa hất tung lên một đám bụi. Hắn xoay người xuống ngựa, “Đại nhân, phía trước căn bản không có thôn xóm gì, càng không có cái gì gọi là Lưu phủ, chỉ có một con sông lớn, Quách đại nhân này có phải cho địa chỉ sai rồi không?”

Trình Mục Du hướng phía trước nhìn nhìn, chỉ thấy ở nơi xa có một con sông lớn lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời, giống một thanh ngọc đái vắt qua hai ngọn núi. Hắn lắc đầu nói: “Địa chỉ hẳn là không sai, chỉ là đây đã là chuyện 50 năm trước, ngay trong triều đại của chúng ta thì Dĩnh Xương cũng đã hai lần sửa đường sông, địa chỉ khó tìm cũng là đúng thôi.”

Sử Phi gãi đầu, “Tân Tử Dư là người duy nhất có ký lục ghi chép lại, nếu không tìm được nàng ta thì một manh mối cuối cùng này của chúng ta cũng bị chặn rồi.”

Hắn mới nói đến đây thì chợt thấy một lão đầu nhi từ cánh rừng bên cạnh đi ra, nhìn ba người liếc mắt một cái rồi đi vòng qua. Trên đầu ông ta đội một cái mũ nỉ rách, bên trong lộ ra tóc bạc trắng, trên vai là một kiện áo ngắn vừa hôi vừa bẩn, toàn bộ lưng ông ta đều còng xuống như con tôm. Trong tay của ông ta nắm một vò rượu mẻ, cứ đi được vài bước ông ta lại dừng lại uống một ngụm, chép chép miệng, lắc lư tiếp tục đi ra phía bờ sông.

Yến Nương nhẹ nhàng từ trên lưng ngựa nhảy xuống, đi theo phía sau lão nhân kia mà gọi, “Lão gia tử, xin ngài dừng bước, chúng ta muốn hỏi thăm một người.”

Lão đầu nhi dừng bước, quay đầu nhìn lại đây, một đôi mắt hãm sâu vào trong mí mắt, cả người ông ta lộ vẻ già nua uể oải, nhưng tròng mắt lại trắng đen rõ ràng, không nhiễm bụi mờ năm tháng.

Yến Nương đi đến trước mặt lão nhân kia, nhẹ nhàng hành lễ, “Lão gia tử, ngài có biết người nào tên là Tân Tử Dư không?”

“Không biết.” Ông ta không hề nghĩ ngợi mà nói ra câu này rồi xoay người muốn đi.

“Vậy cây trâm hình con bướm thì sao?”

Lão đầu nhi đột ngột dừng bước khiến thân thể đột nhiên chúi về phía trước, thiếu chút nữa đã té ngã, cũng may Yến Nương nhanh tay đỡ lấy ông ta. Nàng nhìn chằm chằm vào lão nhân kia, giống như muốn nhìn xuyên qua người ông ta vậy.

“Trâm ngọc lại…… Làm sao vậy?”

“Lại? Lão gia tử, chẳng lẽ trước kia nó đã từng làm gì sao?”

Lão đầu nhi trầm mặc thật lâu, rốt cuộc, ông ta ngửa đầu uống mấy ngụm rượu rồi ngồi xuống bên một cọ gỗ đã mòn, “Trâm ngọc xác thật là của Tân Tử Dư, nhưng 50 năm trước nàng đã chết rồi……”

Tân Tử Dư là cung nữ chạy nạn từ Mân Quốc, nàng giỏi nhất là múa cho nên vừa đến Dĩnh Xương thì đã bị phú giả nơi này là Lưu Kế Ân mua vào trong phủ, làm vũ cơ. Lưu Kế Ân kia vô cùng háo sắc, tỳ nữ bà tử trong nhà vô luận già trẻ đều không thể thoát khỏi tay ông ta, càng miễn bàn một mỹ nhân như Tử Dư. Nhưng tính cách nàng vô cùng cương liệt, Lưu Kế Ân vài lần muốn chiếm đoạt nàng nhưng đều bị nàng đánh bỏ chạy, có lần nàng thậm chí dùng bình ngọc võ vỡ đầu lão tặc kia.

Sau năm lần bảy lượt, Lưu Kế Ân dần dần sinh ra hận ý với nàng, vì thế ông ta nghĩ ra một chiêu tàn nhẫn để hủy hoại nàng hoàn toàn.

Ông ta tìm một thư sinh, cho kẻ kia chút ngân lượng rồi bảo hắn đi cẫu dẫn Tân Tử Dư, lúc có được thì sẽ vứt bỏ nàng một cách vô tình. Lưu Kế Ân muốn dùng biện pháp này để hủy diệt tự tôn của Tử Dư, để nàng cam tâm tình nguyện ủy thân cho mình.

Nghe nói, hai người bọn họ gặp nhau ở giữa sông. Tân Tử Dư lúc ấy đang ngồi ở trên thuyền hoa, trâm ngọc của nàng không cẩn thận rơi xuống nước, thư sinh kia liền nhân cơ hội bơi tới mò trâm ngọc trả lại cho nàng, bởi vậy giữa hai người mới sinh tình. Vì thế trâm ngọc kia cũng là tín vật của bọn họ.

Sau đó Tân Tử Dư liền trộm cùng thư sinh gặp lén, nhưng nàng không biết nhất cử nhất động của nàng đều bị Lưu Kế Ân nắm giữ rành mạch, bao gồm cả ước định nửa đêm trốn đi của bọn họ.

Buổi tối hôm đó, Tân Tử Dư chờ mãi chờ mãi cũng không chờ được thư sinh kia. Nàng thương tâm muốn chết trở lại Lưu phủ, mới phát hiện thư sinh kia bị trói gô lại, trước mặt hắn là một cây trụ đồng bị nướng thành màu đen, khói đen bốc lên mấy trượng, mà tóc thư sinh kia cũng bị xém lửa.